𝚜𝚎𝚎 𝚢𝚘𝚞 𝚒𝚗 𝚖𝚢 𝚍𝚛𝚎𝚊𝚖

Thời gian thấm thoát trôi qua, cũng đã sắp tới ngày Taehyun phải trở về Lavandula rồi...

...

"Beomgyu... Anh... có điều gì muốn nói với em không?"

"Hả? K-không có! Sao vậy Taehyun?"

"Không có gì đâu"

"Hôm nay em ra ngoài chút nhé, đừng lo cho em"

"A ừm... Em về sớm nhé"

"Vâng, em đi đây"

...

Tệ thật đấy... Hôm nay đã là ngày 99 rồi, cũng có nghĩa là ngày mai Taehyun sẽ phải quay về

Nhưng Beomgyu vẫn chẳng có chút biểu hiện gì là yêu cậu cả

Không lẽ cậu thực sự sẽ phải cưới cô công chúa của Helianthus sao?

Nhưng Taehyun yêu Beomgyu... Và có lẽ cậu chẳng thể yêu ai khác được nữa...

___

Beomgyu đang cảm thấy rất bối rối, hoang mang

Hôm nay có vẻ Taehyun không được vui cho lắm, và hiện tại cậu đã ra ngoài, để Beomgyu một mình ở nhà - điều mà trước đó cậu chưa từng làm, khiến anh cảm thấy trống vắng

Hơn 3 tháng có Taehyun chăm lo, Beomgyu thực sự đã đem việc ở bên cạnh Taehyun trở thành thói quen, đem những lời yêu thương dỗ dành của cậu trở thành một phần cuộc sống của anh

Nhưng Beomgyu có yêu Taehyun không?

Anh cũng không biết nữa...

Anh chưa từng yêu ai nên cũng chẳng biết như thế nào gọi là yêu...

Có lẽ cậu là người đầu tiên đem đến cho anh những xúc cảm lạ lẫm giống như có một luồng điện chạy qua người vậy...

Những lời quan tâm của cậu khiến anh thấy ấm áp

Những lời dỗ dành ngọt ngào làm anh muốn ỷ lại vào cậu

Những cử chỉ ôn nhu và sự sâu sắc, tỉ mỉ của cậu khiến anh thấy an toàn

Chưa bao giờ Beomgyu lại khao khát được ngồi trong vòng tay của một ai đó đến thế

Chưa bao giờ anh mong muốn được ôm ấp vỗ về mỗi khi buồn như bây giờ

Và chưa bao giờ trong đời, Beomgyu lại mong ngóng một người đến vậy...

Có lẽ là Beomgyu biết yêu rồi

Anh yêu Taehyun...

___

""Taehyunie aa, em về chưa?""

"Lát nữa em về, bé cứ ngủ trước đi"

""Không, anh muốn Taehyun ôm, nếu không anh không ngủ được""

"Anh có thể ôm gấu bông mà"

""Taehyuniee... Em về đi, anh có chuyện muốn nói, anh cũng nhớ em nữa...""

"Được rồi, em về ngay!"

Nghe tiếng sụt sịt phát ra từ đầu dây bên kia khiến Taehyun lo lắng không thôi. Cậu vội vã chạy về nhà, trong lòng có chút nôn nóng. Lúc này, cậu chẳng còn tâm trí để nhận ra rằng Beomgyu đang giả vờ để gọi cậu về

...

Về tới nhà, Taehyun chạy lên phòng ngay lập tức để kiểm tra Beomgyu, nhưng khi cậu bước vào, chỉ thấy anh đang ngồi đợi rất ngay ngắn trên giường

"Bé con?"

"Taehyunie..." - Beomgyu nũng nịu

"Em ở đây, có việc gì thế?"

"Anh có chuyện cần nói với em"

Lòng Taehyun bỗng dấy lên một tia hi vọng... Không lẽ anh đã quyết định nói ra tình cảm của mình rồi ư? Nhưng nhỡ đâu anh chỉ muốn làm sáng tỏ mối quan hệ này và phân chia rạch ròi với mình thì sao?

Taehyun thấy trong người vừa háo hức lại có chút sợ sệt, không dám đối diện với những lời tiếp theo của anh

"Taehyunie, anh... hôm nay anh đã suy nghĩ rất nhiều, và anh nhận ra rằng từ khi em tới, anh đã thay đổi rất nhiều. Em đã mang đến cho anh những cảm giác mới lạ mà anh lại chẳng biết gọi tên như thế nào cho phải..."

Tim Taehyun rơi thịch một nhịp... Không lẽ anh thực sự sẽ từ chối cậu sao..

"Khi ở bên em, anh thấy rất hạnh phúc... Anh luôn thấy ấm áp vì những lời quan tâm của em, anh thích những lời dỗ dành và cử chỉ dịu dàng của em bởi chúng khiến anh thấy an toàn, muốn ỷ lại vào em... Và anh chưa từng khao khát được một người yêu thương đến thế... Chưa từng cảm thấy trái tim vì ai mà sẽ đập loạn liên hồi như thế"

"Có lẽ là anh yêu em rồi... Taehyunie, Choi Beomgyu yêu em rồi..."

Những chữ cuối cùng cứ mãi vang trong đầu Taehyun... Anh nói, anh yêu cậu, Beomgyu yêu cậu, Beongyu yêu Taehyun này...

Đây là sự thật

Taehyun ôm chầm lấy anh, khẽ thở phào một tiếng,

"Em cứ nghĩ anh sẽ từ chối em.. Em đã rất sợ sẽ mất anh..."

"Không đâu, Choi Beomgyu này yêu em, và sẽ luôn ở bên em... Anh không đi đâu cả... Anh không muốn rời xa Taehyunie đâu"

"Bé con của em, em cũng muốn ở bên anh mãi..."

"Nhưng anh có nhớ không? Ngày mai là ngày thứ 100 rồi... Và có lẽ em sẽ phải quay trở về lúc sáng sớm mai"

"Anh xin lỗi..."

"Hửm? Tại sao bé lại xin lỗi?"

"Đáng lẽ anh nên nhận ra tình cảm của mình sớm hơn"

"Không sao hết, bé con của em. Bây giờ anh đã nhận ra rồi, vậy là đủ. Em sẽ về thưa chuyện với cha"

"Em sẽ quay lại tìm anh chứ?"

"Em không thể hứa được... Nhưng em sẽ cố gắng"

Beomgyu xụ mặt xuống, anh ghét việc bản thân không thể nói yêu Taehyun sớm hơn. Để tới bây giờ, khi những lời tâm tình được giãi bày, thì cũng là lúc cậu phải rời đi rồi...

...

Hai người quyết định sẽ dành cả đêm ấy cho nhau

Họ cùng ngồi trò chuyện về những kỉ niệm, về oải hương tím và về những mơ ước,

"Anh ước mình có thể giữ em ở lại..."

"Gặp lại anh trong giấc mơ nhé, bé con của em"

Trong khi Beomgyu mải mê nói chuyện, cậu đã lén phủ lên người anh thần chú Somnum để anh chìm vào giấc ngủ dễ dàng hơn. Cậu không muốn anh nhìn thấy cảnh cậu tan biến thành một hư vô, sợ rằng anh sẽ đau lòng nên mới muốn anh ngủ một giấc

"Khi tỉnh dậy, hãy coi mọi thứ như một giấc mộng dài, rồi anh sẽ quên em thôi. Bé con của em, tạm biệt nhé... Yêu anh"

Taehyun dần tan biến, chỉ để lại nơi ấy một nhành oải hương tươi

Và cho tới khi Beomgyu tỉnh dậy một lần nữa, anh lại khóc nấc lên. Nhưng lần này chẳng còn ai ở bên dỗ dành anh nữa rồi...



Hoàn chính văn.



___

note:

thần chú Somnum: 'somnum' trong tiếng latin là giấc ngủ nên ở đây hiểu nôm na là thần chú ru ngủ nha

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip