3

Đồng học tới lớp nhìn thấy cảnh tượng tan hoang này đều đồng loạt đặt tầm mắt xuống chỗ bạn học Kim cà lơ phất phơ ngồi ở cuối dãy, Yoongi bên cạnh hơi nhướn mày cũng đưa mắt nhìn lại, kết quả những ai đến sớm đều phụ sắp lại bàn ghế, động tới người không nên động có ngày cũng mất mạng, chẳng biết là kẻ nào mồm dài hơn thước cuối cùng chuyện vẫn đến được chỗ giáo viên chủ nhiệm, tới tai thầy phụ trách không ngoài dự đoán, ông ta tức đỏ mắt hét qua loa gọi Kim Taehyung lên phòng hội đồng.

Yoongi nhìn bóng lưng rời đi của cậu ta môi mỏng mỉm mỉm nói với theo, đáng đời cậu hôm đó để tôi bị đánh, Kim Taehyung cũng không thèm quay người lại, nhếch miệng dơ lên ngón giữa.

Canh đúng mười lăm phút sau, cậu gắp tờ kiểm tra bị chấm sai một câu nhét vào túi quần, xin phép giáo viên bộ môn đi vệ sinh, Taehyung đang bị thầy phụ trách tụng một vạn câu nhân văn và xã hội vào mặt, bản thân ngoài chớp mắt cũng không có động thái nào khác, Yoongi cười cười nhìn cậu ta biểu cảm cực kì thích thú, đoạn mang bài kiểm tra đến chỗ bàn chủ nhiệm Lee hỏi mình rốt cuộc đã làm sai những gì, các giáo viên vừa trông thấy cậu đã cười đến sáng lạng, ngay cả thầy phụ trách cũng nhanh chóng phạt vội Taehyung quét sân trường một tuần, song liền quay sang hỏi thăm tình hình học tập của Yoongi, học sinh đứng đầu toàn trường cũng chẳng phải cái danh vô nghĩa.

Kim Taehyung không rời đi, đứng bên ngoài im lặng đợi người.

Cô giáo Lee hỏi cậu bài tập hôm qua sao không thấy nộp, Yoongi cười nhẹ đáp em chưa làm xong, đợi đủ tuần sẽ nộp luôn một lượt, Lee giáo viên ậm ừ cho qua lại nhớ đến khóe môi cong của Kim Taehyung liền rùng mình nhắc cậu vẫn là nên tránh xa cậu ta.

Lúc ra khỏi phòng hội đồng, Yoongi đem bài kiểm tra vo tròn vứt vào thùng rác, mấy lời quan tâm của giáo viên cậu một chút cũng không nhớ gì nữa.

Taehyung hỏi cậu muốn đi đâu không? Yoongi liền gật đầu.

"Cậu có xe chứ?"

Yoongi lục lọi tìm điện thoại lại sực nhớ mình để quên trong lớp không mang theo.

"Không có". Kim Taehyung ngáp ngắn ngáp dài, ngón tay vùi trong tóc mái của người đi bên cạnh, bản thân vậy mà cảm thấy đặc biệt mượt mà, vô thức vò loạn chúng lên. Cậu nhăn mày đá chân cậu ta, đối phương bị đau liền buông tay không phá phách nữa, trầm giọng than thở, Yoongi cong cong môi đối người nọ cười châm chọc, không hổ là Kim côn đồ, ngay cả thầy phụ trách cũng chẳng dám làm gì quá trớn, chỉ phạt một tuần quét sân trường, gặp phải học sinh bình thường chưa chắc đã được toàn vẹn ra về.

Ngang qua nhà vệ sinh nam ở tầng một, bên trong đột nhiên xuất hiện hai nam sinh tai đeo khuyên, mặc kệ đang trong giờ học vẫn lớn tiếng chào hỏi Kim Taehyung mấy tiếng "đàn anh", cậu ta mặt không biểu tình cũng vẫy tay chào lại, bọn họ nhìn thấy Yoongi ban đầu nổi lên chút sửng sốt, sau đó lại như 'chúng tôi đã hiểu rồi' mà im lặng cho qua, chẳng rõ làm cách nào lừa được bác bảo vệ phía sau trường bị cháy, thuận lợi qua cổng không chút trở ngại.

Yoongi vỗ tay cảm thán đúng là học sinh cá biệt, khả năng lừa người cũng đỉnh đến như vậy, vừa dứt câu bất chợt nhận ra không biết lời này rốt cuộc là đang khen hay mỉa mai. Kim Taehyung một bên dùng tay che miệng cậu, "Lớp trưởng, cậu đừng nói nữa"

Kim Taehyung gật đầu với hai người bên kia sau khi nghe ra chuyện gì đó, bảo cậu đến chỗ nào an toàn ngồi đợi, tôi đi một lát sẽ quay lại.

"Tôi đi với"

"Cậu biết đánh nhau à? Có khi đến đó còn bị đánh thành con ruồi khô."

Yoongi cho cậu ta một đấm vào bụng.

Đòn đánh của Kim Taehyung nhanh và mạnh khủng khiếp, mấy tên to con trường khác ăn một cú liền hoa mắt méo mồm ngã sóng soài ra đất, bạn học họ Kim kia sức lực vô cùng lớn, đứng giữa cột móc thanh xuân dồi dào tươi trẻ tưởng chừng như không có giới hạn, Yoongi nấp trong góc đếm số lượng người nằm xuống, nhóm Taehyung chỉ vỏn vẹn ba móng người cũng đủ làm bọn bên kia toàn thân bầm dập rướm máu, loạng choạng bỏ chạy.

"Thấy anh đây có lợi hại không?"

Người cao lớn hơn kéo áo sơ mi đồng phục của cậu lên lau máu mũi, Yoongi trông thấy cậu ta làm càn cũng cười cười hùa theo khen ngợi vài câu, lòng bàn tay tự khi nào đã cáu chặt trên gáy tóc đối phương.

Hai đứa đàn em ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, âm thầm nhắc nhở nhau không nên mang suy nghĩ trong đầu để lộ ra bên ngoài.

Hai người họ hành xử như bị đứt dây vậy. .

_

Kim Nam Joon đặt ly coca lên bàn, dùng khay đựng bánh vỗ đầu thằng em họ trời đánh, riêng trước mặt Yoongi lại cười khoe cả hàm răng, hai mắt biến thành đường chỉ, Taehyung khoát khoát tay muốn đuổi người, "trông hyung giống hệt quả trứng"

"Mày cút về nhà đi, đừng có ở đây ăn bám anh mày!"

Yoongi hỏi hai người không phải sống chung từ nhỏ à? Kim côn đồ nằm dài ra ghế biến nhát trả lời, không phải, ba mẹ tôi đều làm việc trong thành phố, tôi vào cấp ba mới chuyển qua sống cùng Nam Joon hyung vì không muốn bị họ quản thúc, sống với ba mẹ đến thủ dâm cũng không làm được, tuốt giữa chừng mà bị bắt gặp tôi sẽ liệt dương mất, điện thoại đến ngày đều bị kiểm tra, lọc virus rất phiền.*

*(ý bạn Kim là điện thoại tải quá nhiều phim đen sẽ bị nhiễm virus, phụ huynh phát hiện thì toi, mang ra tiệm lọc sạch vừa mất tiền vừa mất mặt.=)))

Nói đoạn còn nhếch khóe miệng đầy ẩn ý, "phòng nhà Nam Joon hyung cách âm rất tốt, tôi làm cậu cũng không sợ bị nghe thấy"

"Cậu mang ai vào đó làm rồi?"

Yoongi trừng mắt khinh bỉ.

"Cũng không hẳn, lâu lâu xem pig* không dùng tai nghe tôi chẳng thấy hyung ấy có động tĩnh gì"

*(phim heo/ JAV)

"Đừng lo, cho dù có nghe thấy Nam Joon hyung cũng không thèm quản chúng ta", cậu ta cao hứng kéo tay cậu.

"Cậu cút"

Tiệm cafe gà thời điểm chập tối khách ra vào cũng không gọi là ít, ngồi trong quán liền nghe hai nam sinh một lớn một nhỏ thân còn mặc đồng phục cấp ba người tung kẻ hứng hết làm này đến tuốt nọ, các cô gái mặt ai nấy đều đỏ lên một mảng, vài ba anh trai ngoài hai mươi cái gì cũng hiểu còn bị cách nói chuyện như rắt tiêu đen vào kem tươi này làm cho nghẹn họng.

Kim Nam Joon xoa xoa trán nhức đầu, "hai cái thằng dở."

Không để ý người xung quanh rốt cuộc nghĩ ngợi cái gì, Yoongi cầm lấy ly coca của người kia đưa qua, ngậm chặt ống hút uống ừng ực, Kim Taehyung tâm thế thoải mái nhìn cần cổ mềm mại trắng ngần, uyết hầu chầm chậm di chuyển lại nghe người nọ nói tiếp, "cậu hồi cấp hai nuôi gà trong nhà Nam Joon hyung à?"

"Sao cậu biết?", Kim Taehyung thiêu mi hỏi ngược, cũng chỉ là làm cho có vốn dĩ đã biết rõ do ai tiết lộ. "Tôi nuôi đặc biệt béo ú, lúc lên nồi ăn rất ngon miệng, cũng không có đau lòng cho lắm"

"Ai lại thích gà chứ? Còn mang nó đi đánh nhau, đúng là đồ thần kinh!"

Cậu ta đón nhận câu mắng nhiết này có cảm giác còn dễ nghe hơn mấy lời nhân đạo cố ra vẻ hiền từ của bậc giáo viên ở trường, Kim Taehyung cười để lộ khuôn hình chữ nhật đặc trưng chọc qua cậu cũng cong mi mắt theo.

Cánh môi mỏng vẫn vẽ nên một vòng cung cân xứng đẹp mắt, Yoongi dùng biểu tình ngọt ngào như đường phèn, chèn thêm ba từ. "cười cái mông"

Thời điểm cả hai bị Kim Nam Joon vô tình đá ra khỏi cửa bầu trời đã đỗ màu lam sậm, Busan về đêm không nhiều người tụ tập qua lại, so với thủ đô Seoul lại càng lắng động yên bình, khách du lịch đến đây chủ yếu đều ghé qua mấy đoạn đường có chợ tự phát hoặc phố ăn uống, bất quá vẫn không đến mức bị gọi là đông đúc tấp nập, ngay cả khu vực trung tâm thành phố trong giờ cao điểm cũng khoác trên mình bầu không khí dễ dàng hít thở.

Nét đặc trưng đến từ các thành phố cảng khí hậu ôn đới đều mát mẻ, nhiệt độ trong năm có nóng có lạnh khá chênh lệch nhưng không quá hanh khô, chủ yếu nhờ ưu thế giáp biển mà hình thành độ ẩm lớn, giữa mùa hè oai bức vã mồ hôi mang một cốc nước lạnh vừa tan đá đặt trên bàn còn mơ hồ cảm thấy vệt nước động bên ngoài thành như trào ra từ trong ly, loang ra chảy xuống thảm trải sàn càng đặc biệt khó dọn dẹp.

Quán cafe gà của Nam Joon nằm trong một khu phố được xây dựng cao hơn mặt bằng tuyến đường chính, có lẽ người dân sẽ sơ tán tới đây nếu gặp phải ngập lụt, từ cửa tiệm không cần bước thêm bao nhiêu bước sẽ ngay lập tức nhìn thấy thành lang cang đã tróc gần hết lớp sơn vàng kém chất lượng phía đối diện, đứng tại đây ngắm cảnh có thể bao trọn cả ngôi làng Gamcheon* rực rỡ vào tầm mắt.

Đất đai ở Busan cũng được xem là loại màu mỡ tươi tốt, mấy khóm cây dại không rõ tên tuổi chẳng ai chăm tưới vẫn kiên cường phát triển, tự mình đâm chồi nảy lộc len lỏi khắp cột vịn lang cang biến nơi này thành một vườn hoa nho nhỏ đủ loại màu sắc.

Yoongi khều tay Taehyung, miệng luyên thuyên hỏi, hoa trà Busan gần như mọc khắp mọi nơi, sao đến đây liền chẳng thấy bông nào?

"Cậu thích hoa trà?"

Chạm vào một đóa hoa nhỏ bị gió lớn thổi rách, cậu khẽ cụp mi mắt dựa lưng vào thành lang cang nhìn người kia cong môi mỉm cười. Trước đây, ba mẹ đi công tác bản thân liền trốn học chạy ra quán net xem được một bộ phim tên gọi là 'khi hoa trà nở', tuy vẫn không biết kết thúc ra sao, nhưng lại ấn tượng sâu sắc về cái tên của phim và anh cảnh sát Hwang Yong- sik, trông có chút ngốc ngốc bất quá lại rất đẹp trai.

Taehyung trề trề môi, "tôi cũng rất đẹp trai, cậu ấn tượng anh ta cái gì? Ấn tượng tôi đây này"

"Muốn ngắm hoa trà nở đợi sau này tôi đưa cậu đi ngắm"

"Sau này là bao lâu?", cậu vo nát cánh hoa rách trong lòng bàn tay.

"Có thể là trong năm nay hoặc năm sau, khi nào cậu vẫn bên cạnh tôi, tôi sẽ không thất hứa."

Sống trên đời gần mười chín năm, Yoongi ngày trốn học hôm đó chính là lần đầu tiên được xem phim tình cảm lãng mạn, bản thân không tránh khỏi  có chút cảm giác mới lạ, cũng không ngại việc chính mình ngồi trong quán net xem phim cả đêm, mặc kệ biết bao ánh nhìn kì quái của bọn thanh niên mới lớn lướt ngang qua, một tuần sau đó tranh thủ thời gian giải hết mớ đề kiểm tra, trước khi về nhà đưa bản điểm liền chạy qua tiệm bán hoa mua về một bó hoa trà be bé nhét vào balo, đến cuối cùng vẫn khiến nó chết khô chết héo trong thùng rác cạnh cửa nhà.

Yoongi chẳng để lộ thêm cảm xúc gì, cậu chầm chậm đến gần Taehyung, áp mặt vào ngực áo người nọ, bả vai cậu ta vừa rộng vừa chắc hai tay cậu gần như không thể ôm trọn, Taehyung kéo cậu nâng lên một khoảng không chạm mặt đất, thuận lợi vùi trán vào tóc Yoongi cạ qua cạ lại.

"Tôi nói, chỉ cần cậu vẫn bên cạnh tôi, tôi sẽ không thất hứa."

"Biết rồi"

_𝓘𝓬𝓮_

*Làng Gamcheon Busan:

﹝Ban ngày﹞

﹝Ban đêm﹞

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip