15

Em nghe hắn hét như thế cũng lủi thủi đi vào bên trong, nhưng đôi mắt ngấn lệ rồi.

Không biết hắn từ lúc nào ở đằng sau.

- Choi Beomgyu?!

Em liền xoay lại, bắt gặp ánh mắt đầy tơ máu của hắn, cả mùi pheromone đang phát ra cực kì khó ngửi.

- S...sao vậy ạ...?

- Không còn việc gì làm đúng không? Rất rảnh đúng chứ?

- Ta....ta xin lỗi, ta không cố ý...

- Vậy có biết trong đó nguy hiểm lắm không, cậu có biết cậu là Omega không? Lúc nãy nếu tên đó không dừng kiếm kịp thì sẽ ra sao? Hả?!

- Hức...ta xin lỗi...ta sai rồi...

Thấy em run cầm cập lên hắn liền dịu lại không trách móc nữa.

- Vậy thì đến đây làm gì?

- Ngài chưa khỏe nên ta muốn đến xem ngài chút, không ngờ rằng lại như vậy, ta xin lỗi.

- Biết mình phiền đến thế thì đừng đến, ta là Alpha không phải Omega mà lại yếu đuối đến mức cần cậu phải lo lắng, bây giờ ta còn phải giải quyết chuyện sổ sách, cậu mau về đi!

Em gật đầu xong cũng quay ngoắc đi, hắn còn tưởng em sẽ đòi đi theo hắn nhưng lần này lại không nói gì cả, cứ một hướng mà về phòng.

Hắn cũng đang bực bội, lao đầu vào sổ sách không còn muốn quan tâm thời gian nữa, chẳng hiểu sao tâm trạng của hắn lại đang rất tệ.

Một giờ sáng.

Cốc. Cốc. Cốc.

- Yeonjun?

- Beomgyu à, cậu mau đến phòng làm việc khuyên ngài ấy đi, cơ thể ngài ấy chưa khỏe mà làm như thế có khi ngỏm luôn đấy.

- Ngài ấy còn làm việc sao?

- Đúng vậy, nói đến thế nào cũng không chịu dừng, ăn uống cũng không chịu. Nhìn ngài ấy ầm ầm sát khí tôi không dám lại, không biết ngài ấy đã ném bao nhiêu cuốn sách xuống đất rồi, thật là không chịu nổi mà.

- Để ta đến xem thử, hai người về trước đi nhé.

- Ừm, bọn tôi xin phép.

--

Cốc.Cốc.Cốc

- Biến hết đi!

- Taehyun à, ngài cho ta vào nhé?

- Đồ ngốc cậu sao lại đến nữa rồi?

Biết là hắn chưa cho phép nhưng em nôn nóng lại đẩy cửa vào, đập vào mắt em là căn phòng không thể nào lộn xộn hơn nữa, toàn là giấy bị hắn vứt lung tung cả lên.

- Nhìn gì?

- Ta biết có nói thế nào ngài cũng không về nên ta muốn ở lại làm tiếp ngài.

- Không cần, về đi!

- Ngài không về, ta không về!

- Biết trả treo rồi đúng không?

Em không đáp, chỉ ngồi sụp xuống thu dọn đống giấy mà hắn đã vứt đi khắp phòng.

Lúc nãy đi có chút gấp gáp nên không kịp thay đồ, chỉ khoác thêm cái áo choàng, nên giờ tay và mũi của em đã đỏ lên cả rồi.

- Máy sưởi đã tắt từ lâu rồi sao ngài không gọi người vậy?

- Lạnh sao?

- Không ạ...

- Vậy thì không cần gọi.

Thấy em cứ đứng mà lật sổ sách xem, hắn liền quát.

- Không biết ngồi sao?

- Ngài không cho, ta không dám...

Đúng vậy, Beomgyu luôn e sợ hắn, nên hắn chưa cho phép làm gì thì em cũng chẳng dám làm, vì em biết bản thân mình ở đâu.

- Lấy ghế lại, ngồi kế ta.

Em ngạc nhiên nhưng cũng đành nghe theo.

Thời gian cũng trôi qua, hắn ghi chép, kiểm duyệt. Em thì xem lại toàn bộ coi có thiếu sót gì không.

Đã gần ba giờ rồi hắn mệt mỏi đưa mắt nhìn qua Beomgyu, thấy em mệt mỏi mà đã ngủ gục trên cuốn sách trong lòng hắn lại dâng lên sự ấm áp khó tả, chẳng hiểu sao nhìn em ngủ bình yên đến lạ, hắn chưa bao giờ nhìn em kĩ đến vậy, khuôn mặt xinh đẹp luôn cúi gầm mặt khi nhìn hắn, đôi mắt hút hồn kia lại bị em giấu nhẹm sau mái tóc đen óng.

Hắn thấy em có chút run liền lấy áo của mình choàng thêm cho Beomgyu, sau đó chẳng biết hắn nghĩ gì lại bế người ta về đến phòng đắp chăn cẩn thận rồi mới đi ra.

Cái quái gì vậy? Điên thật! Đúng là điên thật rồi!- Hắn nghĩ.

---

Hôm nay trong cung điện hắn mở tiệc rượu vì muốn chào mừng Kai trở về, rồi cũng muốn thông báo về việc đối đầu sắp tới. Nên có rất nhiều hoàng đế và hoàng tộc của các nước đến dự.

Không ai rảnh rỗi đến mức mà mời liền đi, nhưng đây là Tagus là cái tên chỉ nói ra đã khiến bao nước khiếp sợ vì bản lĩnh ngông cuồng của hắn.

Tối đến cũng là lúc trong cung điện của hắn đầy ấp người.

Hắn rảo bước đến bên phòng của Beomgyu nhẹ nhàng gõ cửa.

- Là ai vậy ạ?

- Là ta.

- Ngài chờ chút.

Em nhanh chóng đi đến mở cửa, hắn hôm nay có thể nói rằng rất đẹp, khoác trên mình bộ âu phục quý hiếm, cộng thêm màu tóc xanh nổi bật ấy lại còn tỏ ra vẻ uy nghiêm đó khiến em có chút e dè.

Hắn cũng chẳng khá hơn là bao, kể từ lúc mở cửa hắn chưa chớp mắt lần nào vì Beomgyu mặc bộ trang phục màu xanh da trời nhạt, thật sự rất hợp, rất đẹp!

- Hụ...đã xong chưa?

- Xong rồi ạ.

- Vậy mau đi thôi.

Hắn đi phía trước, em đi phía sau, hắn dẫn em vào trong bữa tiệc, ai nấy đều nhìn em với vẻ mặt kì lạ, làm em có chút ngột ngạt.

- Thưa hoàng đế đây là đế hậu sao?

Một tên hoàng tộc đến chào hỏi.

Hắn gật đầu xong cũng đi nơi khác, Beomgyu luống cuống đi theo.

Vì bản thân hắn chẳng bao giờ muốn trò chuyện nhiều với mấy loại người thích nịnh nọt.

Hắn rảo bước lên trên vài bậc thang rồi quay xuống, nhân cơ hội cũng thông báo tình hình.

- Chào mọi người, hôm nay ta tổ chức tiệc rượu một phần muốn chào mừng Huening Kai trở về, một phần muốn thông báo tình hình sắp tới. Nước ta đang chuẩn bị huấn luyện binh lính để sắp bước vào cuộc chiến với vương quốc Qenin, nên mong mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau trong giai đoạn sắp tới!

- Nếu chúng ta không liên hôn với Kesa thì đâu phải xảy ra chiến tranh cơ chứ!

- Chuyện đó giờ không giải quyết được gì, bởi vì chuyện chiến tranh này trước sau cũng phải xảy ra. Ta biết chuyện này chẳng dễ dàng nhưng ta muốn thử xem sức lực của Qenin đến đâu.

- Ngài không nên đem chuyện này ra đùa, tính mạng của bao nhiêu người đấy.

- Ta không đùa, là làm thật! Là chiến tranh! Là phải thắng!

- Vậy chúng tôi chúc ngài mau chóng đem về thêm chiến công! Cạn nào!

- Mọi người tự nhiên.

Bỗng tay hắn bị một bàn tay níu lấy kéo hắn đi, ả ta muốn nói chuyện riêng nên đã lôi Taehyun đi ra trước sân để không bị buổi tiệc kia làm phiền.

- Taehyun à, lâu rồi không gặp, ngài vẫn rất phong độ.

- Hyeri?

- Vâng, là ta!

- Tại sao cô lại đến đây?

- Cha ta không đến được nên mới kêu ta đến thay, ngài cũng biết tình hình nước ta mà, cần phải cải thiện nền kinh tế.

- Vậy cô đi thay làm gì? Không ở lại giúp cha cô à?

- Sao ngài lạnh lùng thế, dù gì chúng ta cũng từng yêu nhau mà.

- Câm miệng lại cho ta!

- Ngài quát ta hả? Người ta vì nhớ ngài nên mới đến không ngờ bị ngài quát tháo lạnh lùng thế!

Ả bỗng thút thít tủi thân, Taehyun vì nể tình cũ nên cũng không bài xích nữa.

- Ta lỡ lời, mau nín đi.

Ả ta tiến đến ôm chầm lấy Taehyun vùi đầu vào vai hắn mà nức nở.

- Ta biết ta sai, nhưng ngài đừng vậy nữa...đừng xa cách ta mà...

Hắn không biết làm sao cứ thế để cho cô ả kia đứng ôm. Nhưng hắn không biết rằng từ lúc hắn bị kéo đi Beomgyu cũng lo lắng chạy theo và đã nhìn thấy hết rồi...

************
Hết chap 15.

à thì mình cũng chuẩn bị dô học rồi á 😢. Nên là có thể không đăng chap đều như vậy được nữa ( xin lũi mấy bà nhiều).

tui học về là học bài tới khuya nên sợ là không có thời gian để đăng, mấy bà thông cảm nhee. Nhưng mà tui sẽ cố gắng nếu có thời gian rảnh thì sẽ đăng liền nên đừng có lo nha.

chúc mọi người dô học thậtt là tốt✨✨✨

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip