7. Con hẻm

Cậu trai người ngoại quốc sau khi kiểm tra không thấy ai liền quay lại cuộc trò chuyện. Hắn tựa lưng vào bức tường sau lưng. khoanh tay một cách thờ ơ, đầu sẽ nghiêng nhìn xuống khi chân trái đang xoay xoay hòn đá dưới đất.

"Hôm đó là cậu cố ý đúng không?" Chất giọng trầm ấm vang lên. "Không thể tự nhiên cành cây ấy lại gãy được, nó không hề có vết nứt từ trước."

Kang Taehyun núp sau tường những vẫn nhận ra ai là người nói. Cậu trai tóc bạch kim ấy có một giọng nói hay đến mức khiến cậu nhớ như in, hoặc cũng có thể vì quá đáng sợ khiến Taehyun không thể quên. Cậu ta đang nói về cành cây xuýt rơi trúng người cậu vào hôm đó sao?

"Cậu hẹn tôi ra đây chỉ để hỏi cái đấy thôi hả?" Tên người ngoài quốc hỏi. Tiếng Hàn không hề tệ.

"Đúng... tôi làm. Nhìn tên đấy tái cả mặt trông vui chết đi được." Hắn bật cười khanh khách nói tiếp sau khi dò xét biểu cảm của người đối diện.

"Cái vẻ mặt đấy là sao chứ? Tôi chỉ thấy cuộc trò chuyện có vẻ hơi dài... nên tôi muốn kết thúc nó sớm thôi." Môi tên đó bĩu ra làm vẻ tội lỗi.

"Cậu là ai mà xen vào cuộc trò chuyện của tôi?"

Tên người ngoài quốc khẽ khựng lại khi nghe câu chất vấn đó. Hắn đứng thẳng người dậy, dáng người hắn cao khi đứng liền chênh hơn người kia gần nửa cái đầu, trừng mắt nhìn người đối diện.

"Này... bất lịch sự quá rồi đấy. Tôi vẫn chưa nhận được lời cảm ơn nào từ cậu đâu."

Giọng nói hắn ta có phần nặng nề hơn. Hắn đang yêu cầu người đối diện một lời cảm ơn.

"Gì chứ?" Cậu trai khẽ nheo mày khó hiểu.

"So với một chú quỷ tự sinh như cậu thì tôi có kinh nghiệm sinh tồn hơn đấy. Cứ giữ cái suy nghĩ ngây thơ đó mà cậu vẫn sống được tới bây giờ thì quả thật phước cậu cũng lớn."

"Vốn tính để cho cuộc trò chuyện thêm dài hơn nhưng đến khi nghe cậu ta trơ trẽn nói rằng là người thường thì kịch hết hay rồi. Cành cây rơi xuống cũng coi như là hạ màn."

"Cậu tuy suy nghĩ có phần đơn giản nhưng tồn tại được đến giờ với chút sinh lực đấy thì hẳn cậu cũng phải cố gắng lắm. Tôi chả rõ vì lý do gì tự nhiên cậu lại giao mạng sống cho người khác. Đã là quỷ thì đừng có mưu cầu tình bạn."

Ngay khi vừa dứt câu, một cơn gió mạng lùa qua người Taehyun, không ngừng khiến cậu nổi gai ốc giữa tiết trời hè Daegu. Kang Taehyun nhắm nghiền mắt khi cơn gió mang bụi tra tấn cậu.

"Cứ muốn thì có thể sao? Cậu ta là con người, mưu cầu một tình bạn nhưng đâu thể."

Từng lời của cậu trai tóc bạch kim kia như ghim thẳng vào tâm can cậu. Taehyun như chết lặng nơi góc khuất, sự tủi thân nghẹn lên nơi cổ họng.
Rốt cuộc tên đó là ai mà biết rõ về cậu đến thế?

"Cậu ấy không phải pháp sư chỉ là một người bình thường." Cậu trai kia bắt đầu giải thích.

"Nhìn thấy được tôi có lẽ là điều dịu dàng nhất mà cuộc sống có thể đối xử với cậu ấy rồi. Đừng dập tắt chút hy vọng ấy, nếu không phải tôi... thì sẽ chẳng ai có thể đối xử nhẹ nhàng với cậu ấy như một người bạn đâu." Giọng nói ấy có phần run nhẹ.

Cả người Taehyun như nhẹ tênh đứng giữa ánh hoàng hôn chiều tà. Cậu cứ đứng đó với tâm trí rỗng tuếch. Taehyun quên cả thở, sóng mũi cay cay nước mắt cứ thế đong đầy trong hốc.

"Thỏ đế? Cậu vẽ xong rồi à?" Từ bả vai trái truyền đến một tác động nhẹ. Cậu bất ngờ nhìn người bên cạnh, là Choi Soobin. Anh ấy làm gì ở đây?

"Tôi đợi cậu nãy giờ. Đi về thôi."

Không đợi cậu trả lời, anh ngay lập lức kéo bả vai cậu cùng anh bước vào thẳng con hẻm nhỏ ấy. Kang Taehyun đập vào mắt mình hai con người đang đứng ở trong. Cậu chàng ngoại quốc thoáng chố bất ngờ nhưng nhanh chóng liền thay đổi sắc thái thành sự ngán ngẩm, thở hắt một tiếng.

"Khỉ thật... cậu thật sự làm bạn với cậu ta rồi à?"

Nói rồi hắn ta trong chớp mắt liền biến mất để lại cậu trai tóc bạch kim vẫn đang đứng nhìn cậu ngơ ngác. Trông cậu ta có vẻ rất bất ngờ với đôi đồng tử rung động nhẹ, sự ngại ngùng bao trùm lấy cả hai.

Kang Taehyun nhìn thử sang Soobin nhưng chỉ thấy anh vẫn hồ hởi bước thẳng về phía trước không hề có ý định né người con trai tóc bạch kim trước mặt. Lúc này, chính cậu mới nhận ra chỉ có cậu là thấy được anh ta.

Cứ thế Taehyun bước ngang qua bóng hình con người kia. Cậu con trai ấy cứ thế dõi theo cậu cho đến khi ra khỏi con hẻm. Kang Taehyun, khi hàng mi vừa chạm vào ánh nắng vàng đậm cậu vội vàng quay người trở lại nhưng đã không còn thấy hắn ta đâu, chỉ còn lại đó con hẻm nhỏ với sự tĩnh lặng đến đáng sợ, hoàn toàn không giống như đã có một cuộc trò chuyện xảy ra lúc nãy.

"Em để quên gì à?" Soobin hỏi lại.

"Dạ... không..." Taehyun lúng túng đáp sau khi đã cố gắng tìm kiếm hết mọi góc nhìn dù nơi đó chỉ là một đường thẳng. Cậu không để quên thứ gì nhưng bỗng thấy một chút mất mát trong lòng.

"A... anh Yeonjun."

Soobin nói lớn, tay vẫy chào Yeonjun đang ở trong quán. Cậu trông thấy chàng trai với con mắt xanh đang đứng ở phía sau khung cửa kính hướng thẳng về hai người. Anh ấy đứng đó, cứ thế nhìn cậu miệng mỉm cười tay chào lại Soobin. Cậu không để ý đến anh ấy từ đầu, chỉ khi được Soobin phát giác thì Taehyun mới nhận thấy sự hiện diện đó, có lẽ đã ở đó từ lâu.

Soobin sau đó dẫn Taehyun vào quán của Yeonjun để mua ít nước. Bước vào quán, vẫn là những giai điệu quen thuộc vang lên, âm thanh như lơ lửng trên không trung nhưng vẫn không thể cứu rỗi được cậu, lòng cậu nặng trĩu sau khi nghe cuộc trò chuyện lúc đó.

"Làm cho em một ly cacao sữa nhé!" Nói rồi Soobin liền rẽ sang chỗ cây bonsai ở phía góc quán ngắm nghía nó. Hình như nó là nhân vật mới mà anh Yeonjun chỉ vừa đem về.

Bỏ lại Taehyun còn thơ thẩn ở quầy nước.

"Em uống gì không?" Yeonjun hỏi.

Cậu giật mình, mắt liếc vội qua menu quán gọi đại. Từng hàng chữ giờ chỉ mang tính chất về mặt hình ảnh chứ cậu hoàn toàn không đọc nó thành tiếng trong đầu.

"Cho em một ly caffee sữa."

Choi Yeonjun với tay lấy chiếc ly đong khối lượng, tay còn lại cầm hộp cacao xuống từ kệ. Mắt anh khẽ liếc nhìn Taehyun.

"Đã có chuyện gì khiến em phải bận tâm à?"

Taehyun ngạc nhiên nhìn anh. Cậu không biết có nên nói hay không? Nếu cậu kể anh ấy có nhìn cậu bằng một ánh nhìn ngờ vực rồi coi cậu là kì cục không?

"Dạ... không ạ." Cậu quyết định không nói.

Khoé miệng anh Yeonjun khẽ cười. Tay vẫn tiếp tục làm nước uống. Hoàn toàn không có ý định sẽ hỏi lại lần hai.

Một lúc sau, anh ấy đặt lên bàn 2 chiếc ly đã được đóng nắp hẳn hoi.

"Của hai em đây. Cacao sữa cho Soobin và cà phê sữa cho Taehyun." Yeonjun thu hút sự chú ý của con người đang chìm đắm vào cây bon sai kia.

Soobin vội vàng bước đến, miệng tươi cười, tay phải lôi chiếc ví nhỏ từ trong túi ra lấy tiền đưa Yeonjun. Anh Yeonjun cất tiền vào ngăn đựng sau đó mở chiếc hộp gỗ bên cạnh lôi ra một thứ gì đó đặt lên bàn đẩy về phía Taehyun.

"Giao lại em chiếc lá. Nó đã rất khó khăn để theo em từ Seoul về đây, vì vậy hãy giữ nó kĩ nhé!"
Anh Yeonjun gửi gắm cậu.

Trong đầu cậu thoáng vụt qua hình ảnh của chàng trai ấy. Cậu nhìn chằm chằm chiếc lá trên bàn đã được ép khô kĩ càng. Nó giống như những chiếc lá khô đang đong đưa phía trên, không có gì quá đặc biệt nhưng lại khiến cậu không nỡ vứt.

"Cái gì dợ?" Soobin ngó đầu vào thắc mắc nhìn chiếc lá còn đang trên bàn.

"À... chiếc lá mà anh đã nhặt được khi lần đầu gặp em phải không? Uầy... coi vậy mà giữ đồ kĩ phết." Soobin cảm thán nói.

Nghĩ lại thì chiếc lá ấy cũng mang đến điều tốt cho cậu. Ngày hôm ấy cũng chính chiếc lá đã đưa cậu có dịp nói chuyện với Soobin ở ga tàu. Tuy cậu không chắc Soobin có thật sự là một người bạn tốt hay không nhưng chí ít nhờ nó mà cậu có thể củng cố thêm một vài mối quan hệ khác trong một thời gian ngắn, điều mà cậu khó có thể làm được trước đây.

Taehyun nhận lấy chiếc lá, cảm ơn Yeonjun rồi cùng Soobin ra về. Ra đến cửa cậu nghe vọng từ đằng sau tiếng anh Yeonjun.

"Hy vọng nó sẽ mang đến nhiều sự dịu dàng cho em."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip