8


Beomgyu làm đúng như quy tắc sinh tồn của anh em, đứng trong phòng Taehyun im lặng được 5 phút rồi. Taehyun thì khó hiểu tại sao ở với người khác thì lắm mồm mà ở với hắn thì câm như hến.

"Sao anh lại vào đây làm việc?"

"Vì mấy công ty khác không nhận."

"Chỉ có thế?"

"Chứ cậu muốn sao nữa?"

Phòng làm việc lại rơi vào im lặng. Bộ tên này được lập trình thật đấy à, ít nói kinh khủng. Muốn phạt cái gì thì phải lẹ coi, không thì cũng nên để người ta đi về phòng chứ. Cứ ngồi im như thế lại khiến Beomgyu thấy sợ hơn, giống như hắn sắp nói ra cái gì đó khủng bố lắm ấy...

"Tý nữa đi ăn trưa với tôi."

...khủng bố thật.

"Tôi từ chối!"

"Anh không có quyền."

"Này nhá, cậu đừng tưởng cậu là chủ nợ rồi muốn làm gì thì làm nha, nhiều tiền mà tui sợ á? Cậu mà ép nữa là tui nghỉ việc luôn cho xem."

Taehyun bỗng nhiên thấy Beomgyu nổi giận lên cãi cũng đáng yêu đó chứ. Chả giống với anh vợ hiền ngoan của hắn chút nào. Thật muốn biết ngoài cái vẻ mặt ỉu xìu nhàm chán kia thì anh còn có bao nhiêu mặt đáng yêu nữa.

"Nếu anh đi thì tháng mày tôi trả lương gấp đôi."

Beomgyu không nói là Beomgyu bị đồng tiền lung lay đâu.

"Được!"

....

Yeonjun vui vẻ đi dạo trên đường phố, lâu lắm rồi mới được về lại đây chơi. Từ ngày sang nước ngoài một cái là bố mẹ cậu cấm cửa, chỉ cho gọi điện về chứ không cho về thăm. Lần này về rồi thì không quay lại đấy nữa, bố mẹ đuổi cũng không đi đâu.

Hôm nay là ngày cuối cùng Yeonjun dành ra để đi chơi sau vài năm xa vắng. Bắt đầu từ ngày mai cậu sẽ về làm trong tập đoàn của gia đình.

"Xin chào quý khách!"

Cậu vui vẻ bước vào một quán nhỏ, dù là đại gia nhưng gu của cậu là đồ ăn bình dân. Không quan trọng giá cả, đồ ăn vừa ngon lại được ăn thoải mái, chẳng cần phải giữ hình tượng này nọ. Nhưng tâm trạng thoải mái nhanh chóng bị vơi đi khi cậu nhìn thấy Choi Soobin...gã ta đang làm thêm ở đây.

"Mời quý khách chọn món ạ, à..."

Soobin dường như cũng nhận ra cậu rồi, còn à nữa chứ. Yeonjun chưa hết cay cái vụ gã đuổi cậu về còn không cho cậu phương thức liên lạc với Beomgyu đáng yêu đâu. Thôi không sao, thiếu gia đây độ lượng, thương tình gã trưa rồi vẫn vất vả, không muốn gây sự nữa.

"Cho tôi một tô mì cay cấp độ 7."

"Một tô thôi ạ? Quý khách lắm mồm như vậy, gọi một tô thì làm sao mấy cái mồm chia nhau được."

Bùm! Tiếng lương tâm phát nổ. Người ta đã quên đi rồi thì thôi đi, rượu mời không thích.

"Cảm ơn đã quan tâm, mấy cái mồm của tôi hôm nay đi chơi hết rồi, còn một cái thôi."

Gã ta cười lộ ra hai cái đồng tiền rõ ghét. Ừ thì trừ cái bản mặt đó ra chả được điểm nào, tưởng cậu cứ thế mà cho qua á? Còn lâu! Sau khi mì được mang ra Yeonjun mới bắt đầu giở trò.

"Anh phục vụ kia ơi..."

Cậu canh đúng lúc Soobin vừa trở lại quầy mà gọi.

"Quý khách cần gì ạ?"

Gã miễn cưỡng quay lại. 

"Chuyện là tui không thích ăn hành, anh nhặt nó ra giúp tôi đi."

"Quý khách không có tay ạ?"

"Không, tui chỉ có nhiều mồm thui, đôi tay đang trong giờ nghỉ."

"Thế có cần phải bón luôn không?"

"Không cần, lúc anh nhặt xong chỗ hành này đôi tay tui liền hoạt động lại."

Ok Soobin không chấp trẻ con, dù sao quán cũng đang vắng khách. Tiết trời dạo này cũng đang ấm lên rồi, trưa lại còn thấy nóng. Chẳng mấy ai đầu óc không bình thường chọn đi ăn my cay như Yeonjun.

"Chúc quý khách ngon miệng."

Yeonjun nhân lúc gã lấy hành ra còn tinh nghịch chụp vài tấm ảnh để đùa. Soobin biết nhưng không thèm nói vẫn chăm chú làm việc. Thế mà khi vừa quay trở lại quầy thì cậu vẫn chưa chịu yên.

"Phục vụ ơi cứu tui với, tui lỡ làm đổ ống đũa rồi."

Lỡ cái con khỉ, rõ ràng cái đôi đũa gã vừa đặt ngay ngắn vào bát cho cậu. Chẳng có lí vào phải với tay làm rơi cả ống đũa lẫn đôi đũa trong tay, còn canh đúng lúc gã vừa ngồi xuống. Làm phục vụ thì không được chửi khách. Soobin lại quay ra mang một ống đũa mới và dọn dẹp những đôi đũa dưới chân Yeonjun.

Nhưng Yeonjun nào có hiền như thế, dám chê cáo nhỏ lắm mồm à. Suốt quá trình ăn một tô mì thôi mà cậu gọi gã 5 lần 7 lượt. Đều là canh lúc gã vừa ngồi xuống mới gọi cơ. Cho đến lần thứ 8 Soobin nhẩm câu thần chú "không được đấm khách" thì gã không chịu nổi nữa.

"Choi Yeonjun, cậu còn gọi tôi nữa thì cậu ăn đấm thay cho mì đấy!"

"Nhân viên đang bắt nạt khách đấy à, tui đánh giá một sao."

Yeonjun tỏ vẻ vô tội, mặt phụng phịu rồi chu cái mỏ ăn mì cay giờ đang đỏ lên cãi. Nhìn chỉ muốn đấm cho phát...bằng mồm.

Đấy là với Soobin sau này thôi, còn Soobin hiện tại là muốn đấm thật.

"Thế cái miệng nào cứ đợi tôi ngồi xuống là gọi hả?"

"Người ta có nhiều cái miệng mà, mỗi cái mới chỉ gọi anh một lần. Sao có thể trách tui được."

"..."

Choi Soobin chính thức thua cuộc, do gã khơi mào mà. Ai biết được chỉ ghẹo có một câu mà cậu giận dai thế. Mấy nhân viên cùng quán thấy Yeonjun vô tội đáng yêu lại bênh cậu, cứ bắt gã chiều người đẹp một tý. Đáng yêu cái gì chứ, rõ ràng là một con cáo nhỏ đanh đá.

Nhưng mà lời đe doạ cũng có hiệu lực đấy, Yeonjun cuối cùng cũng an phận ăn mỳ mà tha cho gã.

....

Ở một nhà hàng sang trọng khác, cũng có một tên đầu óc không bình thường, trưa nóng bỏ mẹ còn mời Beomgyu đi ăn lẩu. Mà bao nhiêu loại lẩu, mắc gì phải chọn lẩu hải sản?

"Giám đốc thích ăn hải sản à?"

"Gọi tôi là Taehyun."

"Vâng, nhưng mà cậu thích ăn hải sản đúng không?"

"Anh hỏi làm gì?"

Hỏi để biết mà gọi ít đồ ăn lại chứ sao. Beomgyu không thể nói rằng mình không thích ăn hải sản. Dù gì cũng là được mời đi ăn, phải giữ lịch sự. Không thích ăn thì ăn ít cũng được, nhưng nếu Taehyun cũng vậy thì phí đồ ăn lắm. Hắn phải thích ăn, ăn thật nhiều thay luôn phần của anh nữa.

Taehyun coi bộ cũng tinh tế. Hắn để ý suốt quá trình ăn Beomgyu ăn rất ít và kén vô cùng. Có khi còn không động đũa mà giả vờ nhai. Nhưng mà hắn lười hỏi, có thể anh không thích hoặc bị ngấy. Để tránh anh bị đói thì hắn gọi thêm cho anh một phần salad.

Beomgyu cũng định cảm động rồi đấy, cơ mà cái đĩa salad được đem ra làm anh phải nuốt lại lời cảm ơn. Biết là salad thì phải có cà chua nhưng thế quái nào nó nhiều vậy, chiếm mất 2/3 cái đĩa luôn. Nên cái ý định ban đầu là gạt cà chua ra rồi ăn rau của anh bị huỷ bỏ. Beomgyu ghét cà chua nhất trên đời!

"Anh không ăn?"

"Tôi không ăn cà chua..."

"Kén ăn thế bảo sao gầy như que củi."

"Cậu thì to lắm đấy mà chê người ta."

Taehyun nghe xong thì không nói, hắn đáp trả bằng hành động. Vị giám đốc tuổi trẻ tài cao chứng minh rằng cơ bắp của mình tỷ lệ thuận với nếp nhăn của não bằng cách cởi áo vest ra. Cách một lớp áo sơ mi trắng mỏng, Beomgyu dễ dàng nhìn ra chỗ cơ cuồn cuộn ở bắp tay hắn, anh cứng họng liền. Thật ra thì nhìn qua đã biết Beomgyu không có cơ bằng Taehyun rồi. Nhưng cái nết thích trả treo mồm nhanh hơn não nên giờ phải cúi mặt vì xấu hổ.

Đĩa salad vẫn còn nguyên đó, Taehyun nhân nhượng hỏi Beomgyu có muốn ăn thêm gì nữa không, anh chọn kem. Đây là cơ hội cuối cùng để hắn ghi điểm nhưng...

"Có rất nhiều loại kem cơ mà, sao cậu lại đi chọn kem đánh răng!" 

Beomgyu nhìn Taehyun quay lại với cốc kem mintchoco thì bùng nổ hoàn toàn. Chắc chắn cái tên này vẫn còn cay vụ anh cùng mọi người nói xấu hắn. Mời người ta đi ăn, cứ tưởng là bỏ qua rồi ai ngờ Taehyun thâm độc hơn. Hắn muốn chỉnh anh bằng tất cả các món ăn anh ghét! Cái này mà nói là trùng hợp hay vô tình thì Beomgyu còn lâu mới tin.

Nhưng mà Taehyun vô tội thật, hắn chỉ muốn cùng anh đi ăn thôi. Hai lần trước thì hắn chọn tuỳ ý, cơ mà lần cuối đi lấy kem hắn đã hỏi kỹ rồi. Nhân viên ở đây nói rằng kem mintchoco này bán chạy nhất, hắn cũng thấy Yeonjun rất hay ăn. Mặc dù hắn cũng thấy nó giống vị kem đánh răng thật, lỡ đâu Beomgyu thích nên chỉ lấy 1 cốc. Ai mà ngờ...

Cuối cùng, Taehyun phải dẫn Beomgyu vào cửa hàng tiện lợi để cho anh tự lựa đồ ăn. Lúc thanh toán mới thấy anh lựa toàn kẹo dẻo đủ loại, còn có thêm cầu sữa dâu. Taehyun thầm nghĩ trong đầu:

'Giống em bé thật đấy.'

______________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip