Chap 3

Có lẽ trong thế gian này, sẽ vẫn có những điều tưởng chừng như không thể lí giải, cho dù bạn có không tin, nhưng sự tồn tại của chúng vẫn sẽ chứng minh cho bạn thấy, không phải không có, chỉ là bạn quá cố chấp, bài xích sự tồn tại đó ra khỏi tiềm thức mình.

Beomgyu buồn phiền nhìn ra bên ngoài cửa sổ theo thói quen, trên người khoác một chiếc áo khoác dày cộm lên nhưng toàn thân vẫn cảm giác có gió lạnh ùa vào, anh nhức đầu thở dài ra một hơi, đột nhiên gọi tên người bên cạnh.

Nữ sinh nọ đang chăm chú làm bài tập, nghe thấy Beomgyu gọi tên mình, cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói, "Có chuyện gì?"

Beomgyu suy nghĩ cẩn trọng một lát rồi mới mở miệng nói, "Tôi kể một chuyện cho cậu nghe."

"Nói đi."

Beomgyu hít sâu vào một hơi, giống như đang hồi tưởng lại về một đoạn ký ức dần được chôn vùi, "Có một cậu sinh viên--"


Nữ sinh tóc ngang vai cắt ngang, "Đó là cậu."

"Cậu câm miệng." Beomgyu buồn bực nhíu mày, một lát sau liền bỏ cuộc, "Được rồi, thật ra cậu sinh viên đó là tôi. Liên tiếp mấy ngày nay tôi luôn thường xuyên nằm mơ, trong giấc mơ đó xuất hiện một nhóc con học sinh cấp ba, mặt mũi không rõ, cho dù tôi có cố gắng thế nào cũng không thể nhớ ra hình dáng ngũ quan của cậu ấy."


Nữ sinh khựng lại động tác trên tay, rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên nhìn Beomgyu, "Rồi sao nữa?"

Beomgyu xoay xoay chiếc bút bi mực đen trongtay, chậm rãi nói, "Cậu ấy đối xử với tôi rất tốt, đưa tôi đến trường, rồilại đưa tôi về đến tận nhà, mỗi khi trời mưa sẽ đặc biệt mang theo ô đến đóntôi, động tác giống như đã vô cùng quen thuộc." 

Nữ sinh nọ chống cằm nhìn Beomgyu, vẻ mặt lộ rõ sự hứng thú, "Cậu thích cậu ấy sao?"

Beomgyu nhất thời ngẩn người nhìn chằm chằm gương mặt của nữ sinh, trong lòng dấy lên một chút cảm xúc nào đó hỗn loạn, "Cậu nghe tôi kể hết đã--"

"Nhưng cậu đã từng động tâm với người đó?"

Beomgyu trầm mặc một lát, anh đã mơ thấy cậu con trai ấy đến lần thứ năm, cậu rất dịu dàng, rất chu đáo, anh không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ nói, "Cậu ấy luôn đem đến cho tôi cảm giác gì đó rất an toàn, giống như mỗi khi đối diện với cậu ấy, tôi có thể an tâm thả lỏng cơ thể, không một chút đề phòng vậy."

Nữ sinh lại hỏi, "Cậu đã bao giờ nghe qua duyên âm chưa?"

Beomgyu mờ mịt chờ cô nàng nói tiếp.

Nữ sinh phủi phủi cổ tay áo khoác của mình, "Duyên âm thật ra không phải đơn chỉ có một loại linh hồn người chết yêu thích người trần gian, mà còn có linh hồn từng là người yêu hoặc bạn đời của kiếp trước, kiếp này vô tình gặp được người còn lại sau khi đầu thai, muốn tiếp tục bảo vệ người mình yêu."


Beomgyu lộ ra vẻ mặt có chút khó tin nhìn nữ sinh nọ không chớp mắt, nuốt khan một ngụm nước bọt, "Còn nữa không?"

"Còn." Nữ sinh thản nhiên gõ gõ ngón tay xuống mặt bàn, giống như đang kể lại một câu chuyện cổ tích, giọng điệu nhẹ nhàng, "Hoặc đó là người mà cậu từng thích ở kiếp trước, nhưng có điều người ta lại không thích cậu, kiếp này người đó đến trả nợ, trả xong rồi sẽ đi."

Beomgyu nghe đến câu cuối cùng, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Như thế nào gọi là trả xong nợ thì sẽ đi?

Nợ gì? Trả như thế nào? Trả rồi sẽ đi đâu?

Nữ sinh thấy vẻ mặt hoang mang của Beomgyu không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng ngược lại trong lòng anh nặng nề giống như bị một tảng đá lớn đè xuống, anh không tin vào những chuyện thế này, nhưng không rõ vì sao, lí trí anh bắt đầu từ từ tiếp nhận sự thật không thể lí giải.

Nữ sinh không biết suy nghĩ trong đầu Beomgyu là gì, chỉ nói tiếp, "Nếu là linh hồn lang thang ngoài đường đột nhiên có hứng thú với cậu, vậy có tìm thầy hay trừ tà cắt duyên gì đó cũng vô ích thôi, nếu là người yêu kiếp trước thì yên tâm rồi, người đó nhất định sẽ không hại cậu, còn nếu là đến trả nợ, vậy thì cậu cứ để người ta trả cho hết đi."

Beomgyu trầm mặc cúi thấp đầu, chỉ ừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.

Beomgyu là con người khoa học sống bằng lí trí mạnh mẽ, bình thường tuyệt nhiên sẽ không để ý đến mấy lời nói vẩn vơ này, nhưng có lẽ cái gì cũng sẽ có ngoại lệ, ít nhất là chàng trai luôn mang đến cảm giác quen thuộc cho anh.

Anh muốn một lần nhớ rõ gương mặt ấy, một lần ghi nhớ giọng nói ấy, một lần khắc tên cậu ấy vào trong tâm trí mình.

Nhưng cuối cùng, anh lại chẳng biết gì cả.
Beomgyu lững thững nắm chặt quai cặp sạch về đến nhà, Louie đang nằm yên bên sân lại như thường lệ nhảy bổ lên sủa liên hồi không Beomgyu tự động làm sáng tỏ mọi việc, mặc kệ biểu cảm hung dữ của nó mà cúi người xuống, xoa tay lên đầu nó an ủi, "Đừng sợ, cậu ấy không phải là người xấu."

Quả nhiên sau đó, Louie yên tâm không sủa nữa, thu hai chân lại vào bên trong hàng rào, hai mắt mở to rên ư ử nhìn Beomgyu.

Beomgyu liếc nhìn không trung vắng tanh người sau lưng mình, cũng không biết vì sao lại cảm thấy yên tâm, nếu như chuyện của cô bạn nói là đúng, vậy cậu ấy nói sẽ đưa mình về nhà một cách an toàn, thật sự là đưa mình về đến tận nhà một cách an toàn, không hề nói dối.

Anh mở cửa bước vào trong nhà, bật điện sáng trưng lên, ngồi trên ghế sô pha, trong đầu nảy lên một ý nghĩ, buồn cười nói với bầu không khí trước mặt, "Nếu em thật sự tồn tại, vậy có lẽ là nghe câu chuyện cô bạn đó nói với anh rồi đúng không? Anh không nói với cô ấy em là con trai, nếu không sẽ dọa chết cô ấy mất."

Beomgyu cảm thấy việc tự nói chuyện một mình thật ngớ ngẩn và dở hơi, nhưng anh chẳng còn tâm trạng nghĩ đến việc đó, hơi thở nặng nề nói, "Em là ai?"

Trước mặt vẫn yên lặng như cũ.

Beomgyu bật cười thành tiếng, ai không biết có lẽ sẽ tưởng mình mắc chứng tâm thần phân liệt mất, anh đứng dậy cởi áo khoác ngoài ra, đứng dậy đi vào trong phòng tắm, thời điểm đi ra toàn thân tỏa ra hơi lạnh toát, Beomgyu nhíu mày nhìn bình nóng lạnh, có lẽ phải mua cái mới rồi.

Beomgyu ngồi ở trên giường lau khô tóc, đợi đến lúc tóc khô xong, bữa tối cũng không có khẩu vị, nằm trên giường lướt điện thoại.

Thật ra sau khi được Soobin giải thích về nguồn gốc của chiếc áo đồng phục, anh đã có ý định ngay lập tức quay lại trường cấp ba S, có lẽ sẽ tìm thấy được đầu mối nào đó quan trọng, nhưng tính từ hôm đó đến nay được gần 3 ngày rồi, thời gian lên lớp và làm bài tập đã chiếm hết đa số thời gian của anh, anh không thể thực hiện.


Cuối tuần này không có tiết, Beomgyu quyết định lần này chắc chắn sẽ đến đó thử một lần.

.

.

.

Beomgyu đút hai tay vào bên trong túi áo đồng phục rảo bước trên lề đường dành cho người đi bộ, thời điểm đến ngã tư đường, ngay lúc chuẩn bị sang phía bên kia, cậu ấy lại xuất hiện.

Lần này vẻ mặt đối phương thoạt trông vô cùng dễ chịu, khuôn mặt dưới ánh trăng trở nên nhu hòa, ánh mắt sắc bén, khóe môi khẽ nhếch, gọi tên của anh.

Beomgyu ngạc nhiên nghiêng đầu qua, nhất thời không kịp phản ứng, hóa ra cậu ấy lại luôn tỏa sáng như vậy, khí chất, năng lực, gương mặt, cái gì cũng đều hoàn hảo, bản thân anh chợt nhận ra, mình đang nằm mơ, là Lucid Dream.

Nói dễ hiểu thì, chính là có thể nhận thức được mình đang ở trong một giấc mơ nào đó.

Lần này Beomgyu có thể càn rỡ quan sát đối phương một cách chân chính, đứng đối diện như vậy, trái tim lại không nhịn được nảy lên thình thịch, gương mặt quen thuộc, hơi thở quen thuộc, nụ cười quen thuộc, tất cả đều đang thi nhau phủ lấy cơ thể anh.

Beomgyu hít thở bắt đầu khó khăn, cảm giác toàn thân mệt mỏi, dưới một buổi đêm trăng thanh gió mát lạnh, dùng chính bản năng của mình, nói với cậu, "Chỉ một mình em biết tên anh, như vậy thì thật bất công quá đi mất."

Đối phương nhếch nhếch khóe miệng nhưng lại không chịu nói gì, Beomgyu cũng mỉm cười không nói, thật lâu sau mới mở miệng, "Vì sao lại đến gặp anh?"

Khóe môi đang nhếch chợt cứng ngắc lại, giống như không thể tin nổi lời Beomgyu vừa mới nói ra, có hơi lớn giọng, "Anh biết sao?"

Beomgyu đứng ở đó đón nhận một ngọn gió bất chợt thổi đến, mái tóc bị rối tung lên, nghiêng đầu nhìn cậu mỉm cười.

Hốc mắt cậu nhóc hơi đỏ lên, trong sự kiên định giọng nói lại mang theo một chút run rẩy, "Muốn gặp anh."

Beomgyu cũng không ngạc nhiên, lại hỏi tiếp, "Em sẽ đi sao?"

"Sẽ đi."

"Bao giờ?"

"Đến khi nào em trả nợ xong."

Beomgyu thật sự bật cười thành tiếng, vén mái tóc trước trán ra khỏi tầm mắt, nhìn cậu nói, "Trước kia anh thích em nhiều lắm không?"

Cậu nhóc mở to mắt nhìn Beomgyu, hai nắm tay siết chặt lại, giống như muốn dùng móng tay đâm nát lòng bàn tay của mình, mãi một lúc sau mới nhỏ giọng lên tiếng, "Nhiều."


Sau đó lại nói tiếp, "Rất nhiều."

Thấy Beomgyu vẫn im lặng nhìn mình, cậu nhóc chớp chớp mắt ngăn những giọt nước sắp tràn ra, hồi tưởng lại một chút, vừa đau lòng vừa hối hận, giống như đang tự trách mình mà nghẹn ngào, "Anh thích em nhiều đến nỗi, một ngày sẽ đến sân tập bóng rổ chỉ để nhìn em một chút, thích em đến nỗi, cho dù có bị em lạnh nhạt vẫn sẽ luôn ở bên cạnh em mỗi lúc em cần, thích em đến nỗi--"

Beomgyu bất chợt ôm chặt lấy cậu, hai cánh tay giống như theo bản năng khẽ run lên lại không rõ lí do vì sao, bàn tay ở phía sau lưng đối phương xoa nhẹ mấy cái, chậm rãi nói, "Em không nợ anh, trong tình yêu hay bất kể cái gì đi nữa, vốn không có, sau này cũng sẽ không có."

Đối phương đột nhiên run lên mấy cái, Beomgyu vỗ lưng xong, thời điểm tách ra trên mặt đối phương đã ướt đẫm một mảng, anh buồn cười giơ tay lên lau lau má cậu, "Tình yêu muốn đến sẽ đến, muốn đi sẽ đi, em cũng không thể ép buộc mình thích anh, đừng tự trách mình, đừng quá mang chấp niệm, nếu chúng ta gặp nhau ở cùng một thế giới, anh sẽ tìm em."

Tìm về nơi thân thuộc, tìm về nơi an toàn, tìm về nơi anh tin tưởng tuyệt đối.

____________________________

Chủ nhật vui vẻ



Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip