Chú
"Chú à. Em hứa sẽ về sớm mà." Doyoung ngồi vào lòng Taeyong, xin anh cho đi party cùng với các bạn học.
"Nhưng em biết rằng tủ lượng của em không tốt mà đúng không?" Taeyong đang làm việc thì bị vật thể nhỏ từ đâu bay lại rồi ngồi lọt thỏm vào lòng anh. Anh không đẩy cậu ra mà chỉ nhẹ nhàng xoa nhẹ cái đầu đang vùi vào cổ anh nũng nịu.
"Nhưng... Em đã là người lớn rồi mà. Em tự biết chừng mực mà, em sẽ không uống quá chén đâu. Chú cho em đi nhé." Cậu ngốc đầu lên nhìn anh bằng ánh mắt long lanh. Tay cậu vòng qua cổ Taeyong ép sát mặt cả hai gần nhau hơn.
Và tất nhiên, Taeyong nhanh chóng bị đánh gục.
"Rồi, rồi. Nhưng nhớ trước khi về phải gọi điện cho chú đấy nhé."
"Em biết rồi. Em đi đây. Yêu chú nhất." Doyoung nhóm người lên phía trước hôn nhẹ lên khóe môi Taeyong để dỗ ngọt rồi vụt khỏi người anh để thay đồ.
Chả là Doyoung của chú năm nay là sinh viên cuối nên sẽ được tham dự buổi tiệc tiễn các sinh viên của trường. Nhắc đến những buổi tiệc thì không thể nào thiếu được rượu đúng không? Rượu thì sao chứ? Chúng phù hợp mà. Chúng sẽ rất phù hợp với mọi người, trừ Kim Doyoung. Doyoung hầu như không thể uống được đồ uống có cồn, cùng lắm uống ly soju thì gương mặt cậu đã đỏ gất lên, đầu óc quay cuồn. Rồi sáng hôm sau lại khóc hu hu vì chứng đau đầu để lại. Vậy nên Taeyong không hề thích việc Doyoung tham gia các bữa tiệc đêm như vậy.
Nếu như bình thường, anh sẽ nằng nặc đòi cậu dẫn đi cùng để có gì có thể uống thay cậu, cũng nhau chở cậu về được. Nhưng ngẫm nghĩ lại, đây là bữa tiệc chia tay, anh đi theo có phần không thỏa đáng, nên đành phải để cậu đi một mình.
Thoáng chóc đã hơn 11 giờ tối, Taeyong ngồi ở nhà không yên, cứ cách năm phút sẽ nhìn lên đồng hồ một lần, hết nhìn đồng hồ rồi lại nhìn vào điện thoại để chắc rằng mình không bỏ lỡ bất kì tin nhắn hay cuộc gọi của Doyoung.
"Alo. Kim Doyoung. Em biết bây giờ đã là mấy giờ chưa mà không chịu về với chú hả?" Taeyong sốt sắng hỏi nhanh nhưng đầu máy bên kia lại là của một người con trai khác chứ không phải là Doyoung.
"Là em, Kun đây ạ. Anh đến đón Doyoung hộ em nhé. Cậu ấy say quắc cần câu rồi." Người nghe máy là Qian Kun, một cậu bạn người Trung Quốc cùng khoa với Doyoung. Cậu bạn này Taeyong có gặp qua một vài lần khi đến đón Doyoung đi học về.
"Anh biết rồi. Anh đến liền."
Taeyong vội vã lấy chiếc áo khoác mặc vô cho bản thân, không quên lấy thêm một cái cho Doyoung vì anh biết cậu sẽ không đời nào chịu mang theo một cái áo khoác to ụ đến bữa tiệc đâu. Lúc anh đến nơi thì thấy Doyoungg đang gục xuống ghế sofa gần đó mà ngủ ngon lành.
"Anh Taeyong tới rồi. Anh đưa cậu ấy về giúp em nhé." Kun nãy giờ đứng đợi cũng chán. Thấy Taeyong tới, mắt y như bắt được vàng vậy.
"Anh biết rồi. Cảm ơn em nhé." Taeyong đi tới xoa đầu con thỏ đang ngủ ngon lành kia rồi khách sáo cảm ơn Kun.
"Không có gì đâu ạ."
Taeyong vòng tay qua người Doyoung, nhẹ nhàng bế cậu lên.Tuy Doyoung cao hơn anh nhưng trời sinh cậu có một cơ thể nhỏ người, nhẹ cân nên việc bế Doyoung lên chẳng nhầm nhò gì với anh. Chắc chắn rằng cậu đã có tư thế thoải mái nhất rồi mới chào tạm biệt Kun mà đi về.
Trên đường về, Taeyong không ngừng nhịn cười vì Doyoung cứ thở phì phì vào cổ anh khiến anh bị nhột. Nếu như bị thường, cậu sẽ bi ba bi bô chọc ghẹo anh suốt chặng đường đi nhưng nay lại ngoan ngoãn, nằm yên để bế. Thật may vì dáng vẻ hiện giờ của cậu chỉ có mình anh được nhìn thấy, chứ mà để người khác nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu này, sẽ có nguy cơ bị cướp người yêu cao lắm đấy.
Lát sau cũng tới nhà, anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Định lấy khăn để lau người cho cậu thì bị Doyoung dùng tay đẩy ra.
"Ai đấy? Có phải chú Taeyong không?" Giọng Doyoung mêu mếu vì nhớ ra mình chưa gọi Taeyong đón về. Mơ màng tỉnh dậy thì thấy mình đang ở nhà, mắt chưa lên được hết nên không thể xác định được người trước mắt mình là ai.
"Phải là chú." Anh cưng nựng xoa đầu cậu, nhìn cậu bằng anh mắt cưng chiều nhất có thể. Dù cho người ngoài có nói gì, dù cho bị bạn bè nói bao nhiêu lần, nói rằng cưng chiều Doyoung như vậy không sợ em ấy hư à, Taeyong chỉ lắc đầu không, bảo bối của hắn thì hắn cưng chiều thôi.
"Là chú thật này. Chú Taeyong thật đẹp trai, bé yêu chú nhất trên đời." Doyoung nâng cầm anh lên nhìn ngó một hồi, xác nhận được người trước mặt là chú người yêu siêu cấp đẹp trai thì hôn một cái chóc rõ kêu ngay môi người kia rồi lăn ra ngủ lại ngon lành.
"Thật là. Chú cũng yêu bé nhất." Taeyong nở nụ cười bất lực nhìn cậu. Doyoung quả thật đáng yêu chết anh rồi. Taeyong cúi người hôn nhẹ lên trán, lên mắt, lên chop mũi rồi hạ màn bằng một nụ hôn nhẹ trên môi em. Gã thật hạnh phúc khi có được em ở bên.
Taeyong ôm trọn Doyoung vào lòng ngủ thật ngon đến sáng.
.
Doyoung tỉnh dậy đã là bảy giờ sáng hôm sau. Cậu khó khăn ngồi dậy, đầu bây giờ lại đau nhức không thôi, biết vậy tối qua đã không quá chén rồi, ai biểu mấy đứa bạn cứ khích cậu quá, làm máu hơn thua của cậu nổi lên. Cậu ngước mắt nhìn thấy mình đang ngồi trên chiếc giường thân thuộc thì kí ức tối qua bắt đầu ùa về, cậu cảm thấy run người vì sợ Taeyong sẽ giận mình, nhìn sang bên cạnh chẳng thấy ai đâu thì nghĩ Taeyong đi làm rồi, cậu mới bình tĩnh lại mà đi xuống nhà.
Trời tính không bằng người tính, khi xuống nhà, cậu nhìn thấy Taeyong đang ở bếp nấu cái gì đó. Doyoung e ngại đi từng bước nhỏ đến chỗ anh. Dùng ngón tay nhỏ nhắn của mình chọt chọt vào lưng anh.
"Nay chú không đi làm à?" Cậu nói lí nhí trong miệng.
"Em như vậy. Sao tôi yên tâm mà đi được." Taeyong không them quay đầu nhìn cậu mà vẫn chú tâm nấu nồi canh gì đó trước mặt.
Đầu Doyoung lúc này chạy qua một dòng suy nghĩ "chết rồi, chết rồi. Chú giận mình thật rồi."
"Chú ơi." Cậu đi tới ôm Taeyong từ phía sau. Cái đầu nhỏ không ngừng dụi dụi vào bóng lưng to lớn kia.
"Sao?"
"Chú đừng giận em nhé. Em biết em sai rồi."
"Em nói thử xem em sai ở đâu?" Tới lúc này Taeyong mới thôi không quay lưng với cậu nữa, quay người lại, kéo em lại gần mình hơn, một tay vương lên vuốt nhẹ chop mũi em.
"Hôm qua em có uống quá chén, còn không gọi điện cho chú nữa." Doyoung không dám nói lớn, cũng không dám đẩy Taeyong ra chỉ ngoan ngoãn đứng yên mà chịu tội.
"Lần sau còn dám tái phạm chứ không?" Taeyong càng siết vòng tay mình lại, áp mặt mình sát với lại mặt em hơn.
"Sẽ không. Em hứa đấy." Doyoung vòng tay qua cổ anh, gật đầu cái chắc nịch.
"Rồi, rồi. Đau đầu không?" Taeyong chịu thua trước Doyoung, đúng là anh không thể giận cậu lâu thật mà. Vì Doyoung đang vòng tay qua cổ anh nên anh cũng thuận thế mà bế cậu lên.
"Có chút." Chân Doyoung cũng không yên phận mà quắp lên hong anh. Đầu nhỏ dụi dụi vào hõm cổ anh. Đầu cậu nhức chết đi được, mặc kệ người yêu muốn làm gì thì làm.
"Chú bế em đi rửa mặt rồi uống canh giải rượu nhé. Chú nấu sẵn rồi."
"Vâng. Em cảm ơn chú nhiều."
Chú Taeyong của cậu luôn cưng chiều và yêu cậu hết mực. Dù sau này có chuyện gì xảy ra đi nữa, chú vẫn luôn là người mà cậu yêu nhất, là người cậu sẵn sàng gửi gắm thân mình.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip