synesthesia⁵
Sương mai đậu trên giàn hoa mới từ rất sớm, Soobin thức giấc trước cả lúc đó. Bữa sáng được gã chuẩn bị ngon lành để dì Jang được một buổi sáng nghỉ ngơi. Vẫn còn sớm, nên gã vào bàn làm việc trong thư viện để lật lại những xấp tài liệu, sách cũ về y dược mà gã không thể để chúng ở nơi mình không hay đến- Những thứ đó đều được sắp xếp rất hoàn hảo trong phòng thư viện, không một nếp nhăn. Sự chú ý của Soobin rơi vào xấp bệnh án để riêng ra khỏi phần còn lại, đó đương nhiên sẽ là một tài liệu quan trọng gì đó, như bệnh án của Choi Beomgyu chẳng hạn.
Ngoài ảnh tự chụp, thông tin cá nhân và những điều cần biết. Tất cả khoảng trắng còn lại của tờ giấy được lấp kín bởi chi chít ghi chú tay của Soobin. Gã không ghi thứ gì lạc chủ đề, những thứ được ghi đều liên quan đến Beomgyu. Riêng có một dòng chữ nằm ở tờ profile cũ nhất- mười năm trước, không phải do gã ghi:
"Bệnh di truyền, không có khả năng chữa trị."
Beomgyu ngoài việc cắm rễ trong phòng ngủ của Soobin từ tối hôm qua, nằm dài lên chăn gối mềm mại mà không muốn bước xuống chút nào. Anh bắt đầu việc nhắn tin với Taehyun từ chiều hôm qua, sau khi anh nhận được lời tỏ tình suýt muộn màng- nếu như đó là vài năm nữa; thì Beomgyu có tâm trạng vui hơn, và mọi chuyện xảy ra sau đó đều được chấp nhận. Anh có thắc mắc một chút về cách tìm phương thức liên lạc với anh của Taehyun, nhưng nó chỉ thoáng qua thôi và điều đó không quan trọng. Không quan trọng bằng khoe khoang với người quen về một mối quan hệ chắc chắn lâu bền có thể đi đến kết cục "hai đứa cưới nhau con mẹ nó cho rồi" mà Yeonjun bảo trong bữa tối, dùng với món súp đậu phụ kho tuyệt hảo của dì Jang. Soobin lúc ấy có cười, đáp trả bằng câu chuyện chẳng biết khi nào kết thúc: "Vậy khi nào tụi em có chị dâu?"
Yeonjun liếc nhẹ qua chiếc đồng hồ cổ phía sau Beomgyu, tặc lưỡi: "Anh cũng muốn biết khi nào đường tình duyên của mình hết trắc trở lắm, em."
"Anh muốn đi nhà sách không?"-
Dòng chữ 'đang nhập tin nhắn' cứ hiện đi hiện lại trên màn hình của Beomgyu tưởng chừng không có hồi kết, một lúc im ắng sau, anh gần như hết kiên nhẫn để bỏ điện thoại để đi tìm việc gì đó để làm, lục lọi thư viện của Soobin chẳng hạn. Nhưng có vẻ thằng bé đã tìm xong câu đối thoại hợp lí để gửi.
-Nó chẳng ăn nhập gì cả, thật đáng ghét. Anh buồn chán trước sự đánh trống lảng chẳng có một chút trốn tránh nào của Taehyun. Beomgyu nhắn "Được." rồi buông tia hứng thú cuối cùng xuống, rời khỏi chiếc giường. Trước hết thì anh chưa ra khỏi phòng, mở toang cửa sổ rồi đi ra ban công, cũng lôi theo cả cây guitar sẵn ở đó. Trong đầu Beomgyu bật ra một câu hỏi: "Từ khi nào mà Soobin biết chơi cái này vậy?" Soobin biết chơi nhạc cụ, nhưng không thể là guitar, còn có thể là piano hay violin. Không có lí do, đơn giản vì gã không cần, lần sau khi gã nhìn Beomgyu chơi đàn với những ngón tay điêu luyện. Gã bảo: "Bởi vì có em rồi mà."
Beomgyu chơi được vài nốt của bài 'Maze In The Mirror', rồi ngồi thẫn thờ, tầm mắt không chỉ dừng lại trên ngọn của hàng cây và đỉnh của hàng rào. Trên bầu trời không mây của ngày hôm nay, các tòa nhà cao tầng thấp thoáng đâu đó nhưng theo góc nhìn thông thoáng hơn là ở trong trung tâm. Anh thích điều này, giống như thích Soobin vậy.
Vì điều gì nhỉ? Có lẽ là vì một người biết chờ đợi và cảm thông trong suốt ngần ấy thời gian.
"Gyu. Ăn sáng này." Cửa phòng bật mở với mùi sữa cacao ngào ngạt, Soobin bê một khay gồm món bánh sandwich và ly cacao nóng, thuộc đúng kiểu bữa sáng chuẩn mực của Soobin hằng ngày.
Nhìn nó, anh cảm thấy một mùi vị mằn mặn quyện cùng sự tươi mát của salad, mùi thịt xông khói và mùi bánh nướng kết hợp hoàn hảo. "Hmmm vậy là não ơi hôm nay mày bị lag rồi đấy." Beomgyu thề là mình không tin.
"... Ngon đó. Anh tự làm hay dì Jang làm?" Beomgyu cười cười sau khi nếm thử. Nó không tệ đâu, thật đấy. Nhưng mà anh không tin là tay lang băm này biết nấu ăn.
Soobin không biết đến sự khinh bỉ từ tận đáy lòng của anh, vẫn tự hào vỗ ngực: "Đương nhiên là anh làm rồi. Và hoa tường vi của em và Yeonjun hyung về đến rồi kìa."
"Vâng vâng em nhận phụ trách phần trang trí bờ tường." Beomgyu cho cả cái bánh vào miệng, tiếng nói ra sau đó hơi khó nghe. Gã phải đực mặt ra nhìn Beomgyu khó hiểu một lúc, đợi cho anh nuốt xuống hết cái bánh rồi mới tiếp tục được: "Ý em là chẳng phải Yeonjun hyung bảo cần một người biết vẽ sao? Em biết vẽ chứ đâu có biết trồng cây."
"Thật ra thì em ngồi không cũng được..." Soobin đưa tay xoa xoa cổ trái- dấu hiện cho biết gã ngượng ( mà cung không biết là vì cái gì nữa ). "Không phải là anh không cần, mà em cứ làm việc gì em thích đi. Yeonjun hyung rủ em về đây chủ yếu là để tán chuyện với anh ấy mà..." Giải ông anh có tấm nhất hệ mặt trời trong lòng của Soobin được tận tay trao cho Yeonjun là một cái bánh dư mà Beomgyu chắc chắn không ăn nên gã để lại cho anh trai.
Anh Yeon lúc ấy đang cực kì rảnh, trùng hợp thay Beomgyu định rủ thêm Soobin đi nhà sách cùng hẹn với Taehyun nhưng gã lại sẽ là người ở lại biệt thự để xử lí đống tường vi vì hai người kia không hề biết gì về trồng cây. Vậy đó, bụng làm dạ chịu.
Một giờ chiều, bóng nắng đổ lệch qua đỉnh đầu một chút thôi, nhưng vẫn đỡ. Dù sao thì ở đây nhiệt độ chưa bao giờ lên quá hai mươi hai nên Beomgyu rất hài lòng về thời gian xuất phát, vẫn mát mẻ và khá ấm áp. Yeonjun lại chở anh đến nhà sách trong trung tâm thương mại lớn, với hàng kệ sách kê dài vô tận dọc theo các cầu thang. Nói thẳng ra là thiên đường đối với con mọt tiểu thuyết như Beomgyu. Yeonjun theo sau chỉ biết buồn chán lê lết theo từng bước chân vui vẻ của đứa em, ngáp ngắn ngáp dài. Sau một quãng dài mới nghĩ đại ra một đường chuồn lẹ, trốn tịt đi đâu đó lúc anh còn đang mải mê miết tay lên những sống sách được in trang trí tỉ mỉ.
"Anh đi mua chai nước." Yeonjun thở hồng hộc quay trở lại ngay sau đó, dù trông chán và mệt vậy, anh ta vẫn chắc nịch rằng: "Đúng là chán kinh khủng khiếp, chẳng hiểu sao mấy đứa lại đến được mấy chỗ như thế này. Nhưng không quan trọng lắm, em cứ đi là anh theo sau đây nhá."
"Vâng vâng bạn em tới ngay thôi. Anh phắn đi ạ." Beomgyu cười tươi, vẫy vẫy tay vì Taehyun đã xuất hiện bóng dáng đâu đó sau lưng của Yeonjun, ngay cạnh cầu thang và khu đặt bàn ghế để đọc sách, có cả một quầy cà phê thơm lừng.
Taehyun không đi tay không, cậu vừa mua hai cốc Americano. Không có gì chỉ là cậu tìm được trên các bài đăng của Beomgyu là anh cực yêu thích thứ thức uống vừa đủ mặn, ngọt, đắng này.
"Tuyệt đó! Cảm ơn em nhé."
"Em có nhiều chuyện muốn nói lắm, nhưng không phải với trợ giảng Choi Beomgyu đâu mà... Ủa... thầy Choi..?" Kang Taehyun ban đầu tỏ ra tương đối vui vẻ và thích thú với vẻ mặt mừng rỡ của Beomgyu, nhưng ngay sau đó cảm xúc liền rơi mất khi nhìn thấy thầy chủ nhiệm của mình đi với anh. "Ồ, ra đây là bạn trai của anh đấy à?"
"Tôi đây. Nếu mà không thì đâu biết trường mình giáo viên với học sinh thân nhau như vậy đâu." Yeonjun nghiêm nghị sau khi chứng kiến một màn trước mắt. Trường cũng có quy định không nảy sinh tình cảm ngang hàng nhau giữa giảng viên và học viên*. Thế nên anh phải tỏ ra là mình biết tuân thủ quy định, mặc dù anh chẳng quan tâm mấy đâu, đồng lương giáo viên dù có xử phạt học sinh hay không thì vẫn thấp. Yeonjun- kiếm tiền chủ yếu nhờ công ty của gia đình gia đình- sau đó cũng thở hắt ra rồi đặt tay lên vai cậu học trò đang khổ sở loay hoay không biết làm gì.
"Em ấy. Cũng cách tôi có nhiêu tuổi đâu mà gọi là thầy lúc ở ngoài. Gọi anh."
"Ơ... vâng ạ."
Đáng lẽ Taehyun phải cảm thấy đỡ căng thẳng hơn. Thêm một thầy giáo của cậu gần như trở thành bạn bè cùng một giai cấp bình đẳng như nhau. Vậy nhưng cậu vẫn cảm thấy khó chịu vì một lí do nào đó khi nhìn hai người bạn lớn tuổi hơn này đi chung với nhau. Không cần nói nhiều, cậu bơ thẳng. Suốt buổi chỉ huyên thuyên với Beomgyu mà chẳng để ý đến Yeonjun dù chỉ một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip