1
"Giúp tôi đi Yoongi- ssi, tôi xin em đấy" cô giáo họ Lee thân người nhỏ gọn hai mắt rướm lệ chấp tay trước mặt Yoongi không ngừng chân thành nài nỉ, bộ dáng bất đắc dĩ trông chật vật vô cùng, mười phần là ép cậu phải đồng ý yêu cầu của cô cho bằng được. Một số giáo viên còn lại trong phòng cũng cười khổ lặng lẽ lánh sang chỗ khác, bỏ lại bạn học Min trơ trọi chống lại thử thách mới của cuộc đời.
"Em ấy đã hơn tháng không đến trường rồi, em là lớp trưởng của lớp làm ơn hãy giúp tôi đi mà"
"Sao cô không tự đến mà lại nhờ em?", cô giáo nhỏ vừa nghe hỏi liền luống cuống đem tập giấy mỏng dúi vội vào tay cậu, đảo đảo tròng mắt xong liền nhanh chóng xỏ dép chạy biến mất, trước đó chỉ kịp để lại bốn từ nhờ cả vào em, còn không thèm để Yoongi có cơ hội từ chối.
Học kì mới chỉ vừa bắt đầu, Min Yoongi thân là người xuất sắc giành được danh hiệu thủ khoa trong kì thi chuyển cấp từ sơ trung lên cao trung, trước giờ tuy chưa từng là người nổi bật giữa đám đông nhưng đối thành tích học tập của Min học bá mà nói, muốn chìm cũng khó mà chìm được. Thế nên mấy năm cấp ba đã được giáo viên nhỏ họ Lee cho vào tầm ngấm, cố ý phân Yoongi làm lớp trưởng song liền đẩy đến cho cậu một cục rắc rối to đùng mang tên 'Kim Taehyung'.
Tên họ Kim kia danh tiếng lẫy lừng, đời học sinh bám đầy vết nhơ, muốn bao nhiêu nguy hiểm liền có bấy nhiêu, vừa vào cao trung chưa đến hai mươi tư giờ đã gây ẩu đả lớn với các tiền bối khối trên, chẳng những bản thân không chút thương tích mà còn khiến một đám đàn anh có máu mặt trong trường vừa nhập viện trong tình trạng nguy cấp vừa sợ hãi đến đờ cả da mặt, thậm chí dấu tích để lại phía sau trường học cũng chẳng chút mờ nhạt, vệt máu phô trương còn được giữ nguyên vẹn trên vách tường như mấy bức họa bạc tỷ trong viện bảo tàng.
Nghe loáng thoáng, ngoại hình hắn cũng rất đáng sợ, đoán chừng chính là người đầy cơ bắp, vóc dáng cao, to, đen, hôi... Yoongi còn tưởng tượng ra hàng tỉ tỉ những yếu tố đáng sợ nhất của một tên côn đồ cần phải có đều hội tụ hết trên người Kim Taehyung đi.
Dẫu sao đối với mấy tên côn đồ thể như hắn, ai cũng không muốn dây vào, thế mà Yoongi xui xẻo thế nào vừa là bạn bàn bên vừa là người phải chịu trách nhiệm thúc giục tên kia đi học trở lại, từ hôm khai giảng đầu năm đến nay hắn một lần cũng chưa từng xuất đầu lộ diện, rõ là lêu lổng đâu đó ở mấy họp đêm hay quán bar hết ngày này sang ngày khác.
Dựa vào địa chỉ do Lee giáo viên gửi, cậu đã đứng ngay đối diện một tiệm cafe có thiết kế tương đối bình dị, kiến trúc tối giản tương tự những cửa tiệm ở xung quanh, chỉ mỗi cái bảng hiệu khác người in độc nhất ba từ 'cafe gà' nổi bần bật trên tông màu dạ quang gần như muốn chói mù mắt người đi đường, ai lướt ngang qua dù không quay đầu nhìn vẫn có thể bị loại sắc màu này rọi đến xuyên thủng giác mạc.
Người đứng quầy ngẩng đầu khi nghe tiếng chuông gió gõ leng keng vào thành cửa gỗ hoen cũ, quen thuộc chào hỏi vị khách vừa tiến vào.
"Xin lỗi em đến tìm người tên Kim Taehyung"
"Em là bạn nó à?"
"Em ngồi bàn bên cạnh cậu ấy, nên giáo viên nhờ em đến đưa vài thứ"
Người nọ nghiêng đầu nhìn nhìn cậu, trông thấy bạn học trắng trẻo này vẻ mặt khô cứng một loại biểu cảm, dù thế nào cũng không tìm ra được điểm nào đáng đe dọa liền nhấc cao khóe môi vui vẻ chỉ vào thân ảnh ai đó đang nằm dài trên cái ghế tựa trong góc quán, "nó ngủ bên kia, em qua đó nói chuyện với nó đi. Muốn uống gì anh mang đến cho, em thích bánh ngọt chứ?"
"Không cần ạ. Cảm ơn anh"
Kim Nam Joon cao hứng ngân khẽ vài ba câu hát mà anh không nhớ tên, mang tâm hồn khoái hoạt dậy sóng cúi người lau quầy pha cafe "thằng nhóc đó cuối cùng cũng có bạn rồi, lại còn đáng yêu như vậy"
Yoongi nuốt khang một ngụm nước bọt, cậu chẳng thể thấy được gì vì người kia dường như muốn dựa cả thân người mỏi mệt vào thành ghế khiến khuôn mặt cũng vô tình bị che khuất, sắp phải tiếp xúc với một tên côn đồ khét tiếng cả trường, nói không sợ chính là nói dối.
Ai biết được kẻ kia có khi nào cảm thấy cậu quá chướng mắt ngứa ngáy liền mang dao ra đâm cậu lòi phèo ngay tại đây, thế thì thật quá thảm rồi!
Nam sinh nhỏ bị chính suy nghĩ tiêu cực của mình dọa cho mặt mày trắng bệt, hoảng sợ nhai nhai má trong càng cố kéo bước chân của bản thân thêm phần chậm chạp, "bạn học Kim Taehyung, tôi mang bài tập đầu năm đến cho cậu"
Người kia nghe gọi liền nhanh chóng bật người dậy quay đầu nhìn cậu, gì đây? Kim Taehyung hoàn toàn ngược lại với mấy câu chuyện vẽ người ra thú của đám học sinh lắm mồm trong trường, ngoại hình cậu ta đặc biệt bắt mắt, phi phàm dễ nhìn, lúc trông thấy có bạn học mặc đồng phục đến tìm mình miệng biến thành khung hình chữ nhật cực kì hiền lành, thân thiện. "cậu đến tìm tôi hả? Muốn làm bạn với tôi?"
"Cô giáo nhờ tôi mang bài tập đầu năm cho cậu", Yoongi âm thầm đứng cách người nọ ba bước chân, lúc đưa tập giấy sang bên kia phải rướn cả thân trên qua mới đặt vào tay Kim Taehyung được.
"Cậu cùng lớp với tôi à?"
Taehyung cố ý bước thêm hai bước đến gần cậu, tiện tay thả tập giấy toàn chữ là chữ lên cái bàn ngay cạnh đó.
"Ngồi bên cạnh cậu, tôi là lớp trưởng"
"Cậu tên gì?"
Yoongi: "..." hỏi gì mà lắm thế?
"Cậu học cùng lớp với tôi sao nhỏ xíu thế?", Kim côn đồ đang cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Yoongi bị hỏi dồn còn chạm ngay đúng chỗ ngứa trong lòng cậu từ trước đến nay, hai mắt liền nheo lại thành một đường, bực bội xoay lưng muốn đi về, "cô bảo cậu mau chóng đi học trở lại, tôi xong việc rồi, tạm biệt."
Kha khá người trong quán đều mơ hồ hiểu được lí do vì sao bạn học da trắng lại thẳng thừng bỏ đi như thế, Kim Nam Joon đứng chỉnh cái máy lọc không khí cạnh cửa ra vào còn không kịp chào hỏi bạn mới của đứa em họ thêm vài ba tiếng, Kim Taehyung vẫn thất thần ở vị trí cũ gãi gãi đầu mũi, vẻ mặt hiếm hoi lộ ra biểu cảm tập trung suy nghĩ.
"Nam Joon hyung, lớp trưởng nói em nên đi học lại"
Kim Nam Joon bị hỏi, ra giọng chất vấn, "mày không đến trường hơn cả tháng, chưa bị đuổi đã là kì tích rồi con ạ"
"Mai em đi học lại"
"..." Kim Nam Joon nghĩ mình vừa nằm mơ.
_
Yoongi mở cửa nhà, mẹ Min liền từ bên trong chạy ra, đến cái nồi cầm trong tay cũng không kịp bỏ xuống, vội vàng hỏi cậu sao lại về trễ hơn mọi ngày, trên đường có phải gặp trúng chuyện gì hay không?
"Cô giáo nhờ con đem bài tập cho bạn cùng lớp", lách qua người mẹ, cậu rất nhanh bỏ lên phòng không muốn dây dưa khai báo đủ chuyện trên trường với bà.
Gia đình Yoongi là kiểu xuất thân tri thức, ba mẹ đều là bác sĩ, cuộc sống có quy luật và khuôn phép nhất định, từ nhỏ đến lớn bản thân cậu luôn được dạy dỗ cực kì kĩ lưỡng, việc học đứng trên tất cả, sở thích hay thói quen chơi bời đều không được tự mình hình thành, bắt đầu vào tiểu học Yoongi đã tập thích nghi dần với kiểu học nội trú 24/24 đều cố định tại trường, giáo viên cố tình chú ý, kèm cặp đến kết quả học tập của cậu, nếu có chuyển biến ba mẹ Min sẽ lập tức nhận được lời nhắc nhở thông báo.
Mấy năm cấp hai, lịch học phủ kín mít thời gian của cậu, làm kiểm tra và đề thi phần lớn kéo dài hơn mười ba tiếng mỗi ngày, Yoongi giờ đang ở giai đoạn quan trọng nhất trong suốt mười hai năm giam cầm chính mình giữa núi sách vở và mùi mực bút, bình thường đều đến trường sớm hơn bốn giờ để tranh thủ ôn bài, thời điểm có thể đóng lại mấy thứ chi chít chữ nghĩa kia đồng hồ ít nhất đã chạm qua con số mười hai giờ đêm, có người bảo cậu học như vậy không chết sớm cũng biến thành cái máy tính di động, Yoongi chỉ cười cười không nói, trong đầu đã chửi ra một câu máy tính con mẹ mày.
Đóng lại cửa phòng, nhớ tới mấy đề thi thử vừa phát chiều nay còn nhét trong cặp, Yoongi chẳng buồn thay ra bộ đồng phục vươn mùi mồ hôi, ngồi trên sàn nhà gấp chúng thành máy bay, định thả ra ngoài cửa sổ nhưng sợ bị mẹ phát hiện cuối cùng lại đá toàn bộ xuống dưới gầm giường, không quan tâm đến nữa.
_
Học sinh hôm nay vừa nghe đến tin tức Kim côn đồ đi học lại, ai nấy đều biến thành cái dạng sợ này sợ nọ, cậu ta đến lớp cũng không tính là sớm, buổi học sáng gần kết thúc mới một bên ôm cặp một bên trừng mắt tìm người bước vào, còn đi bằng cửa sau, giáo viên bộ môn vừa nhìn liền nhận ra đây là nhân vật nguy hiểm, ho khan vài tiếng song cũng không dám can đảm bắt bẻ câu nào.
Yoongi dùng bút vẽ nốt nhạc trên giấy bài tập cô chủ nhiệm phát riêng, không mấy quan tâm người bên cạnh đến ngồi sát người mình, bản thân tuy có chút bất ngờ vì tên họ Kim nọ chịu đi học lại nhưng cũng chẳng muốn phản ứng làm gì.
"Lớp trưởng"
"Cậu đi học lại rồi?"
"Ừ, vì lớp trưởng đó"
"Sao lại vì tôi?"
"Cậu làm gì đấy?", Kim Taehyung chuyển chủ đề nhanh như cái chớp mắt.
"Bài tập"
"Bài tập ở lớp chỉ cần vẽ nốt nhạc sẽ làm xong à?"
Yoongi: ...
Kim Taehyung hỏi xong không nhận được lời hồi đáp, ngáp ngáp vài cái liền gục xuống bàn xoay mặt sang bên cậu ngủ say.
Giờ nghỉ trưa, cô giáo Lee đến thu bài tập của cậu về chấm, nhìn thấy Kim Taehyung còn suýt té nhào ra đất, mặt mày đều tái mét không còn huyết sắc, Yoongi đưa sấp giấy bài tập đã làm xong cho cô, nghe Lee giáo viên nhắc nhở đôi lời về buổi học tối nay rồi mới quay người vào lớp.
"Cậu thật sự mang đống bài toàn nốt nhạc ấy nộp cho cô chủ nhiệm?", Taehyung không biết đã tỉnh từ lúc nào chống một bên má nhìn chăm chăm người kia.
"Thư viện trường luôn có máy photo dùng miễn phí"
Yoongi đã photo thêm một sấp bài tập giống hệt, một cái để vẽ, một cái để làm.
"Cậu đúng là kì lạ", bạn học Kim đặt tầm mắt lên trang bài tập đen trắng nốt nhạc vẫn nằm yên ổn trên mặt bàn của lớp trưởng da trắng.
Yoongi ngồi vào chỗ, nghiêng đầu mỉm cười.
"Tôi là học bá, cậu là côn đồ, chúng ta vẫn là không nên quen biết nhau."
_𝓘𝓬𝓮_
𝓞𝓹𝓮𝓷: 21/8/2020
Ice:
_Truyện đã được viết xong toàn bộ.
_Sẽ đăng xong trước ngày 1/9 vì hôm đó hình như là ngày học sinh đi học trở lại & là sinh nhật 23 tủi của baby Jeon Nochu.
_Viết từ ngày 21 nhưng vì cái cây sóng điện thoại quá mức leo lắt ở chỗ nghiên cứu khảo vật của ông thầy giảng viên khoninthenan nên giờ mới đăng được.
﹝cay quá lên đây nói xấu chơi:))﹞
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip