6
Tiếng thút thít vẫn còn đọng lại ở cuống họng gấu nhỏ. Beomgyu nó đã ngủ rồi, đã được đắp chăn bông ấm áp mà yên tâm đánh một giấc mộng ngon lành, chỉ là trong tiềm thức nhỏ bé của chú gấu con này, vẫn đau buồn về chuyện khi nãy.
Taehyun đứng bên mép giường, ngắm nhìn bé con đang từ từ ngủ say. Nó đã khóc suốt từ khi tạm biệt mẹ gấu, cho đến khi lên giường đi ngủ. Hắn cũng không ngờ nhóc con này đã phải chịu nhiều đau khổ đến vậy.
Beomgyu sinh ra đã chẳng biết cha mẹ nó là ai, được người dân trong lòng tốt bụng nhặt được bên tảng đá lớn ở suối nhỏ. Gấu con lớn lên trong trại trẻ mồ côi, được những người tốt bụng chăm sóc, nuôi nấng như con ruột mình vậy. Dẫu thế, nó vẫn là không có người cha, người mẹ ruột thịt của riêng mình. Beomgyu còn chẳng may mắn như bao đứa trẻ khác, cái hồi được nhặt về nuôi, gấu con đã bị chấn thương ở vùng đầu, vì thế mà lớn lên nó ngốc xít, còn có tật nói lắp, suốt ngày bị bạn bè bắt nạt.
Taehyun khẽ thở dài một tiếng, âu yếm nhìn chú gấu tột nghiệp kia. Người ta bảo gấu ngốc nhưng gấu đây dễ thương mà.
"Điện hạ."
Giọng nói phá vỡ dòng suy nghĩ tạm thời kia, Taehyun quay sang nhìn cậu vệ sĩ của mình. Có lẽ Soobin cũng chưa hiểu chuyện gì, hắn liền nhàn nhạt giải thích
"Beomgyu em ấy mồ côi. Người khi nãy ta gặp chỉ là mẹ nuôi thôi, thật ra là người phụ nữ hay chăm sóc những đứa trẻ khác có hoàn cảnh giống em ấy."
Soobin tròn mắt nhìn hắn, mặt mày cũng ỉu xìu đi vài phần.
"Ra là vậy, gấu con trông vậy mà đáng thương quá."
Họ Kang gật đầu, lại tiếp tục kể chuyện của Beomgyu cho người kia nghe. Thì ra ngay từ khi gặp mặt, hắn đã biết mẹ gấu kia chẳng phải mẹ ruột Beomgyu. Bằng chứng rõ nhất là cái đuôi đằng sau bà ấy, nói lên tất cả mọi thứ, rằng bà ấy không cùng giống loại với gấu con.
Mẹ gấu khi nghe lời đề nghị của Taehyun hắn, cũng không từ chối, vốn cũng chẳng nỡ rời xa Beomgyu, chỉ là bà ấy muốn nó sống hạnh phúc hơn. Gấu con không có bạn, hay lang thang, lủi thủi một mình ở bên suối nhỏ. Cũng có những bạn thỏ để ý nó lắm, mà hình như Beomgyu tự ti, thấy người khác hay chê mình nên chẳng chịu chơi với ai cả, túp lều kia cũng là chú gấu xin mẹ cho mình qua đấy ở.
"Gấu ngốc thế mà cũng dám ở một mình luôn sao."
Soobin khúc khích cười. Câu nói cũng chỉ để tự an ủi bản thân bỏ qua cuộc đời đáng thương của chú gấu kia.
Taehyun khẽ cười theo anh, lại quay sang nhìn gương mặt nhỏ nhắn kia
"Ừ, gấu cũng dũng cảm lắm."
Beomgyu hồi đó cô đơn đến thế nào cũng chẳng quan trọng nữa rồi. Bây giờ gấu nhỏ có Taehyun hắn chăm sóc rồi, có thêm những người bạn mới, cuộc sống nó sẽ tốt đẹp hơn thôi. Chính thái tử hắn đã thề là vậy.
Soobin đã quay trở về phòng ngủ, và chú gấu nhỏ cũng đã hoàn toàn chìm vào giấc mơ đẹp của nó, Taehyun khẽ cười, cúi người hôn lên vầng trán nhỏ kia một cách âu yếm và dịu dàng
"Mong rằng cái hôn trán này sẽ giúp gấu Beomgyu quên đi mọi phiền muộn."
•
Trời sáng rồi, Beomgyu vẫn chưa chịu dậy, hôm nay dù Taehyun hay cái người khổng lồ kia gọi đến thế nào, gấu con cứ chui rúc trong chăn ấm mà nhắm tịt mắt lại. Nó thức lâu rồi, chỉ là muốn ôm chăn mà lười biếng chút thôi.
Taehyun kéo chăn ra khỏi cái đầu nâu nâu kia, xoa lên mái tóc mềm mềm của gấu bé mà cười
"Nay gấu sao thế?"
Chú gấu không trả lời. Nó nằm nghiêng sang một bên, khuôn mặt nhỏ lại ươn ướt cứ vùi sâu vào chiếc gối trắng. Hai tay bé xinh nắm chặt lấy phần chăn mà ôm vào lòng.
Taehyun biết gấu con đang khóc mà, chắc Beomgyu vẫn buồn chuyện hôm qua. Hắn kéo chăn ra khỏi người chú gấu, nó liền rụt người lại, chân và tay run rẩy bám chặt lấy cơ thể, cái tai gấu cũng cụp xuống trông đáng thương lắm.
Taehyun đỡ gấu con dậy cho nó ngồi vào lòng mình, nhìn như dỗ dành một đứa con nít đang khóc vậy. Beomgyu cũng cuộn tròn trong người hắn, hai tay run rẩy đặt trước miệng nhỏ đang nấc lên từng cục.
"Gấu ngoan, sao gấu bé lại khóc thế?"
Taehyun xoa người nó để an ủi. Nhìn gấu con cứ thế mãi, hắn cũng không đành.
"B-buồn lắm... hức.."
"Vậy tại sao gấu con buồn nào?"
Chú gấu sụt sịt trả lời, cúi gằm mặt xuống khiến người kia không thấy mặt được. Taehyun liền nâng khuôn mặt nhỏ xinh kia lên, để Beomgyu đối mặt với hắn. Hắn hỏi, nhưng gấu con vẫn khóc mãi. Nó lắc nhẹ đầu, vẫn nước mắt ngắn nước mắt dài
"Hông... hông biết.."
Taehyun ôm gấu ngốc vào lòng, cho nó lấy cơ thể hắn mà dụi mà lau nước mắt. Nghe Beomgyu khóc, Taehyun cũng không đành lòng, tay vỗ về tấm lưng run rẩy kia, hôn chụt lên chỏm đầu nâu một tiếng
"Đừng khóc nữa mà Gyu, có ta ở đây rồi."
Câu nói lại ấm áp đến kì lạ. Hắn biết nó buồn, nó muốn khóc, chỉ là khóc mãi cũng chẳng được gì. Chẳng phải đây rồi, sẽ chẳng thiếu thốn thứ gì nữa, cả tình thương hay vật chật, họ Kang đều mang đến cho nó.
"Gấu ơi, nín khóc đi, ta buồn lắm."
Taehyun cũng buồn bã mà ôm lấy người trong lòng. Chú gấu con thấy người kia buồn, cũng ôm chặt lấy hắn, nước mắt có lẽ sắp ngưng rồi, nó sụt sịt nói
"Đừng buồn như gấu, nha."
Gấu ngốc ! Nói ngốc có sai đâu. Bản thân mình buồn vì điều gì còn chẳng biết, thấy người ta buồn cũng an ủi theo, trong khi mình cũng đang rơi nước mắt.
Taehyun chỉ mỉm cười, kéo gương mặt nhỏ nhắn kia ra, hắn yêu chiều hôn nhẹ lên bên má đỏ hồng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho gấu con
"Gấu ơi, đừng khóc nữa nha. Gấu khóc là ta buồn theo, ta buồn là không chơi với gấu nữa."
Beomgyu nghe thế liền ôm chặt lấy hắn, miệng nhỏ như cố nuốt nước mắt vào trong, nấc cụt từng tiếng, nó vội vã lại lắp bắp
"Đ-đừng mà, hức-Gyu nín... nín liền mà."
Vậy đấy, nghe Taehyun hăm dọa thế là gấu con sợ mà nín. Tự nhiên họ Kang thấy có lỗi với nó, rõ là hắn biết chú gấu này hay đơn độc mỗi mình, vậy mà lại dọa nó như thế. Beomgyu nín khóc ngay cũng vì sợ người kia bỏ rơi nó, lại thấy chú gấu nhỏ càng đáng thương. Taehyun ôm nó thật chặt, như sợ mất thứ bảo bối của riêng mình, hắn dịu dàng hứa với gấu con
"Ta hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi gấu Beomgyu đâu."
Gấu con chui ra khỏi lòng đối phương, giương đôi mắt to tròn lên nhìn hắn, khuôn mặt vẫn hồng hồng đo đỏ, nó ngây ngô
"Luôn, luôn ôm gấu khi ngủ đ-được không?"
Taehyun gật đầu trả lời
"Hứa sẽ luôn ôm gấu con, lúc nào cũng ôm, chịu không?"
Tự nhiên gấu con cười hì hì, nó đánh bộp một cái lên tay người kia mà nói
"Ngốc... ngốc ghê. Hông ôm cả ngày đ-được đâu. Gyu, gyu phải đi chơi nữa. Mà mà..."- Beomgyu vừa nói vừa chỉ vào người hắn, dạy dỗ như một ông cụ non -"Còn phải làm việc để mua dâu cho Gyu nữa."
Nó cười, Taehyun cũng cười theo. Hắn cũng đồng ý với chú gấu này, bảo rằng khi nào gấu muốn được ôm, hắn liền ôm nó, mà hồi gấu không muốn ôm, hắn cũng vẫn ôm nó. Xong cái tự nhiên Beomgyu giận dỗi, nói là, khi nào mình không muốn ôm thì họ Kang không được ôm. Mà Taehyun cứ trêu nó hoài, làm nó phồng má bĩu môi. Beomgyu giận nhưng vẫn ôm chặt lấy hắn. Cả ngày hôm nay, gấu con là cho phép người kia ôm ấp mình, chứ hôm sau, gấu Beomgyu chẳng thèm đâu.
•
Giải quyết được chuyện sớm mai, Beomgyu đã lấp đầy cái bụng căng tròn của mình, bây giờ nó đang xị mặt trước một cái gương lớn. Gấu con xoa xoa hai đôi mặt sưng đỏ của mình, lại mếu máo như sắp khóc đến nơi. May mà Taehyun chạy tới ôm gấu con vào lòng kịp, mới nhẹ giọng giải thích cho gấu nghe
"Do ngươi khóc nhiều quá nên mắt mới sưng vậy đó. Gấu còn định khóc tiếp sao?"
Beomgyu liền nhanh chóng lắc đầu. Nó cúi gằm mặt xuống, lại bị Taehyun nâng mặt lên, thế là gấu liền quay sang bên khác.
"Sao tránh mặt ta?"
"X-xấu lắm, hông cho nhìn đâu."
Taehyun liền bật cười, nhìn cái con gấu đang chu môi dỗi hờn kia. Hắn lại chiếm tiện nghi của gấu con, hôn thêm một cái lên đôi mắt đo đỏ kia
"Không xấu, Beomgyu lúc nào cũng dễ thương. Cho ta thơm ngươi vài cái là hết liền."
Beomgyu cũng ngơ ngác nhìn lên
"Thật sao?"
"Thì phải cho thơm mới biết được chứ."
Taehyun cố gắng dỗ ngọt nó, làm Beomgyu cũng tin lời hắn nói. Thế là bây giờ gấu con ngồi trong lòng điện hạ, xấu hổ khoe mắt sưng của mình cho người kia coi
"Đó, thơm đi."
Thế là cứ một cái "chụt" ở bên này rồi lại một cái "chụt" khác ở bên kia. Chẳng biết Taehyun hôn Beomgyu bao nhiêu lần nữa, cứ tự tiện lừa gấu nhỏ vậy thôi. Mà con gấu này ngốc, chẳng mảy may nghi ngờ gì, cứ để người ta thơm thơm mà mắt có giảm sưng tí nào đâu. Họ Kang còn cơ hội hôn lên cái má phúng phính kia nữa, Beomgyu cũng kệ, cũng cho hắn làm những gì hắn muốn. Tại gấu con cũng thích thế mà.
"Nói dối! Mắt, mắt không sưng, bắt đền!"
Tại người kia thơm nhiều quá nên gấu con không chịu nổi nữa, liền gầm lên một tiếng. Còn Taehyun chỉ cười, mặc kệ người kia đang xù lông, hắn lại ôm gấu nhỏ vào lòng. Bé con áp má lên cơ ngực đối phương, tay vẽ vòng lên bên ngực bên cạnh, nó dựa cả thân mình vào lòng người kia, lại chăm chú nghịch chiếc áo của người kia.
"Sau này gấu phải xưng là Gyu và gọi ta là ngài, biết chưa?"
Taehyun nhẹ giọng dạy bảo, chú gấu cũng cọ đầu vào ngực người kia ý bảo biết rồi. Hắn chỉ thấy buồn cười với con gấu lười biếng này, tay vỗ nhẹ lên mông tròn mấy cái
"Nói ta nghe coi."
"Biết-biết rồi."
"Không phải!"
Taehyun gằn giọng, làm gấu con cũng ngơ ngác ngồi thẳng dậy nhìn hắn.
"Phải xưng Gyu."
Nó liền bĩu môi, miễn cưỡng đáp lại
"Gyu biết rồi."
Taehyun cười tươi, lại vuốt ve cái tai gấu đang hồng hồng lên
"Gấu ngoan lắm, ta thích gấu con Beomgyu muốn chết."
Beomgyu nghe thế lại úp mặt đỏ hồng vào ngực người kia mà dụi dụi, tay cũng ôm chặt lấy thắt lưng hắn. Giờ gấu con chả thích bám cây cối nữa đâu, chỉ thích bám lấy vị thái tử này thôi.
"Gyu... Gyu hông thèm thích ngài đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip