Chap 4
Min YoonGi biết bản thân không thích con gái từ khá lâu rồi, cùng với bạn học nữ hay tỏ ra dịu dàng thì cậu thích nhìn những bạn nam chơi thể thao hơn. Ban đầu cứ nghĩ điều đó là bình thường cho đến khi một ngày nọ mấy bạn nữ trong lớp chơi trò thách đố với nhau, không hiểu sao lại lấy cậu làm mục tiêu mà chạy tới ôm ấp lại, vòng một còn vô tình cọ sát với ngực cậu. Mấy bạn nam xung quanh liền trêu đùa bảo rằng YoonGi là sướng nhất, nhưng cậu lúc đó chỉ cảm thấy ghê tởm, cả người đều nổi hết da gà, đối với đụng chạm thân mật như vậy chỉ có thể chạy một mạch vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Đến lúc tỉnh táo lại chỉ có thể dựa vào tường thở dốc, YoonGi lúc đó cũng đã đủ trưởng thành để biết xác định xu hướng tình dục của bản thân, vẫn nhịn không được co người một góc khóc đến run rẩy.
Từ sau chuyện đó một người vốn trầm lặng như cậu lại càng khép mình, lúc nào cũng nơm nớp sợ người khác sẽ nhận ra cậu là đồng tính luyến ái. Lúc cậu mở lòng thân thiết với Jeon JungKook thì mọi người xung quanh cũng sẽ trêu chọc hai người giống một đôi, điều này càng làm cậu chột dạ hơn. Nhưng hắn vốn không phải là người cậu thích và sẽ yêu, chỉ đúng nghĩa một người bạn không hơn không kém. Thế nên khi thấy hắn bày tỏ với mình vào đầu năm nhất đại học, cậu chỉ cảm thấy thất vọng, vì cảm giác chính cậu đã hủy hoại tình bạn vốn tốt đẹp này.
"Min YoonGi, cậu rốt cuộc đang sợ cái gì vậy?"
YoonGi trong cơn mơ giật mình tỉnh lại, trên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi. Dạo gần đây thời tiết trở trời đột ngột khiến cậu nhớ lại rất nhiều chuyện xưa cũ với JungKook. Cả câu hỏi dai dẳng kia khiến cậu thao thức không thôi.
Đồng tính luyến ái vốn không được mọi người đón nhận, vẫn còn rất nhiều người vẫn còn kì thị bọn họ. Năm 2018 mặc dù xã hội đã phát triển hơn, nhưng khi nghe đến cụm từ nhạy cảm này ít nhiều cũng khiến người khác cảm thấy e ngại. YoonGi nghĩ sau này chỉ cần cậu cố gắng che giấu bản thân thật tốt, cũng không cần phải cưới vợ, ngàn vạn lần cậu cũng không muốn để người khác chỉ trỏ và thấy ghê tởm. Bây giờ chỉ mong cha Min và bản thân yên ổn mà sống qua ngày thôi.
Một ngày trôi qua rất nhanh, hôm nay cậu phải học ở thư viện tới tận tối nên không thể về nhà sớm. Không gian cũng rộng rãi yên tĩnh, nhìn mọi người xung quanh cũng đang chăm chỉ học bài khiến cậu cảm thấy có thêm động lực. Chợt nhớ ra nên gửi tin nhắn cho cha bảo rằng hôm nay mình sẽ về trễ nên không cần chờ cơm.
"YoonGie?"
Cậu ngước mắt lên nhìn, quả nhiên gặp ngay đôi mắt to tròn ngập nước của JungKook.
Vốn không cần phải giật mình nữa, vì những tình huống như thế này lặp lại cũng không ít.
"Đừng có liếc tôi như thế được không? Chúng ta đến chỗ nào ngon ngon để ăn đi."
Cái tên ngốc này, ở thư viện mà nói chuyện tự nhiên như ở nhà vậy. YoonGi ái ngại nhìn mọi người xung quanh, khẽ cất giọng đanh thép: "Cậu có đi ra chỗ khác đi không? Tôi còn phải lấy học bổng nữa."
"Cậu đừng như thế mà, chúng ta mau đi nào."
Để hắn còn mè nheo thêm câu nào nữa hai đứa sẽ bị quản lý thư viện vứt ra khỏi đây mất. YoonGi tức đến nổi thở phì phò, âm trầm thu dọn sách vở rồi đi ra cửa, cái đuôi kia lập tức theo sau...
Lúc hai người đến được nhà hàng thì được đưa vào phòng riêng, YoonGi cũng chán nản với cách tiêu tiền như nước của Jeon thiếu gia đây, nhịn không được vẫn là càm ràm vài tiếng:
"Cậu tiêu tiền có chủ đích dùm tôi cái được không? Sao cứ phung phí như vậy? Vào mấy quán lề đường ăn đại một tô bún không phải là xong rồi sao?"
"Có chủ đích mà, chốc nữa cậu sẽ biết."
Lại còn cười tủm tỉm ra vẻ thần bí lắm, cậu cũng không muốn để tâm nữa, chỉ muốn dùng bữa cho xong rồi còn về nhà. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm nháy cái đã đến nửa đêm, YoonGi nhìn đồng hồ xong thì khẽ vuốt mặt. Nhưng khi mở mắt ra thì đột nhiên lại tối thui, cảm giác sợ hãi lập tức dấy lên, YoonGi quơ quào trong bóng tối, cất giọng đầy lo lắng:
"Này Jeon JungKook! Cậu đâu rồi?"
"..."
"JungKook!"
Đột nhiên có thứ ánh sáng le lói thắp sáng giữa nền nhà, còn chưa kịp nhìn rõ đã thấy hắn đứng đối diện nở nụ cười dịu dàng, trên tay còn cầm hộp nhẫn. Tim cậu nhất thời đập mạnh một tiếng, xung quanh được bày biện hoa hồng và nến rất bắt mắt và hoành tráng. Còn chưa kịp mở miệng hỏi thì bị hắn đã cắt ngang:
"YoonGie à, làm người yêu tôi nhé?"
YoonGi nhất thời á khẩu, khuôn mặt từ ngạc nhiên dần chuyển sang khó xử, "Cậu..."
"Tôi vẫn luôn biết điều cậu sợ hãi là gì, từ giới tính của chúng ta, cả thân thế, cậu cũng sợ ánh mắt của thiên hạ. Nhưng cậu không thể nào nghĩ đến tình cảm của tôi và một lần chấp nhận nó sao? Tôi chỉ muốn bảo vệ cậu thật tốt, muốn dùng tất cả tình yêu của mình để bù đắp cho cậu, cậu có thể suy nghĩ lại được không?"
YoonGi từ nãy đến giờ vẫn không nói nên lời, chỉ khẽ nuốt khan vài tiếng. Đối với tình huống này chỉ có thể thở dốc quay mặt đi, đối diện với thứ tình cảm này của hắn vẫn không thể nào đáp trả lại được.
"JungKook, cậu vẫn luôn biết đáp án là gì, tôi vốn không thể nào đáp trả lại tình cảm này của cậu, nó làm tôi cảm thấy rất áp lực và khó xử. Cậu nói rằng sẽ bảo vệ tôi, nhưng cậu có biết gia đình cậu..."
YoonGi đột nhiên ngưng lại, hơi hối hận vì bản thân đã lỡ lời nói ra. Hắn rất nhanh cũng nắm bắt được, vội tiến tới bắt lấy vai cậu, "Gia đình tôi? Có phải bọn họ gây khó dễ cho cậu không? Tôi sẽ..."
"JungKook! Đủ rồi!"
Cậu nhịn không được nói lớn, cảm xúc cũng vì thế mà vỡ òa, nước mắt bao năm qua kìm không được mà tuôn ra, "Sau tất cả... cậu vẫn không hề hay biết chuyện gì hết, chuyện duy nhất cậu có thể làm là liên tục nói rằng thích tôi, thật vô nghĩa... Cậu có biết từ ngày mà cậu bày tỏ tình cảm với tôi, bản thân tôi đã cảm thấy tội lỗi suốt ngần ấy năm không? Tôi biết nếu cứ từ chối như này cũng sẽ tổn thương cậu nhiều lắm, nhưng thật sự tôi chỉ xem cậu là người bạn thân thiết nhất, bao nhiêu lâu nay cứ lảng tránh là sợ sẽ đánh mất tình bạn này. JungKook à, có phải vì lâu nay luôn ở bên cạnh tôi mà sinh ra ảo giác không? Cậu nói thật cho tôi biết được không?"
Jeon JungKook ngơ ngác nhìn cậu, cậu nhìn ra được ánh mắt tuyệt vọng đến cực điểm của hắn.
"... YoonGie, cậu chỉ vì muốn từ chối tình cảm của tôi, mà có thể nói rằng tôi đã nhầm lẫn cậu thành con gái sao, cậu cũng thật quá nhẫn tâm..."
YoonGi quật cường lau đi nước mắt, hai người giờ làm bạn cũng không thể nữa rồi, "Tôi chỉ là muốn xác nhận lại, nếu như là không phải thì thâm tâm tôi thật sự mừng cho cậu, vì không phải bước lên con đường này, cậu vẫn có thể sống một cuộc sống cưới vợ sinh con hạnh phúc như bao người khác. Nhưng nếu là thật thì tôi thật sự xin lỗi... tôi cũng không có cách nào đáp lại tình cảm này của cậu. Những lời này tôi biết sớm muộn gì cũng sẽ nói ra, nhưng lại không ngờ là hôm nay... JungKook à, thật sự hôm nay cậu đã ép tôi đến đường cùng rồi..."
Khuôn mặt JungKook giờ chỉ một mực chôn vùi trong cánh tay, nhìn như muốn bỏ ngoài tai những lời cậu vừa nói. Khóe mắt YoonGi ửng đỏ, cậu vẫn là không nỡ nhưng hôm nay cũng có thể nói ra được rồi. Đang lần mò nút bật công tắc trong phòng thì đột nhiên hắn lại bật dậy, không nói không rằng mà lao ra khỏi đây.
Sau cùng trong phòng chỉ còn lại những tiếng nức nở khe khẽ.
"JungKook, xin lỗi cậu..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip