° khi bầu trời lộng lẫy nhất °

đêm xuống, khi taehyung đang dọn dẹp căn phòng của mình (vốn dĩ là phòng của anh hai jungkook) thì bị em kéo ra ngoài. gã thắc mắc khó hiểu, song vẫn làm theo em, cũng không quên lấy áo choàng dày khoác lên biến em thành một cục bông nhỏ. em cười khúc khích, tiếng cười giòn tan êm ả nghe sao mà mềm mại quá! chắc hẳn em đang rất hài lòng về trách nhiệm anh hai mà gã đảm nhận.

"anh hai, anh cũng mặc áo vào, sẽ lạnh đấy!"

"lạnh à? thế thì không cần ra ngoài đâu, ở trong nhà vừa ấm vừa khoẻ!"- gã phối hợp ngáp một cái lười biếng.

"nah anh hai không biết tận hưởng gì hết."- em cau mày, phồng má, cái vẻ hờn dỗi trẻ con này đáng yêu không tả nỗi, khiến gã chỉ muốn bẹo cái bánh bao tròn tròn trắng trắng thôi.

và thế là em to te đi trước, để gã xách hai cái ghế hì hục theo sau. thật ra thì có đi đâu xa đâu, dựng hai cái ghế trước nhà thôi đấy.

mặc dù thời tiết không còn dữ dội nữa, nhưng ít nhiều gì bầu không khí vẫn còn se se lạnh, băng tuyết cũng chưa tan hẳn. gã lọ mọ kiếm vài mảnh gỗ, nhuốm lửa lên để đảm bảo cả hai đủ ấm.

"anh hai!"- em ngồi im trên ghế, gọi.

"có chuyện gì?"

"anh hai nhìn trời thử xem, có phải rất đẹp không?"- em ngước lên cao, lời nói nhẹ tênh như mây trôi bồng bềnh, môi nhỏ cong cong.

"ừm, sao em biết?"

gã trở về ghế ngồi cạnh em, ngước nhìn bầu trời đêm được bao phủ bởi bao la là lấp lánh. một dãy trời của thiên hà lộng lẫy đang muốn nuốt chửng lấy em và gã, nuốt hết tất cả mọi thứ không sót cái nào. thật choáng ngợp nhưng  đủ khiến người như gã cảm thấy phấn khích khi có một tầm nhìn rộng rãi và hoàn hảo trong một đêm sao sáng cùng mảnh trăng tròn, không hề vướng bận bởi các cây cổ thụ to tổ chảng hay mấy toà nhà cao chọc trời ở nơi mà gã sống. gã nghĩ, rồi lại lặng lẽ quan sát biểu hiện của em.

"anh hai quên à? ngày xưa anh hai nói với em mà. anh kể với jungkookie rằng, hồi anh còn nhỏ, anh được cùng mẹ ngồi đây ngắm trời thế này. mẹ nói, không cần biết trời sẽ thế nào, nhưng nếu đang cùng ngắm với người mình yêu thương, chắc chắn sẽ thật tuyệt vời và khoảnh khắc ấy luôn đáng trân quý nhất. dù bầu trời có đen kịt xám xịt, nhưng có yêu thương tức khắc sẽ hoạ thêm nhiều vì sao tinh tú đẹp đẽ."

taehyung nhìn em, rồi gã mỉm cười, một nụ cười mà em không thấy và ngay cả gã cũng chẳng nhận ra nó dịu dàng đến mức nào.

người mình yêu thương sao?

"phải rồi, đẹp lắm, đẹp đến mức không ngôn từ nào có thể diễn tả được."

"em chưa từng được nhìn thấy bầu trời hay kể cả những vì sao. em chỉ biết, hai chữ 'xinh đẹp' thuộc phạm trù miêu tả những thứ khiến người ta phải ngẩn ngơ cảm thán và đầy tuyệt vời. thứ em thấy trong cuộc sống này chỉ là một màu đen, phải không nhỉ? em chẳng biết màu đen là thế nào để miêu tả nó nữa."

"jungkook..."

"trước khi em được sinh ra, nhà mình chỉ có bố, mẹ và anh hai, luôn hạnh phúc vui vẻ và bình yên biết bao. nhưng không ngờ, đến tuổi ba mươi lăm mẹ lại mắc bệnh một căn bệnh về thị giác, mẹ không thể nhìn thấy được thứ gì, cũng là lúc mẹ mang trên mình một sinh mệnh nhỏ bé ngoài ý muốn, là em. lúc ấy sinh em ra, em bị mù bẩm sinh, mẹ cũng mất đi. từ đó bố nhậu nhẹt, ngày ngày lôi em ra đánh đập, anh lại bênh vực em nên làm liên lụy cả anh, em xin lỗi."

"em thấy bản thân mình bị đòn cũng phải, chẳng phải em cũng là kẻ tội đồ đó sao? giống như sinh ra đã là một tai hoạ. anh học rất giỏi, tiền đồ lại xán lạn, nhưng vì gia đình không có nguồn kinh tế nên buộc anh phải nghỉ học. quãng thời gian anh biến mất có phải vì tìm lại những thứ bản thân cần nhận nhưng bị em ngăn lại phải không? em không giận đâu, em lại rất vui, vui vì cuối cùng cũng bớt một gánh nặng cho anh, thú thật, em không mong anh sẽ quay lại đây."

"anh hai, em đúng là một của nợ. về tất cả mọi thứ, em đều vô dụng hết. nhiều lúc em muốn chết đi cho rồi. nhưng em không thể, vì anh hai đã từng kể, lúc mẹ sinh em ra mẹ đã cố gắng và kiên cường đến nhường nào, cho dù bản thân em không hoàn hảo, nhưng vẫn là bố mẹ ban tặng. em không thể, không thể... người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng đôi mắt em trống rỗng như vậy, nên cả tâm hồn em cũng xấu xí phải không anh? nhưng đúng là em không đáng, không xứng đáng chút nào..."

em nói, nói không ngớt và em cũng cười, một nụ cười đau thương mà thê lương đến cùng cực. em khóc từ khi nào vậy nhỉ? rõ ràng đã quen rồi mà sao em vẫn không kìm được nước mắt thế này?

em cố gắng nở nụ cười thật tươi, nhưng không hiểu sao nước mắt cũng theo đó mà rơi lã chã. mỗi lần chớp mắt một cái là y như rằng hàng vạn vì sao hối hả tuôn xuống tựa mưa rơi.

"anh hai, cảm ơn anh và xin lỗi anh vì tất cả mọi thứ."

taehyung trơ người, gã chẳng hiểu bản thân mình đang nghĩ gì nữa, lại càng không biết sao mà mặt mình đẫm nước thế này từ bao giờ. gã chưa từng xót xa trước nỗi đau của người khác, vì gã nào có sung sướng hơn ai. nhưng tại sao, tại sao sau khi em kể tim gã lại quặn đau, nó không dữ dội ồ ạt, mà là cái đau thấm dần một cách âm ỉ.

jungkook, em quá đỗi xinh đẹp và mỏng manh, em đơn thuần tựa thiên thần, nhưng có lẽ ông trời không thiên vị cho em một xíu nào, cướp đi em một đôi mắt, một gia đình và hàng nghìn tình thương.

giọt nước mắt đau thương của em xé toang con tim gã, chúng họa lên bi thương, nỗi buồn nhưng cũng lung linh như hằng hà sa số vì sao rực rỡ trên trời.

gã chồm người dịu dàng lau đi nước mắt của em, cố gắng không để giọng mình lệch lạc đi.

"jeon jungkook, đừng tự nói bản thân mình tồi tệ, anh hai không cho phép em như thế nữa."

gã tháo khăn choàng trên cổ mình ra rồi choàng vào cổ em, quấn lên tới nửa mặt. sau đó nắm lấy bàn tay bé nhỏ của em, đan xen năm ngón lại với nhau muốn đưa hết tất thảy hơi ấm mà bản thân gã có sưởi ấm cho em, sưởi ấm tâm hồn em, sưởi ấm trái tim em.

jungkook, em cảm nhận được không? gã đang ở cạnh em đây mà.

"anh là anh hai của em, em như thế nào, anh rõ hơn bất kì ai. nếu em không thấy được, anh sẽ là đôi mắt của em. anh sẽ ngắm nhìn thế giới này thay em, bảo vệ và chở che em. cho nên hãy ngoan ngoãn để anh che chắn cho em được không? chúng ta sẽ không cô đơn nữa, vì chúng ta có nhau, và bầu trời sẽ luôn đẹp và lộng lẫy mãi mãi."

hãy dùng mảnh thương của tôi để chắp vá lại nỗi đau của em, em nhé.

jungkook khẽ mỉm cười, em thấy ấm áp quá. chắc lâu rồi em không được an ủi và trò chuyện như vậy, tim em đập cũng rộn rã theo. em đặt lòng bàn tay áp vào lồng ngực mình. hơi ấm của gã vẫn còn ở đây, nơi bàn tay em và cả ngay trái tim em nữa.

"lạnh à? mặt em đỏ hết cả lên rồi kìa. vào nhà thôi."- taehyung cười rồi đứng dậy dọn dẹp, nhẹ nhàng dẫn em vào nhà.

jungkook miên man suy nghĩ, lạnh? không có đâu, em rõ ràng thấy nóng mà!



[bầu trời sẽ lộng lẫy nhất, là khi có chúng ta.]

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip