Mùa Hạ có một người
Mùa hè năm ấy, tôi vẫn nghĩ sẽ trôi qua bình thường như bao mùa hè khác: sáng dậy muộn, tiếng ve kêu râm ran ngoài hiên, những buổi học thêm nóng bức ở sân nhà thầy. Thế nhưng, chỉ một lần muộn học, chỉ một lần đẩy cửa bước vào lớp với hơi thở gấp gáp, mọi thứ đã thay đổi.Người con gái ngồi trước tôi - một học sinh mới chuyển đến - ban đầu chỉ là một cái bóng lưng. Sống lưng cao, dáng ngồi thẳng, tóc rũ xuống vai, không quay lại, không nói gì. Thế nhưng, từ giây phút ấy, tôi đã bắt đầu chú ý. Tờ giấy kiểm tra bạn ấy chuyền xuống, cái cách lặng lẽ bước lên bảng rồi trở về chỗ ngồi... tất cả đều đơn giản, vậy mà lại in sâu trong trí nhớ tôi một cách lạ lùng.Mỗi buổi học thêm sau đó, tôi đều vô thức để mắt. Khi thì mong bạn ấy quay xuống một lần để nhìn rõ gương mặt. Khi thì chờ giây phút tan lớp, chỉ để dõi theo bóng dáng dắt xe ra cổng, hòa vào dòng người ngoài kia. Càng ngày, sự tò mò ấy càng trở thành một thói quen, một thứ khiến mùa hè chẳng còn tẻ nhạt như trước.Tôi không dám chắc đó là gì - có lẽ chỉ là ấn tượng thoáng qua, cũng có thể là một cảm xúc ngập ngừng chưa kịp gọi tên. Nhưng tôi biết, mùa hè năm ấy, trong ký ức của tôi, chỉ có một người. Một người khiến nắng gắt bớt chói chang, khiến tiếng ve thôi ồn ã, khiến mỗi buổi sáng đi học thêm trở thành một điều đáng mong chờ.Mùa hè có một người - và từ đó, chẳng mùa hè nào còn giống như trước nữa.…