CÔ ẤY RỰC RỠ HƠN CẢ ÁNH MẶT TRỜI [Hạ Miêu]
Tác giả:Hạ MiêuThể loại:Ngôn tình, học đường,...Cp:Ôn Vãn × Trần Ngôn Tống Giai Ninh × Phan ThànhKhi đó, Trần Ngôn học lớp 11, đã là cái tên khiến cả trường Tam Thất nửa nể nửa sợ.Vô cùng hung dữ,đánh nhau cực kì giỏi, tính cách thì lạnh lùng khó gần, không dính dáng gì đến ai. Đám con trai chơi cùng đều biết Trần Ngôn không thích phiền phức.Hôm ấy ở quán net, Lục Viễn cầm điếu thuốc, cười cười trêu."Anh Ngôn, anh thấy tiểu tiên nữ thế nào?" Trần Ngôn vừa nghe là biết cậu ta nói đến Ôn Vãn.Vì chỉ có cô mới được đám người Lục Viễn gọi là "tiểu tiên nữ"Anh không trả lời, rút bật lửa nghịch trong tay.Lục Viễn vẫn tiếp tục:"Có phải là rất xinh đẹp không?Mẹ nó, trần đời em chưa thấy ai đẹp như cô ấy."Trần Ngôn nghe đến đây, khẽ nhếch môi, ánh mắt hờ hững như không để vào mất.Anh nhàn nhạt đáp:"Không có hứng thú."Về sauSau giờ học, Ôn Vãn bị Trần Ngôn kéo đến sân vận động.Cô chưa kịp phản ứng đã bị anh ép thẳng vào tường.Lưng cô va nhẹ, còn chưa kịp định thần thì anh đã cúi đầu xuống.Khoảng cách giữa hai người cực gần. Hơi thở anh phả lên trán cô, lạnh lạnh, nặng nề."Vui vẻ lắm hả?" Trần Ngôn cất giọng , giọng anh trầm thấp và khàn.Ôn Vãn cảm nhận ngữ khí của anh có phần tức giận."Hừ, hắn nói chuyện với em,em liền cười với hắn." "Còn anh thì em không thèm nhìn đến một cái." Ôn Vãn căng thẳng tránh mắt, nhưng cổ tay bị anh nắm chặt, không thể thoát.Cô nhỏ giọng nói:"Không phải, không phải vậy đâu mà." Trần Ngôn khẽ nghiến răng:"Sau này ngoài anh ra em tuyệt…