Hồi 16
Thôi Phạm Khuê rời khỏi phủ Vương gia một lúc lâu, mới phát hiện mình đã làm rơi món đồ mà Vương gia tặng trên đường đi. Y ra lệnh cho hạ nhân về trước, còn mình quay lại tìm.
Mặc dù thứ Khương Thái Thành trao cho y chỉ là một viên đá nhỏ có hình mặt trăng, nhưng Thôi Phạm Khuê từ trước đến nay đều trân trọng những món đồ mình được tặng. Vậy nên y quay đầu chạy về hướng hành lang ngược lại. Nhìn thấy chiếc hộp đựng viên đá đang rơi ở kia, y mừng rỡ vội chạy đến. Nhưng có một bàn tay đã xuất hiện nhanh chóng nhặt nó lên.
Đối phương tay cầm món quà, đối diện với y. Thôi Phạm Khuê không khỏi nuốt nước bọt
"Hoàng tử Vương, có chuyện gì vậy? Thứ người cầm trên tay là của ta..."
"Nếu ngươi muốn lấy lại nó thì đi theo ta" Vương Hoàng liếc y, sau đó nhanh chân bước đi. Thôi Phạm Khuê khó hiểu không định làm theo, nhưng vì muốn lấy lại món quà, y đành phải chạy theo Hoàng tử.
Vương Hoàng tìm lấy một ngách tường khá nhỏ, anh thấy bậc thềm có vẻ sạch sẽ liền ngồi xuống. Thôi Phạm Khuê thấy như vậy kêu lên:
"Hoàng tử, thân thể người không thể ngồi ở nơi đó!"
"Đừng dài dòng" Vương Hoàng nói ra ba chữ lạnh băng
"Giờ ta hỏi ngươi, ngươi và Vương gia Khương có quan hệ gì?"
Nghe được câu hỏi này, Thôi Phạm Khuê hơi im lặng, lúc sau mới trả lời rằng:
"Ta và vương gia chỉ là mối quan hệ xã giao, chúng ta vừa mới gặp nhau không lâu thôi..."
Tất nhiên, Thôi Phạm Khuê sẽ không nói về việc y và người Thái Thành yêu thương có diện mạo giống nhau y như đúc.
"Ngươi nói dối!" Vương Hoàng đùng đùng sát khí đứng dậy, sau đó nhìn chằm chằm vào y
"Quan hệ xã giao mà ngươi ở đó cả một buổi sáng liền, khi ra về hắn còn tặng quà cho ngươi. Ngươi đừng tưởng ta không biết, ta đã thấy hai người ôm nhau rồi. Ngươi mau nói thật hết đi, nếu như chuyện vụng trộm này của ngươi mà đến tai Hoàng đế, lúc đó ta không đảm bảo ngươi còn cười được đâu!"
"Cái gì mà vụng trộm?" Thôi Phạm Khuê nhíu mày: "Vương hoàng tử, chuyện này không hề như những gì người nói. Xin người đừng có nhìn sự việc từ một hướng"
"Nhưng ta đã nhìn thấy hai người ôm nhau, hơn nữa còn trò chuyện rất thân mật"
"Đúng là..." Thôi Phạm Khuê định thanh minh mọi chuyện, nhưng nghĩ lại thì thấy có chuyện gì đó không ổn...
Cái gì? Nhìn thấy? Vương Hoàng nhìn thấy
Thôi Phạm Khuê chớp chớp mắt định thần lại, lúc đó khi y gặp Vương gia thì chỉ có hai người bọn họ ở trong thư phòng, ngoài ra không có hạ nhân nào khác. Vậy thì không lẽ Vương hoàng tử...
"Hoàng tử, người theo dõi vương gia Khương Thái Thành ư?"
"Ta..ta...làm gì có" Vương Hoàng chột dạ, tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, ra sức lắc đầu.
"Hoàng tử à, giờ người mới là nói dối đó. Lúc ấy trong phủ ngoài ta và vương gia ra thì còn ai nữa? Người bảo người nhìn thấy, thật đúng là theo dõi vương gia rồi..."
Thôi Phạm Khuê cười nhạt, lén nhìn biểu cảm của người kia. Vương Hoàng mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng không thể mở miệng
"Hoàng tử, ta biết là mình thất lễ khi dám nói điều này, nhưng mà..."
Y dời tầm mắt của mình đến gương mặt tinh xảo của Vương Hoàng
"Người thích vương gia?"
Bị nói trúng tim đen, Vương Hoàng lập tức đưa tay lên bịt mồm Thôi Phạm Khuê
"Ngươi! Ta cấm ngươi nói chuyện này!"
Nói xong, anh kéo Phạm Khuê ngồi xuống bên cạnh mình. Đoạn một lúc lâu mới khó khăn cất giọng
"Chắc ngươi cũng đã biết. Ta là Vương Hoàng, năm nay 23 tuổi, là nhị Hoàng tử của Tây quốc"
Phạm Khuê gật gật đầu
"Ừm...thì, chuyện là...Ta đã đơn phương cảm mến vương gia Khương Thái Thành được 3 năm"
Vương Hoàng nói xong, liền tự mỉm cười với bản thân
"Vậy vương gia có biết chuyện hoàng tử thích người không?"
"Biết chứ. Ta đã bám theo hắn suốt trong thời gian hắn đóng quân ở biên giới. Nhiều lần thấy ta phiền phức quá, hắn đem về cung điện để trả ta lại, nhưng sau đó ta lại bỏ trốn đi theo hắn"
Thôi Phạm Khuê không biết nên biểu tình thế nào. Vị Hoàng tử này thần sắc thì lạnh nhưng cũng mặt dày quá nha!
"Lần này ta trực tiếp làm sứ giả đến Kim Nhật, mục đích chính là gặp được vương gia. Còn cái chuyện tình cảm kia, để khi khác thể hiện với hắn vậy"
Lần này Phạm Khuê mở miệng, thắc mắc: "Vậy người và vương gia làm sao mà gặp được nhau?"
"À việc đó" Vương Hoàng cười rộ lên, sau đó nhớ lại ký ức trước kia
"Lần đó Khương Thái Thành đóng quân ở biên giới vùng Tình Dương, là con đường biên giới độc đạo trực tiếp dẫn sang Tây quốc. Ta vì bị phụ hoàng ép thành thân với Hoàng tử của Đường Lâm quốc mà trốn đi, nửa đêm đã không may lạc ngựa ngã xuống sông. Lúc đó Khương Thái Thành đã cứu ta. Ngươi nói xem, giờ ta mãi mãi không quên được hình ảnh hắn khi đó"
Thôi Phạm Khuê im lặng không nói gì.
Nhị Hoàng tử ngoài mặt lạnh tanh, thế nhưng về phương diện tình cảm thì rất ngây ngô. Vì một lần vô tình được cứu mạng mà định dành cả cuộc đời để theo đuổi một người không thích mình. Nếu để anh biết được chuyện vương gia còn yêu Kim Trí Phong sâu đậm như vậy, liệu anh sẽ bị tổn thương đến mức nào?
Thế nhưng, khác với suy nghĩ của Thôi Phạm Khuê, Vương Hoàng lại mỉm cười
"Ta còn biết chuyện trước đây Khương Thái Thành từng rất yêu một người tên là Kim Trí Phong, bây giờ vẫn vậy. Thế nhưng ta tin rằng một ngày nào đó hắn sẽ nhận ra tấm chân tình của ta!"
Thôi Phạm Khuê ậm ừ cho qua, nhưng trong lòng đang nổi bão.
Nhìn nụ cười trong veo đến mức ngây ngô, Phạm Khuê chỉ mong rằng vị hoàng tử này sẽ sớm tìm được một người có thể đáp lại tình yêu của anh một cách chân thành nhất, và cũng mong nụ cười ấy đừng bao giờ mất đi.
Vương Hoàng, xứng đáng được yêu thương nhiều hơn những gì anh đã phải chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip