Thật ra Kim Taehyung không có ghét con người như bọn thú đã tưởng. Ngược lại hắn còn có khao khát được trò chuyện với một người sống hẳn hoi.
Sống chung với lão Thần Rừng lâu năm nên cáo nhỏ sớm đã thuộc nhuyễn mớ triết lí nhân sinh quan của lão ta, không còn thù ghét con người như trước đay nữa. Cộng thêm việc Thần Rừng hay bận bịu, không bao giờ chịu ở yên một chỗ nên Taehyung chẳng có ai để trò chuyện cùng mấy lúc chán, bọn thú với tinh linh xung quanh đều sợ hắn, còn con người thì khỏi tính đi bởi có ai thấy được hắn đâu cơ chứ.
Vì vậy hắn mới tự đi đồn rằng bản thân cực kì ghét con người, ai cần hắn đuổi người đi thì phải lập tức báo cáo cho Taehyung biết khi thấy đối tượng. Chính nhờ vậy mà hắn có nhiều cơ hội tiếp xúc với loài người hơn, nhưng mỗi lần gặp đều ôm thất vọng trở về hang.
Ngày hôm nay cũng thế, hắn theo lời bọn thú đã mách mà bước đi trên mặt nước nhẹ nhàng như cánh bướm, ánh nắng rọi xuống làn nước trong veo soi bóng dáng đỏ rực của hắn lên thật rực rỡ. Lướt qua bờ phía Bắc thấp thoáng đã trông thấy hai đối tượng, hắn phóng lên cành cây cổ thụ gần đấy mà ngồi. Vắt vẻo quan sát hai đứa nhỏ chơi trò gì đó vạch ra rất nhiều ô, bên trong để nhiều mảnh đá khá nhau không tài nào hiểu được. Có điều trông bọn trẻ đó rất vui, nhìn nhau cười ngoặt ngẽo bò cả ra thảm cỏ, giọng cười của bọn nhóc quả thật rất dễ lây, làm khoé miệng Taehyung nhếch lên theo.
Taehyung dù sao tâm hồn vẫn còn là của một con cáo, tò mò dịch chuyển ra sau lưng bọn nhóc nhìn hai đứa trẻ đó chơi. Sau một hồi hắn cũng nắm sơ sơ cách vận hành của trò chơi, liền giơ tay xin chơi cùng.
- Cho ta chơi với được không, ta biết chơi rồi nè!
Không ai nghe thấy giọng nói của Taehyung, tiếp tục trò chơi trước mắt.
- Tớ thắng cậu rồi, cậu phải mua kẹo mút cho tớ đấy!
Đứa trẻ ngồi cùng bên với Taehyung reo lên, sau đấy dắt tay thằng nhóc bạn mình đang buồn hiu vì tốn mất một cây kẹo đi nhanh. Từ đầu đến cuối không ai ngó ngàng gì đến Taehyung cả.
Taehyung chống cằm nhìn hai đứa nó nắm tay nhau đi, khoé miệng nhếch lên dần dần hạ xuống vì thất vọng, lẩm bẩm trách tại sao có tận hai người mà chẳng ai nhìn thấy Taehyung này hết trơn vậy?
Buồn mất một lúc lâu hắn mới đứng dậy nhảy lên tảng đá to gần bờ, cằm đặt lên đầu gối, hai tay chính là ôm lấy bản thân mình. Nét mặt của nó cũng trầm xuống, không ngừng thở dài và đặc biệt là cả cái đuôi luôn không ngừng chuyển động kia buông thõng xuống đất.
Đám động vật lớn nhỏ thấy biểu hiện của Taehyung có chút khác thường, liền đưa mắt nhìn nhau rồi tò mò nhìn nó nhưng cũng không dám lại gần, chỉ vây xung quanh tròn mắt dẹt quan sát xem hôm nay chủ nhân khu rừng lại buồn phiền chuyện gì để biết mà tránh không lại rước họa vào thân. Do đó, từ một con nai đang nhìn Taehyung đột nhiên xuất hiện thêm những loài thú khác, càng ngày càng nhiều tạo thành một mớ kì lạ khiến người bên kia bờ sông không khỏi thắc mắc.
Taehyung cảm giác đang có rất nhiều con mắt chọc vào lưng mình, nên nó quay đầu lại trừng đôi mắt có con ngươi màu đỏ nhìn đám thú. Miệng nhếch lên, lộ chiếc răng nanh của mình:
-Nhìn cái gì mà nhìn hả!?
Vừa dứt lời, đám thú nhắm mắt chạy tán loạn không dám nấn ná lâu tại chỗ nữa. Mặt con nào con nấy đều độc mỗi vẻ hoảng hốt, thầm cầu mong cho cậu cáo nhỏ kia đừng có giết chúng nó. Taehyung nhìn đám thú hỗn loạn thì phì cười, nhưng trong lòng có chút không vui mấy khi thấy bọn nó lại sợ Taehyung đến vậy. Chẳng lẽ trong mắt của những con vật khác, nó là một con quái vật đáng ghê sợ sao?
Nó vừa nghĩ vừa nhìn bóng mình trong làn nước trong veo, chỉ thấy một màu đỏ rực giữa dòng nước xanh ngắt. Chẳng trách sao trông nó vừa quái dị lại vừa đáng sợ như thế, một phần đều do vẻ ngoài cáo tinh này. Tóc đỏ, tai đỏ, đến cả con ngươi cũng màu đỏ sẫm, đuôi thì bông xù cũng đặc một màu đỏ cam, tất cả kết hợp lại thành vẻ ngoài quái dị đến sợ. Nó thẩn thờ nhìn mãi xuống sông, thấy hơi lạ vì sao chen đâu ra một màu vàng giữa màu đỏ và xanh, đồng thời mũi nó ngửi được mùi thơm của hương hoa không nồng nhưng đủ ngây ngất lòng người. Taehyung lẩm bẩm trong lòng, cục phiền phức đến rồi đây.
"Ngươi đang bắt cá à?"
Một giọng nói nhẹ nhàng như được rót mật vào tai cất lên từ đằng sau Taehyung. Nó chậm rãi quay đầu lại, nhìn đứa con trai khoác một chiếc áo gấm điểm xuyết những bông hoa hướng dương vàng, trên đầu còn có chiếc vòng hoa đan lẫn vào mái tóc nâu hài hòa với khuôn mặt nhỏ. Người đó nhìn nó bằng đôi mắt nâu rất ấm áp, như thể trong ánh mắt người đó chứa đầy ánh mặt trời. Nhưng khi hắn mở miệng ra, bao nhiêu ánh dương rực rỡ gì cũng sớm bị dập tắt hết.
-Sao nhìn ngươi đờ đẫn vậy? Có phải bị ông thầy nào đánh cho sắp tan biến rồi không???
Nói rồi, người đó phá lên cười thật to như thể là vui lắm, mấy con thú xung quanh khi thấy người đó cười cũng bất giác rung rinh, cười đẹp quá!
- Đi mà làm phiền thuỷ thần nhà mày đi!
Taehyung phiền muộn quay mặt đi chỗ khác, không nhìn cái nụ cười đáng ghét đang trêu chọc nó kia.
Người đứng trước mặt nó đây cũng là một linh hồn, tên là Hoseok, tuổi tác như nào nó không thèm để ý. Chỉ biết trước khi Hoseok biến thành bộ dạng thế này thì hắn đã ở đây, một tay giúp đỡ nó thích nghi với khu rừng. Tuy là linh hồn giống Taehyung nhưng Hoseok không thể đi lại tự do như Taehyung được, vì linh hồn của hắn gắn với những đóa hướng dương hay nói cách khác, Hoseok bị giam cầm bởi những đóa hướng dương rực rỡ đấy. Do đó vẻ ngoài của Hoseok bị ảnh hưởng theo, cả khuôn mặt lúc nào cũng như bừng sáng, ấm áp và chói mắt vô cùng. Không những vậy Hoseok còn mang mùi dịu nhẹ của hương hoa, bất cứ ai hít phải đều ngây ngất cả.
Quan trọng hơn là, người yêu của nó lại là thuỷ thần.
Hoseok lại vòng ra trước mặt Taehyung, làm mặt quỷ trêu ghẹo con cáo nhỏ này cười nhưng thấy phản ứng hăn không được tốt lắm liền đổi cách khác, dùng ngón tay của mình kéo hai bên mép lên miễn cưỡng khiến nó "nở nụ cười". Lý do mà hắn gọi Hoseok là cục phiền phức đều là do thế đó, tên này sẽ không ngừng bám theo và làm đủ mọi cách chỉ để làm bạn cười một cái mặc kệ bạn có buồn, hay bực tức chuyện gì đi chăng nữa thì việc quan trọng hắn muốn thấy đấy chính là nụ cười.
-Tránh ra nào, không thì ta nhổ sạch đám hướng dương quăng hết xuống sông đấy!!
Bọn thú trong rừng chỉ cần nhìn thấy Taehyung nhíu mày lại thôi thì đã hoảng hốt rồi, hắn mà buông lời đe dọa như vậy nữa thì khéo hồn bay phách tán hoặc sợ quá đau tim chết mất. Thế nhưng, đó lại là trường hợp của bọn thú, còn đối với Hoseok thì chẳng có tác dụng gì cả. Đến cả thuỷ thần còn phải chịu thua cái sự nhây nhớt của nó thì Taehyung là cái cáo gì! Thần Hoa Hoseok vẫn vô tư đu trên lưng Taehyung, léo nhéo suốt cả bên tai và không ngừng chọc hắn cười với nó một cái.
-Hướng dương của Hoseok không dễ bị nhổ sạch đâu cậu cáo nhỏ ạ, nên đe dọa vô ích thôi.
Taehyung gắng gượng cười cho cái tên kia vừa lòng, rồi tiếp tục xìu mặt nhìn xuống sông. Trông thấy hắn ta chán đời như thế Hoseok liền mất hết cả hứng thú chọc ghẹo. Trượt xuống khỏi lưng hắn xong ngay ngắn ngồi kế bên, nó nhớ cái con cáo này trước đây khí thế lắm cơ mà, sao bây giờ co thành một cục khó coi vậy nhỉ?
- Cậu lại đi gặp con người nữa sao?
- Ừm.- Taehyung dùng đuôi chọt chọt mặt nước cho nó tạo thành những vòng tròn.
- Kết quả như thế nào?
- Vẫn không ai nhìn thấy ta.- Nói xong còn ôm đuôi tủi thân muốn khóc.
- Chẳng phải ở đây còn có thuỷ thần, thần rừng, đám tinh linh thần thú khác và ta sao? Tại sao phải cố chấp tìm đến con người trò chuyện thế kia?
Taehyung bặm môi, rất không bằng lòng mà nói.
- Các ngươi có bao giờ rảnh đâu, bọn thú thì sợ ta một phép, với lại ta muốn ăn mấy thứ đồ của con người, chẳng hạn như đồ cúng của Thần Rừng ấy. Ngon ơi là ngon.
Thật ra một con cáo tinh không cần thiết phải nói chuyện với con người.
Chỉ là đôi khi cô đơn giữa khu rừng này, Taehyung vẫn muốn có người trò chuyện hơn là không.
Hoseok có thuỷ thần Jimin kề cạnh, Thần Rừng có Sẻ nhỏ làm bạn, cớ sao Taehyung chỉ có một mình với lời nguyền tròi buộc không được phép bước ra khỏi khu rừng. Để ngày đêm chờ đợi người đến rồi đi, vẫn không một ai gọi là tri kỉ trong quãng thời gian dài bất tận. Nỗi buồn của Taehyung có ai thấu, Hoseok cũng chẳng thể hiểu nỗi việc quan trọng khi nói chuyện với con người vì vậy chẳng biết an ủi làm sao, lặng thinh nhìn bóng dáng đỏ hoe hoét dưới sông.
- Nếu ngươi thích bánh trái của con người đến vậy ta nhờ Pa Đo cùng Pa Canh đem về cho...
- Không cần đâu.
Nói rồi vùi mặt vào hai cánh tay, không muốn nhìn mặt ai nữa. Hoseok thật sự bó tay với anh cáo này, than thở một câu.
-Con cáo chết tiết này lại làm sao vậy nhỉ?
-Nhìn còn không biết sao, nó đang mắc hội chứng cô đơn đấy.
Hoseok nghe có tiếng người đáp thì giật mình nhìn sang bên cạnh, hét lên
-Thủy quái lên bờ!!!!
Người kia nghe hắn gọi mình như thế thì ôm mặt, nén giận nhẹ nhàng nói.
-Là thủy thần Park Jimin đây, có biết ta đi kiếm anh nãy giờ không hả Hoseok?
Hoseok nhìn thấy người tình lấp ló dưới nước thì mắt sáng rỡ, nhướn người về trước ôn nhu sờ cằm thuỷ thần, dịu dàng đáp.
- Ngươi nhớ ta à?
Jimin giữ đôi tay nghịch ngợm của Hoseok lại, tuy không trả lời câu hỏi kia nhưng da mặt đỏ lên tố cáo điều đấy. Thần hoa Hoseok phải nói thấy cậu ngại ngùng như vậy quả rất đáng yêu, định nhào tới vồ lấy Jimin liền bị con cáo thúi đạp xuống sông.
- Cút! Đây không có nhu cầu ăn cẩu lương.
Cho người khác ăn cẩu lương như vậy thì chữ cút còn nhẹ, Jimin xấu hổ đỡ lấy Hoseok rớt xuống sông, ráng vận sức mạnh để bế anh chứ bông hoa Hoseok giờ còn to hơn cả thuỷ thần, sức thường của Jimin căn bản là áp không lại.
- Cậu có biết té xuống nước là ta bị úng không hả con cáo thúi!?
- Thuỷ thần Park Jimin nghe rõ đây, kiếm được người rồi thì lượn qua bờ nước khác đi!
Jimin chật vật đỡ Hoseok lên bờ, cảm thấy có lỗi một chút vì đi phát cẩu lương rải rác khắp nơi làm cáo tinh bực bội. Vì vậy lượn ra trước mặt Taehyung thông báo cho hắn một truyện.
- Sao ngươi còn chưa đi nữa?
- Ta nói cho cậu nghe một bí mật.
- Gì? Cậu mọc được đuôi cá rồi à?
....
Con cáo kia đừng có móc mẻ ta!
- Không, vẫn chưa biến hình được. Vô vấn đề chính nè, ngươi có biết khu nhà gỗ đáng yêu không?
- Biết, chỗ trông trẻ phải không?- Dứt lời còn quay sang cười khẩy với Hoseok đang bực bội cầm hoa hướng dương chuẩn bị sang đập hắn.
- Ngay chỗ cây sồi có cái hốc to, ta vừa mới đến đó đổ đầy rượu sake, uống mãi uống mãi không hết.
- SA-KE?
Con cáo Kim Taehyung mới vừa nãy ôm đuôi tủi thân các kiểu giờ nghe đến rượu sake mắt liền sáng quắc, cái đuôi lúc lắc thành vòng tròn, đôi tai tam giác dựng lên vẫy vẫy. Jimin biết ngay chỉ có thứ đó mới khiến con cáo nhậu nhẹt đây hết giận hai người bọn họ, vui vẻ chạy biến đi mất trước khi bọn thú khác phát hiện ra cái hốc cây kia.
- Ủa Jimin, chẳng phải ở gần đó có mùi con người sao?
- Có hả? Chắc không sao đâu, có ai nhìn thấy hắn tồn tại đâu mà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip