chốn
Cơn gió lạnh lẽo thổi ngang đánh thức Jeongguk tỉnh dậy với trạng thái mụ mị. Cảnh vật trước mắt quá đỗi xa lạ khiến em hốt hoảng không thôi: dải đất trống với những tán cỏ um xùm trải dài tít chân trời. Em thấy nó sao mà giống một khu rừng không cây hoang vắng. Ngay cả trang phục em vận trên người cũng thật khác lạ, nó tựa như được dệt từ một thời đại cổ xưa nào đó, với những chiếc áo bằng vải thô sơ đan kết lại.
"Ouch... cái quái gì thế?!"
Jeongguk rít lên, khi em thấy tay mình bị trói bằng một sợi dây đầy gai nhọn đến đáng sợ. Chúng chỉ vừa cứa nhẹ vào tay thôi mà em đã thấy nhói lên.
Đêm tối hù, sương mù mờ mờ cản trở tầm nhìn. Từng cơn gió rẽ ngang cũng khiến một thân với bộ trang phục mỏng manh như em run lên bần bật, lạnh đến tê tái mặt mày. Dựa vào vầng nguyệt tròn trịa trên cao, nguồn sáng duy nhất giữa đêm khuya mịt mù, em cẩn thận bước từng bước một, đi xuyên qua bụi rậm. Em không dám cử động tay mình nhưng khi di chuyển vẫn không tránh khỏi va chạm với mấy gai nhọn khiến em đau đến nhăn nhó mặt mày.
Em nhớ rõ ràng mình đang ở nhà, và gặp một hiện tượng tâm linh quỷ dị nào đó mà sợ đến ngất đi. Rồi em lọt vào một khung cảnh lạ lẫm chưa từng thấy, liệu "người đó" đã giam cầm em trong không gian này?
Em vừa đi vừa suy nghĩ về tình hình hiện tại mà không nhận ra trước mắt là một vực sâu. Thế rồi Jeongguk trượt chân, té thẳng xuống con dốc.
"Á!"
Trong tích tắc, Jeongguk kịp thời túm lấy một cành cây khô gần đó. Những viên đá vì chấn động của em mà cũng lộc cộc lăn xuống, rồi chúng rơi thẳng xuống vực sâu thăm thẳm. Em ngoái người nhìn theo đến khi chúng khuất dạng xuống cái hố đen kia, không một tiếng động nào vang lên nữa, đủ hiểu đáy của nó sâu đến cỡ nào. Em mà rơi xuống, chỉ có nước tan xương nát thịt.
Jeongguk lo lắng bặm chặt môi, cành cây khô yếu ớt kia chẳng thể kéo dài được sự sống của em bao lâu nữa. Nhưng cái vách trước mắt là một cái dốc trơn phẳng, em mà trụ lên đó chỉ khiến tác dụng lực thêm mạnh và rễ của cành cây kia sẽ gãy mất.
Cả người Jeongguk lơ lửng trên không, em dồn hết sức lực vào đôi bàn tay mình đến mỏi nhừ, hơn thế nữa, sợi dây gai kia cũng thuận theo cứa mạnh vào tay em bật máu. Em đau đến tái mặt, nếu cành cây kia không gãy thì đôi tay em cũng vì đau đớn mà buông xuống mất.
Em thà chết liền chỉ trong một nốt nhạc chứ không phải là chết dần dần với tình trạng lực tàn sức kiệt thế này. Nhưng em nhất quyết không để bản thân rơi xuống đáy vực kia.
Là bản năng sinh tồn chăng?
Em tuyệt vọng, gắng gượng kêu lên những tiếng cầu cứu với âm giọng gần như vỡ vụng.
"Có ai không... cứu với! Cứu tôi!"
Và tưởng chừng như ngọn lửa hi vọng đã dập tắt, thì một giọng nói quen thuộc vang lên, hệt như lúc ấy, sống lưng em bất giác lạnh toát. Một cái bóng đen dài đổ xuống che khuất vầng trăng.
"Ồ, là em đây sao, bé cưng?"
"Người ấy" hẳn là một chàng trai trẻ. Chàng đứng trước mặt em, ngay trên con dốc trơn trượt ấy, vậy mà chàng vẫn đứng rất vững vàng như trên một mặt phẳng bình thường. Theo góc nhìn của Jeongguk, em chỉ thấy mỗi chiếc cằm nhọn tinh tế đẹp đẽ, còn nửa khuôn mặt còn lại của chàng khuất sau chiếc nón rộng rũ rượi. Chàng mặc loại trang phục cũng tựa tựa em, cổ xưa, nhưng trông trang nghiêm hẳn với chiếc áo sơ mi tay dài sờn cũ và một chiếc áo khoác da bên ngoài màu ngà, kết lại bằng những chiếc nút tròn màu đen. Hơn nữa, chàng phủ lên mình một chiếc áo choàng dài màu đen tuyền phát sáng.
Cơn gió lùa qua giúp trí óc em thanh tỉnh đôi phần. Em lắc lắc đầu, đây không phải là lúc để quan sát người khác đâu.
"Làm ơn... cứu tôi với. Tôi sẽ rơi xuống đây mất."
Chàng cười một tiếng thật khẽ, khuỵ một chân xuống, bàn tay chàng mạnh bạo siết chặt lấy cằm em. Giọng nói mang năm phần rét lạnh và năm phần cợt nhả.
"Cứu? Bé cưng, chẳng phải hồi nãy em muốn chết sao? Tôi là đang cho em toại nguyện đấy."
Em ngơ ngác, hình ảnh trước mắt khiến em liên tưởng đến cảnh những con người có địa vị ở trên cao vui vẻ thưởng thức cảnh những người yếu thế hơn đang yếu ớt quỳ xuống chân mình cầu xin trong cái chết dần chết mòn. Chắc là hả hê lắm.
Em thù ghét, căm hận bọn họ cay nghiệt.
Song, với tình hình hiện tại, cận kề giữa sự sống và cái chết, em không thể làm gì khác nữa.
"Không không, là tôi nghĩ quẩn cả thôi. Làm ơn cứu tôi đi!"
Em cảm thấy nhục nhã, rồi nước mắt em vô thức trào ra. Em còn nhớ, khi xem những bộ phim có cảnh tượng như thế này, em đã tức giận và chửi mắng những bọn người cầu xin sao mà ngu ngốc, em nói, nếu em là họ, thì em thà chết còn hơn vứt bỏ danh dự để xuống nước làm thú vui cho bọn khốn nạn ấy.
Nhưng giờ đây, em mới chân chính trải nghiệm cảm giác sợ hãi cái chết tột cùng này, và em có thể bất chấp tất cả, bám víu lấy những ai có thể cứu sống được em.
Nghe xong lời khẩn thiết mà em hi sinh cả tôn nghiêm để thốt lên, vậy mà chàng ta dửng dưng như sự việc trước mắt chẳng có gì to tát. Rồi chàng ta cười lần nữa, đứng thẳng dậy.
"Được, vậy hãy hứa với tôi, đừng bao giờ muốn chết lần nữa, được chứ?"
Đúng lúc này, bỗng người em tụt xuống một bậc, em hoảng loạn nhìn rễ của cành cây đã bị quật lên phân nửa. Tất nhiên, em không suy nghĩ gì thêm về điều kiện của người trước mắt, lập tức thoả hiệp.
"Tôi xin hứa, sẽ không bao giờ muốn chết nữa. Vì thế làm ơn, hãy cứu— Á!"
Rắc.
Cành cây chính thức rời khỏi đất.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, em đã nhanh chóng đưa hai tay về phía trước cầu mong đôi bàn tay của người kia kịp thời đưa ra cứu lấy em.
Nhưng không.
Chàng ta thản nhiên như không, làm ngơ sự cầu cứu cuối cùng từ Jeongguk, thong thả ngắm nhìn em từ từ rơi xuống đáy sâu.
Khi ấy, Jeon Jeongguk thật sự đã muốn bật cười. Vì sự ngu ngốc tin người vô ích của bản thân.
Vận tốc rơi xuống mạnh đến đáng sợ, hai tay em ù đi, nước mắt em bay ngược thẳng lên cao. Em nhắm mắt, sẵn sàng đón nhận cái chết bất đắc dĩ trước mặt.
Được rồi, thứ khiến em uất ức duy nhất, chính là không được dồn hơi tàn cuối cùng từ chính bàn tay mình, mà là trơ mắt chết trong tay, trong thế giới của một tên quái quỷ nào đó.
"Bé cưng, dù chỉ còn một chút nữa thôi, nhưng cũng đừng dễ dàng từ bỏ thế chứ?"
Một lần nữa, giọng nói chàng kề cạnh bên tai, hơi thở lạnh lẽo phả vào hõm cổ khiến em giật mình mở toang hai mắt. Em thấy mình lọt thỏm trong vòng tay chàng.
Từ khi nào, chàng xuất hiện bên em ngay lúc em đang rơi thẳng xuống vực sâu, chàng bồng em trên tay, đôi chân lơ lửng trong không trung của chàng dồn sức, và em trợn mắt khó tin nhìn nó đang thật sự di chuyển trên không. Đưa cả em, cùng chàng bay vút lên cao với tốc độ kinh hoàng.
Bay lên khỏi cái vực sâu hoắm, vượt lên trên mảnh rừng khô hẻo lánh, chàng đưa em chạm đến giữa vầng trăng.
Đó là lần đầu tiên, em thấy vầng trăng trước mắt to lớn đến như vậy. Ánh sáng lấp lánh bao trùm cả em và chàng. Có phải hay không, cả hai đã thật sự bay ra khỏi trái đất và đang lơ lửng giữa vũ trụ?
"Cảm giác tuyệt chứ?"- Giọng chàng pha kèm một tiếng cười, em đã không còn cảm thấy nó lạnh lẽo nữa, ngược lại còn thật ấm áp và êm tai.
Em thôi chăm chú vào vầng trăng tròn khổng lồ kia để trả lời câu hỏi của chàng. Nhưng khoảnh khắc đôi mắt em va vào gương mặt chàng, em chợt nghe thấy tim mình loạn nhịp.
Chiếc nón của chàng từ khi nào đã được làn gió nhẹ nhàng thả xuống. Những lọn tóc xoăn đen óng rối bời nhảy loạn theo chiều gió, hàng chân mày rậm sắc lẻm, đôi mắt một mí dài sắc xảo, đôi đồng tử màu hổ phách sâu thăm thẳm khó đoán cùng chiếc mũi cao thanh tú và đôi môi mỏng mím lại nghiêm nghị, tất cả chúng, từng đường nét chi tiết trên mặt chàng khiến em điêu đứng.
Chúa ơi, phải chăng gương mặt chàng được khắc lên bởi bàn tay của Người!
Chàng đẹp đến vô thực, nét đẹp hoàn hảo đến từng chân tơ kẽ tóc.
Không một người nào, có thể sở hữu được nhan sắc tỉ lệ phi tạc thực tế này. Giờ thì em khẳng định thêm lần nữa, chàng thật sự không phải người bình thường.
"Ngắm tôi giúp em cảm thấy ổn hơn chứ, bé cưng?"- Chàng bật cười với đôi mắt mê luyến của em, khiến em giật mình phát hiện ra bọn họ đã đáp xuống đất từ khi nào và em thì vẫn đang đu bám trên người chàng.
Jeongguk xấu hổ dứt ra khỏi chàng trong tiếc nuối. Hoá ra em đã chẳng rời mắt khỏi chàng từ lúc họ còn đang ngắm trăng trên không đến tận lúc an toàn đáp xuống. Nhưng nếu mặt em dày thêm tí nữa, chắc em đã thành thật trả lời rằng: "Đúng vậy! Nhan sắc khuynh đảo của anh thật sự khiến tôi cảm thấy tốt hơn đáng kể."
Thay vào đó, em chỉ quay sang hướng khác che giấu màu hồng đậm đang tô điểm trên hai gò má mình, e hèm nói.
"Cảm ơn đã cứu tôi, tôi đã tưởng mình sắp chết đến nơi rồi."
"Tôi không phải là một kẻ nuốt lời đâu. Nhưng xem kìa, em đã chấp nhận cái chết thật đấy?"
"Đó chính là không còn cách nào khác ngoài chấp nhận sự thật đó anh hiểu không?"- Jeongguk không hài lòng với câu nói của chàng, phồng má tức giận.
"Được rồi, tâm lí của loài người quả thật thường như vậy mà nhỉ..."- Chàng chẹp miệng, nhún vai.
"Vậy anh là gì? Là ai? Đến từ đâu và đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?"- Em híp mắt nhìn chằm chằm chàng, nhớ ra mình còn có rất nhiều thắc mắc cần được giải đáp ngay lập tức.
Chàng lại bật cười lần nữa với sự gấp rút của em. Nụ cười mang nửa phần đáng yêu lại mang nửa phần quyến rũ làm trái tim em chao đảo.
"Tôi tên Taehyung, Kim Taehyung. Tôi là thần hộ mệnh của em, bé cưng."
"Cái này... thần là có thật ư?!"- Jeongguk khó tin trợn tròn hai mắt, há hốc miệng, hành động này trông em dễ thương chết được, và Taehyung đã không nhịn được mà nhéo nhéo bầu má tròn trịa thơm thơm đó.
"Sau tất cả những gì em đã trải qua, thì em nghĩ nó là giả được à?"
Jeongguk ôm đầu suy nghĩ. Đúng vậy, đây cũng không còn là một tin quá mức bất ngờ nữa sau khi em bị lạc vào một thế giới lạ lẫm, té xuống vực xém chết và được bay lên tận mặt trăng. Được rồi, thế giới này thật sự có những vị thần đang tồn tại.
Và tuyệt hơn là thần hộ mệnh của em đẹp trai quá thể!
"Tiếp tục này."- Tiếng gọi của Taehyung lôi kéo em lại giữa tá lộn xộn của suy nghĩ. "Thế giới ở đây là giấc mơ được liên kết với tâm trí và trạng thái cảm xúc hiện tại của em. Đó là lí do vì sao đây là một mảnh rừng tàn với em suýt té vào vực thẳm."
"Vậy nghĩa là... tâm trạng của tôi đang tệ lắm à?"- Jeongguk ngờ nghệch hỏi.
Chàng trả lời em với biểu cảm khinh khỉnh.
"Chẳng phải em muốn tự tử còn gì."
Jeongguk bật cười rồi vỗ tay một cái. Ồ, em cuối cùng cũng đã được thông suốt rồi.
"Thế nên với cương vị là thần hộ mệnh của tôi, anh đến đây để ngăn tôi tự sát!"
Taehyung vỗ nhẹ lên quả đầu tròn ủm của em thay cho lời khen ngợi.
"Cho nên, đừng bao giờ nghĩ đến việc tự tử nữa nhé. Lúc đó vị thần hộ mệnh là tôi cũng sẽ biến mất mất."
Jeongguk tròn mắt một lúc, rồi em trề môi với mái đầu cúi thấp.
"Xin lỗi, tôi không chắc chắn về điều này. Thế giới thật của tôi rất tồi tệ. Và tôi chỉ muốn biến mất đi, thoát khỏi nó thật êm đẹp."
Gương mặt em được dịu dàng nâng lên, bao trọn bởi đôi tay lạnh lẽo nhưng làm trái tim em rung động hồi ấm áp. Người chàng luôn mang nhiệt độ thế này ư? Em tự hỏi.
"Bé cưng, đừng như thế. Vì tôi luôn dõi theo em, nên tôi hiểu tâm trạng và cảm xúc của em lúc này. Nhưng rồi em sẽ nhận ra, thế giới ngoài kia đáng sống nhường nào, và em sẽ biết, vẫn còn có người nào đó âm thầm yêu thương em."- Thanh âm chàng vương hơi ấm, bao bọc vết sẹo dài đục khoét ở tâm hồn em. Chàng giúp em lau đi những giọt nước mắt buồn tủi nơi khoé mi.
Vẫn còn ai đó yêu thương em ư?
Em mong chờ nhìn Taehyung, muốn chàng giải đáp câu hỏi này.
Chàng mỉm cười dịu dàng, bảo rằng: "Tôi chẳng hạn."
Câu trả lời của chàng thành công kéo lại được sự vui vẻ của người nhỏ hơn. Em bật cười khúc khích, phía trái lồng ngực em reo lên rộn ràng, loại cảm giác mà em chưa từng trải nghiệm.
"Vậy, em và anh sẽ gặp nhau mỗi ngày ở những giấc mơ chứ?"- Jeongguk cố tình thay đổi cách xưng hô một cách tự nhiên nhất có thể, nhưng em vẫn không giấu được vẻ ngại ngùng mà đỏ ửng vành tai. Nhưng thật may khi Taehyung không hề phản ứng với chúng.
"Tất nhiên rồi bé cưng! Tôi luôn sẵn sàng lắng nghe những tâm tư của em đó."- Taehyung nháy mắt một cái và Jeongguk thầm nghĩ mình nên mua máy trợ tim sớm thôi.
"Nhưng mà... em không nghĩ mình sẽ hẹn gặp nhau ở nơi hoang tàn thế này chứ..."- Jeongguk ái ngại nhìn xung quanh.
"Vậy thì hãy thay đổi nó đi Jeongguk, em có thể mà. Vì đây là giấc mơ tồn tại trong tâm trí của em."
"Em không..."
"Thử nào!"- Taehyung không để em có cơ hội từ chối, chàng lấy ra một mảnh vải và buộc lên che đi mắt em. "Giờ thì nhắm mắt lại, tưởng tượng một nơi mà em muốn đến."- Chàng thỏ thẻ bên tai với chất giọng trầm ấm áp hướng dẫn cho em.
Dù không mấy khả quan lắm, nhưng em muốn thử xem sao.
Bỗng một âm thanh rầm rầm từ từ kéo đến, kèm theo đó là mặt đất xoay chuyển chấn động, em cũng chao đảo theo nhưng may mắn là Taehyung đã kịp thời đỡ lấy.
"Bé cưng, tuyệt vời thật, em đã thành công rồi."- Chàng thích thú reo lên, cùng lúc lấy mảnh vải ra khỏi mắt em.
Jeongguk từ từ hé mở hai mắt, lòng thầm mong nơi đây sẽ như ý muốn. Đập vào mắt em là một bức tường thành to lớn đã được mở ra, và ở phía bên kia, một vùng đất màu mỡ nổi bật giữa đêm khuya cùng ánh trăng tròn. Những toà lâu đài cổ kính, con hồ tĩnh lặng xanh biếc và những khóm hoa trắng thuần với nhuỵ màu vàng tươi đẹp đẽ.
Em bật cười, phấn khích nắm lấy tay Taehyung kéo chàng sang bên kia.
"Trí tưởng tượng của em tuyệt thật đấy!"- Chàng khen ngợi.
"Không đâu, em không thể tưởng tượng tuyệt vời và chân thực thế này đâu. Chắc chỉ là một phong cảnh vô tình mắc kẹt trong trí nhớ của em thôi."- Nhưng quả thật, nó đẹp đến mức em không thể dứt mắt nổi.
"Nhưng mà... sao thứ này vẫn còn ở đây vậy?"- Em nhăn mặt hỏi, giơ chiếc vòng gai đang quấn chặt bàn tay rướm máu của mình.
"Cái này thì không thể thay đổi. Xin lỗi bé cưng, bây giờ chúng ta chưa thể gỡ nó ra đâu."- Taehyung khó xử giải thích cho em, rồi chàng nâng niu hai bàn tay bị thương của em lên, xót xa. "Nhưng chí ít tôi có thể giúp được em thế này."- Chàng nhếch môi, nằm ngoài suy nghĩ của em, chàng cúi xuống, tôn quý hôn lên bàn tay ấy.
Rất nhanh chóng, những vết thương ứa máu tự động được chữa lành. Và em đã không còn cảm thấy đau đớn nữa.
"Thế này là quá ổn rồi. Em cảm ơn anh, Taehyung!"- Jeongguk cảm kích, dù nó có hơi bất tiện nhưng giờ em sẽ không bị nó đả thương nữa.
"Jeongguk, nhớ nhé. Chính em đã thay đổi thế giới trong giấc mơ bằng ý niệm của mình. Và hãy dùng cách này nhìn thế giới của em, một đôi mắt mới, một tâm trạng mới và một cảm xúc mới. Chắc chắn em sẽ thấy tốt hơn."- Taehyung dịu dàng nói.
"Giờ thì đã đến lúc em phải tỉnh dậy rồi. Hẹn gặp lại vào tối nay nhé!"
Xung quanh em bỗng chốc trở nên mờ nhè, rồi vụt tắt.
*
Reng reng reng.
Tiếng chuông báo thức inh ỏi bên tai, Jeongguk mở to đôi mắt, trần nhà quen thuộc, cửa sổ đóng kín và em thì đang an ổn nằm trên giường. Em nhớ rõ từng chi tiết trong giấc mơ, nhưng em không nghĩ vụ việc trước đó, lúc em cầm dao tự tử, cũng không phải là thật?
Và em nhớ rất rõ, mình đã gặp một vị thần hộ mệnh anh tuấn.
Nhưng, mặt chàng ấy như thế nào ấy nhỉ?
Chàng tên gì vậy nhỉ?
Đó là thứ duy nhất em không tài nào nhớ nổi. Sự bí ẩn về chàng trở nên mơ hồ trong kí ức của em.
Em xuống giường, chập chững bước đến mở tung cửa sổ.
Sau cơn mưa, trời lại sáng. Mùa hạ đến, đem hương vị tươi mới căng tràn sức sống phủ lên không gian. Mặt trời ló dạng bừng sáng sắc màu, gieo tia nắng xuống con phố nhỏ vang lên âm thành rộn ràng cười nói của mọi người.
Jeongguk vươn mình, em mỉm cười khe khẽ. Lần đầu tiên, em nhìn thấy thế giới quanh mình rực rỡ thế này.
Em sẽ nghe theo lời chàng, thử nghiệm một lần nữa. Nhìn thế giới của em bằng một đôi mắt, một tâm trạng mới và một cảm xúc mới.
Cảm ơn chàng, kể cả khi em chẳng nhớ nổi khuôn mặt chàng thế nào, nhưng em vẫn không quên được những rung động và bồi hồi chàng mang lại.
Một ngày mới lại đến.
Hẹn gặp chàng, vào giấc mơ đêm nay.
☆
#hante
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip