4. Đối diện.
Chiều hôm đó, Kang Taehyun được Soobin dẫn đi chơi vòng quanh phố. Con phố này nhỏ lắm, không bự như trên Seoul, hàng quán cũng mang vẻ cổ kính với đa số là đồ gỗ. Cảm giác mới lạ tràn ngập khắp nơi, cậu cảm tưởng có thể dành cả ngày để kí hoạ khung cảnh nơi đây. Đẹp... thật sự rất đẹp...
Soobin từ khi nào đã đứng trước một cửa quán caffee nhỏ. Anh ta đứng ở cửa kính cố gắng dòm vào bên trong như đang tìm kiếm thứ gì nhưng điều đó chẳng khiến Taehyun để tâm khi ánh nhìn của cậu lại đang bị thu hút bởi hình ảnh phản chiếu trong gương một cậu con trai đang dựa lưng vào thân cây đằng sau. Taehyun nhận ra người đó, tay cậu bất giấc vân vê chiếc lá ngân hạnh vừa rút ra khỏi túi đeo chéo.
"Chán thật... nay anh ấy không mở quán rồi. Chẳng để cho cậu uống thử cacao anh ấy pha, tôi đảm bảo chỉ một lần thôi cậu sẽ nhớ cả đời." Soobin tỏ vẻ thất vọng khi bước từng bước nặng trịch khỏi bậc tam cấp.
"Chủ quán này có sở thích sưu tầm lá cây đấy. Cậu có muốn tôi nhờ anh ấy ép chiếc lá ngân hạnh ấy cho cậu dễ dàng treo cặp cũng như giữ nó mãi mãi không?"
Ngay lúc này, Kang Taehyun giật mình, cậu giờ đây mới nhận ra mình đang day chiếc lá một thời gian rồi. Anh ấy vừa nói gì ấy nhỉ?
Taehyun nhìn anh, giương đôi mắt to tròn chứa đầy sự ngỡ ngàng. Soobin nhắc lại.
"Tôi thấy có vẻ chiếc lá khá quan trọng với cậu, nếu cứ để yên như này sớm muộn gì nó cũng héo úa. Sẵn hay chủ quán đây có sở thích sưu tầm lá cây, chắc chắn sẽ giúp cậu giữ chiếc lá này được lâu hơn."
Đến giờ thì cậu cũng chẳng biết chiếc lá có thật sự quan trọng với Taehyun hay không? Cậu từng nghĩ nó sẽ bảo vệ cậu khỏi những thế lực tâm linh kia nhưng nhìn xem, chẳng phải anh ta vẫn đang dựa người vào cây nhìn cậu kia sao? Taehyun cũng không biết nữa, chả rõ vì sao cậu lại bị thứ ấy đeo bám dai như vậy.
Bất chợt chạm mắt Soobin, Taehyun đôi phần lúng túng. Chờ đã... có khi nào là do anh ấy không? Dạng như con ma ấy sự thật là đeo bám Soobin chứ không phải cậu? Quả là một suy nghĩ điên rồ, Taehyun đang cố chối bỏ việc mình là nguyên nhân.
"Em cần đi ra chỗ này chút, anh có thể về nhà trước ạ."
Không để anh trả lời, Taehyun liền tốc biến đến một nơi cách xa quán caffee này mặc cho Soobin có í ới đằng sau sợ cậu đi lạc.
Chỉ cho đến khi Taehyun quẹo vào một con hẻm cụt, nơi cách chỗ lúc nãy cả một dãy nhà hay đơn giản cậu đoán chừng anh đã hoàn toàn mất dấu cậu, Taehyun mới có thể dừng lại để thở.
Quay tới quay lui không thấy con ma ấy đâu, cậu mừng thầm.
"Rõ ràng là cậu nhìn thấy tôi. Sao lại phải chạy?"
Một giọng nói trầm ấm vang lên khiến Taehyun dựng tóc gáy. Cậu không dám quay người lại đằng sau.
"Chẳng pháp sư nào lại giấu thân phận trước một con quỷ cả. Mấy tên pháp sư nhìn thấy tôi lại tớn cả lên như vớ được vàng, còn cậu thì lại chối bỏ sự thật rằng tôi tồn tại."
Tiếng nói ấy vẫn đều đều khiến Taehyun rùng mình. Cậu biết chất giọng này, cái chất giọng với thanh âm trầm ấm khiến Taehyun kinh ngạc và ấn tượng. Hoặc đơn giản là do nội dung cuộc trò chuyện lúc ấy tạo cho Taehyun một nỗi kinh hoàng khiến cậu nhớ như in.
"Đừng có niệm chú nữa. Điều đó không có tác dụng với tôi đâu. Chẳng có pháp sư nào sử dụng cái bùa chú của mấy đứa con nít như thế?"
Chết tiệt, anh ta biết cậu đang lẩm bẩm những câu từ gì đó với mong muốn sẽ khiến con ma ấy biến mất. Từ nãy giờ tai cậu cứ lùng bùng hết cả lên, gì mà pháp sư chứ? Taehyun chỉ là một học sinh trung học nhát cáy.
"Cậu sợ tôi à? Đây không phải cách một pháp sư tiếp đón quỷ đâu... khoan..."
Dứt lời sau gáy Taehyun chuyền đến một cơn ớn lạnh. Da thịt cậu cảm nhận được việc một bàn tay đang kéo cổ áo polo của cậu xuống. Taehyun kinh hãi giật mình xoay cả người lại, cậu mất thăng bằng ngã quỵ xuống trước mặt con ma ấy. Đôi mắt to tròn ngấn nước chứa đựng hình ảnh của anh ta và Taehyun nhận ra nét bất ngờ trên gương mặt "người" đối diện.
"Không có vết bớt... cậu... cậu không phải là pháp sư?"
"Đừng có lảm nhảm pháp sư gì đó nữa. Tôi xin anh, thân hình tôi thì nhỏ bé, sức lực thì yếu kém, anh có nhập vào cùng chẳng làm được gì đâu."
Taehyun nói lớn, cậu thật sự đang van xin đấy.
Điều bất ngờ là giờ đây chính con ma ấy lại là người kinh ngạc nhìn cậu. Hai đồng tử của anh ta rung nhẹ.
Taehyun muốn hét lên khi nhìn thấy đôi mắt trừng trừng kia nhưng không thể. Cậu đã quen việc để yên cho đám côn đồ mạt sát, đánh đậm mà không chút chống cự. Kang Taehyun không có quyền la hét.
"Tôi xin anh... tôi không phải pháp sư..." cậu lắp bắp "tôi... tôi là người thường."
Con ma kia vẫn giữ dáng vẻ bất ngờ. Chân anh ta tiến lên một bước, tay với lấy Taehyun nhưng không tới, dường như là do sự lưỡng lự ngay lúc này.
Chạy thôi! Đầu óc cậu thúc giục nhưng chân lại không nhúc nhích, khỉ thật nó như bị cắm rễ xuống đất và dù có sợ hãi Kang Taehyun vẫn không thể rời mắt khỏi anh ta.
Bỗng một tiếng động lớn, Taehyun nghe tiếng răng rắc, tiếng từng thớ sợi gỗ tách nhau ra trên đầu. Ngửa mặt lên một cành cây lớn đang trên đà rụng vào người cậu một cách trực diện.
Gần hơn... gần hơn nữa... ngay lúc mắt cậu kịp nhắm tịt lại thì một lực nắm lấy cánh tay Taehyun kéo ra.
Cành cây lớn đổ rập xuống và xung quanh Taehyun như chao đảo. Cậu mở mắt ra và ập đến là cơn chóng mặt. Mắt đờ đẫn nhìn cành cây lớn chắn ngang con hẻm nhỏ.
Ai đã kéo Taehyun thoắt khỏi tình huống này? Ở đây chỉ có cậu và anh ta, con ma ấy chạm được vào Taehyun?
Đến tận lúc này cậu mới nhận ra những tương tác giữa hai người. Con ma ấy có thể tiếp xúc lên da thịt cậu hoàn toàn như hai người bình thường.
"Anh vừa cứu tôi? Chạm được vào người tôi?" Taehyun ngỡ ngàng.
Anh ta không để vào tai mấy câu hỏi ngớ ngẩn kia, chỉ chăm chằm trừng mắt nhìn lên ngọn cây cao phía trên, hai lông mày nhíu lại như đang đe doạ một thứ gì đó.
"Anh sợ tôi?" Anh ta hỏi.
Taehyun chỉ biết mấp máy vài thanh âm ứ nghẹn nơi cổ họng.
"U... ừm..."
"Anh thật sự chỉ là người bình thường?"
Taehyun gật đầu.
"Thế... có muốn làm bạn với tôi không?" Lúc này anh ta mới hướng xuống nhìn cậu.
'Bạn', Taehyun không nghe nhầm chứ? Đây là lần đầu tiên có người yêu cầu được làm bạn với cậu, thậm chí lại chính là lời từ miệng một thế lực tâm linh.
Taehyun nhất thời cứng cọng, cậu im bặt với chiếc miệng như được khâu liền vào nhau. Chỉ còn lại là tiếng xào xạc của tán cây được gió lay.
"Được rồi... tôi sống như này cũng quen rồi. Quên tôi đi, hãy coi như tôi chỉ là một người lạ bước qua đời cậu. Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cậu nữa, cần thiết... thì đốt chiếc lá ngân hạnh trong túi cậu đi. Đó là lý do duy nhất để tôi không muốn rời xa cậu... phiền cậu rồi."
Dứt lời một làn gió mạnh thổi đến khiến bụi bay tứ tung. Chúng tấn công vào đôi mắt to tròn của cậu như vũ bão, khiến cho hàng mi không thể gắng gượng nổi mà phải hạ xuống che chắn. Đến khi Taehyun cảm nhận được cơn gió đã dịu đi và da thịt bắt đầu thôi những vết cứa châm chích của cát, cậu mở mắt ra và trước mặt chỉ còn là bức tường gạch bám đầy rêu cũ kĩ. Cái cảm giác ớn lạnh lại bao chùm lấy cậu, mân mê làn da đang dựng lên những sợi lông tơ do sợ hãi.
Anh ta... lại biến mất rồi...
...
Taehyun lững thững lê bước về nhà. Giờ đây cậu không còn tâm trạng để nhìn ngắm mấy thứ xung quanh nữa. Cậu lướt qua những cửa hàng gỗ cổ kính, những quán caffee nhỏ, những tiệm hoa đầy màu sắc... trong tâm trí cậu giờ đây chỉ toàn hình ảnh của anh ta, cái "người" mà cậu không muốn gặp, ấy vậy mà giờ Taehyun lại không thể ném anh ta ra khỏi đầu.
Người người qua lại bên lề đường, họ trông thấy cậu có đôi phần xa lạ nên cũng hướng ánh mắt theo. Taehyun đã không để ý cho đến tận khi cậu chạm mắt với một người ngoại quốc. Anh ta đứng tựa lưng ở bên kia đường cứ thế dõi theo Taehyun trông không mấy thân thiện. Điều đó khiến cậu chợt nhận ra bản thân đang đi ngay giữa đường mà không để ý. Taehyun vội chạy vào lề đường, cậu mon theo các cửa hàng để về được đến nhà ông Lim.
Taehyun vừa quẹo vào một cái thì đã chạm mắt ngay dáng người cao nghều của Soobin. Tim như muốn nhảy cả ra ngoài. Cậu ngước lên nhìn anh, hai môi tưởng chừng dính keo khi trông thấy vẻ mặt nghiêm nghị ấy, cậu thật sự đã quên đến sự hiện diện của Soobin khi mà cứ mải để tâm đến thế lực siêu nhiên kia.
"Em... xin lỗi..."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip