Có những người đến bên ta như cơn gió lặng, chẳng ồn ào mà len lỏi vào từng thớ tim...Phạm Linh Anh ngỡ mình chỉ chọn một cuộc hôn nhân vì lý trí và mục đích, ngỡ trái tim đã ngủ yên sau những hoang hoải cũ. Nhưng bên cạnh Trịnh Hoàng Đức, cô dần chạm tới những tầng sâu chưa từng gọi tên trong lòng mình. Giữa những hiểu lầm, khoảng cách và tổn thương không nói, Linh Anh dần nhận ra: có những tình cảm chẳng cần rực rỡ, chỉ cần đủ lâu, đủ thật... để hóa thành vĩnh viễn.…
đánh vỡ đi bộ mặt nữ thần, đó là cấm kỵ tráo đổi linh hồn. có vẻ là lời nguyền đã bộc phát, đến vạn trăm niên kỉ sau, nước mắt ngài mới nhũ lành chúng sinh. mặt nạ thủy thần tan vỡ, ngài phán lời nguyền xuống gia chủ và ái nữ: "trong vòng 4 năm, nếu không tìm thấy nhau và thật sự yêu nhau, linh hồn tan biến vụn vỡ, thủy thần xâm chiếm nửa ngần trời.."…
"Nếu không thể ngẩng đầu, vậy thì cúi đầu mà sống sót. Nhưng liệu cúi đầu bao lâu thì mới có thể bước đi bằng chính đôi chân mình?"Sinh ra nơi đáy bùn của xã hội, cô không có tên, không có quyền, không có tiếng nói. Chỉ là một món hàng từng bị bán, bị chà đạp và bị lãng quên giữa dòng người. Nhưng rồi số phận đưa đẩy, cô bước chân vào một phủ đệ quý tộc đầy quyền lực và âm mưu - nơi chỉ cần một bước sai cũng đủ bị vùi dập không dấu tích.Giữa những buổi tiệc xa hoa, những cái nhìn khinh miệt và những âm mưu ngầm gài bẫy, cô - Tuyết Uyển Nghi - từng bước gắng gượng tồn tại, học cách sống, học cách ngẩng đầu.Còn hắn - Đông Chiến Đức, người đàn ông lạnh lùng với ánh mắt như dao tước đoạt sinh mệnh, không ban cho cô chút thương hại nào, chỉ đẩy cô vào ranh giới sinh tử.Nhưng giữa những va chạm như nước và lửa, dường như cả hai đều giấu một trận cờ trong lòng.Một cuộc chiến không đơn thuần là sống còn. Mà là giữa con người và nhân tính, giữa khao khát được yêu và nỗi sợ bị tổn thương....…