synesthesia⁶
Pyeong-do.
--
Trường Pyeong-do không còn bình dị như lúc trước.
Bắt đầu có học sinh rút học bạ chuyển trường, lí do không phải vì hư hỏng, học kém, mà lại là vấn đề về cơ sở vật chất của nhà trường.
Cơ sở vật chất của Pyeong-do là một trong những cái nhất của thành phố, thế nên chuyện xảy ra cũng là chuyện lạ đầu tiên của trường, dần dà về sau tần suất xuất hiện tăng đáng kể. Từ nơi khởi đầu là hội trường phía nam khu E, sau đó đến cả cầu thang khu B cũng có chuyện.
Học sinh bắt đầu tự tử.
Treo cổ ở nhà vệ sinh; nhảy lầu ở sân thượng; đuối nước ở hồ bơi;... gần đây nhất là cắt tay tự sát ở phòng thư viện. Một phần vì không đủ bằng chứng, đồng thời không có bất kì cơ sở nào để buộc tội là người làm hay chính xác một ai đó. Cảnh sát không màng nhúng tay vào nữa, những gia đình của các học sinh đó cũng chỉ âm thầm an táng, không một lời nào được truyền đến trước Pyeong-do dù là oán than hay phàn nàn. Còn số học sinh rút học bạ tăng, rồi giảm. Tất cả mọi thứ sau đó trở lại nhưng bất bình thường là, không một ai nhớ đến. Chuyện xảy ra như trong chớp mắt, một vật thể bay không xác định lướt ngang qua giữa trời mây, có người thấy rồi bàn tán, có người không, cuối cùng mọi sự vẫn chìm vào quên lãng.
Huening Kai cắn móng tay, chốc lát cứ nhìn về chỗ trống cạnh cửa sổ. Cậu không còn lo lắng vì bài tập về nhà vẫn chưa hoàn thành như thường ngày hay là do ông thầy chủ nhiệm quá đỗi nắng mưa nữa. Đã ba hôm rồi Yoo Seonho không có mặt ở lớp, mà sau khi cả hai không nằm trong những người bị "ma xui quỷ khiến" tự tử kia đều cho là mình may mắn. Nhóc kia cũng vừa mới đang cười nói vui vẻ, bỗng dưng nghỉ học mất ba hôm. Không khỏi làm cho Huening cảm thấy bất an.
Linh cảm của cậu chưa bao giờ là sai, cũng giống Taehyun, cậu tin tưởng linh cảm của mình hơn hết thảy mọi thứ.
Taehyun ngồi ở góc lớp, cặm cụi làm bài tập. Dạo này Taehyun trở nên quá đỗi lạ lùng: đôi khi đến lớp trễ, lại hay quên làm bài tập, mỗi khi rảnh rỗi là lại chạy đi đâu mất- Huening thừa biết là cậu ta đi thư viện cùng thầy Beomgyu, nhưng sau vụ tự tử, khu thư viện đã tạm thời đóng cửa. Cậu không biết cậu ta chạy đi đâu, và làm gì. Cậu quan sát và nhận xét: Mọi thứ đều trở nên bất thường vào cái thời điểm chết tiệt này, trừ mình.
Thầy Yeonjun bước vào lớp rồi, Taehyun hô cho cả lớp đứng, mà giọng cậu ta khô khốc, mệt mỏi, thầy đã cho cậu ta xuống phòng y tế ngay sau đó, và cậu ta vẫn nhắm phía mà cậu ta vẫn hay đi, không phải đường đến phòng y tế.
Giờ ra chơi, cậu thơ thẩn đi dọc bờ giậu trồng đầy tường vi, suy nghĩ về nhiều thứ. Về Taehyun, về Seonho, về thế giới xung quanh mình. Kai không hiểu lắm, cậu không phải loại người dễ mất tự chủ khi xung quanh không còn ai, nhưng hôm nay cậu lại bối rối và nghĩ nhiều rồi.
"Huening? Em cũng ở đây hả?"
Kai giật bắn mình, tiếng nói đột ngột vọng lên từ đâu đó ( chắc chắn không phải là từ âm phủ đâu... ). Bụi cây kế đó phát ra tiếng sột soạt, thầy Beomgyu hiện ra trong bộ dạng không mấy tươm tất, giữ tay bên trong vạt áo khoác. Thầy ấy cười đẹp lắm, như thiên thần vậy, mặc dù Huening chưa thấy thiên thần bao giờ. Beomgyu rút tay ra khỏi vạt áo. Cậu mới thấy một chú mèo con lông trắng bám chặt trên cánh tay của thầy, lim dim ngủ, một cục bông ngoan ngoãn và đáng yêu. Huening chưa kịp mở lời, cái cây lại lần nữa rung rinh, và một cái đầu khác chui ra, trước khi cậu nhận ra đó là ai thì giọng nói cất lên lại làm Kai trượt ngã.
"Beomgyu hyung, nó sao -rồi... Hyuka?"
Rắc.
Louder than bombs, i break.
Một cành khô nhỏ, nó rơi vào đầu cậu đau điếng. Beomgyu và Taehyun vội chạy lại xem xét, làm cho Huening phì cười, nhìn cậu bạn bằng ánh mắt "mình biết rồi nha". Cậu cũng không có chuyện gì, đứng dậy xoa xoa chỗ đau, cũng không đau lắm. Nhìn thấy Taehyun nở một nụ cười cứng ngắc, sát bên thầy Beomgyu. Kai thầm cười vui vẻ, ban đầu có dự định hỏi thầy xem Seonho nghỉ có phép không, cần mình đem bài tập đến cho cậu ấy không, mà có vẻ như là không cần nữa rồi.
Huening Kai chào tạm biệt hai người, đi về lớp học ngồi trầm tư. Trong lớp không có một bóng người. Từ khi có tiếng hét vang lên, mọi người đã tụ tập về đó một cách vô tội vạ. Cậu đã đoán trước được điều đó sẽ xảy ra và lánh đi.
"Biết gì không, lại có người tự tử đó."
"Sao cơ? Lại nữa à?"
"Ừ. Đáng sợ thật."
"Tại sao vậy?
"Không biết nữa, cứ như vậy tự tử thôi. Không có lí do để một người tự kết liễu bản thân mình đâu, họ đã nghĩ kĩ rồi."
"Vậy còn kẻ giết người?"
"Là những kẻ chưa biết nghĩ thông."
Nam sinh lớp 10A1 trường Pyeong-do tự tử vì vấn đề tâm lí. Đây là vụ tự tử thứ mười ba của trường cũng như là vụ cuối cùng theo như lời của hiệu trưởng Lai Guanlin đã cam đoan với phụ huynh và học sinh. Thầy đề ra một trong các nguyên do của việc này là vấn đề học tập và cam kết sẽ cắt giảm lượng bài học và bài tập đồng thời nâng cao chất lượng học vấn của các em.
"Choi Beomgyu."
Chiếc quạt ở phòng thẩm vấn vẫn chưa được thay. Lần này thanh tra chẳng buồn bật nó lên nữa, mặc thời tiết oi bức, kể cả khi cổ cậu đã ướt đẫm vì mồ hôi. Nhìn nghi phạm cũng không khá là bao, mồ hôi thấm ướt áo dính sát vào cơ thể.
Taehyun nuốt nước bọt khô khốc, đưa ra khung ảnh đã vỡ ở ngôi biệt thự. Ban đầu nó lành lặn, không một xây xước gì. Nhưng Taehyun khi mang nó về đây đã vô tình làm bể nát mặt kính, cậu cũng không thèm bỏ khung ảnh đi mà đưa nguyên trạng của nó cho anh. Khung ảnh đó không mang bất kì dấu vân tay nào, sạch sẽ vì nó đã có thể bị bôi đi mất.
Beomgyu cúi đầu, tóc mái dài để lâu che phủ mất khuôn mặt. Anh cẩn thận lấy tấm ảnh ra khỏi khung, bằng tất cả sự trân quý.
Taehyun cần chú ý đến cảm xúc của Beomgyu, nhưng ngoài tiếng thở dài nhanh tan vào không khí của phòng hình sự, thì không còn gì khác đáng nói. Cậu còn có thể thấy bờ vai anh khẽ run rẩy, nhưng không có cậu bên cạnh để an ủi, vỗ về. Taehyun và Beomgyu hiện đang đứng về hai phía đối lập, công lí và tội lỗi.
"Anh biết người này sao? Cả nơi lấy được tấm ảnh đó nữa."
"Đương nhiên là tôi biết. Choi Soobin, bạn trai tôi, nghề nghiệp bác sĩ tư. Căn biệt thự đó là nhà của chúng tôi."
"Vậy chúng tôi tìm được một xác chết, tình trạng không ổn định lắm trong thư viện của căn biệt thự. Anh có biết đó là ai không."
"Không. Tôi đã không quay trở lại đó ba năm rồi. Từ khi Soobin mất."
"Tại sao anh ấy mất vậy, Beomgyu?" Taehyun bỗng dưng hỏi thế, cậu nheo mắt vì ánh sáng của một chiếc xe vừa đỗ lại bên ngoài cục. Mấy người đội khám nghiệm hiện trường vừa trở về từ căn biệt thự
Anh ngước lên, xoáy thẳng vào đôi mắt to của Taehyun, nghiêng đầu. Anh nhìn cậu thanh tra một lúc, rồi bật cười, hỏi ngược lại rằng: "Điều đó, người ở cục cảnh sát đây hiểu rõ nhất mà?"
Phòng hình sự sáng lên nhờ ánh đèn xe chói lóa từ sân đỗ xe cạnh cửa sổ. Ánh sáng nhanh chóng vụt tắt, tiếng chân rầm rập chạy ngoài hành lang thay thế vật gây nhiễu loạn cuộc phỏng vấn lần hai. Đội khám xét hiện trường trước hết đã về, Taehyun trước hết bỏ việc vô ích này xuống. Trong cả hai lần, đội hình sự chẳng moi móc được thứ gì từ Beomgyu, anh ta kín miệng hơn mọi người tưởng, và không đủ bằng chứng để tống anh ta vào cổng nhà tù. Anh ta không chơi đùa với tâm lí của người khác được vì anh ta không phải Hannibal Lecter, nhưng với Taehyun, việc quay vòng vòng cậu thanh tra trong kí ức là điều dễ dàng.
Taehyun tiến thẳng vào nơi đội của Huening Kai dẫn đầu đang thảo luận. Hôm nay không có sếp lớn nào ở đây để ngăn cản bọn họ tiến xa hơn trong việc điều tra và suy luận chỉ vì mấy điều luật vớ vẩn do lũ có tiền đặt ra cho sở cảnh sát để họ không làm ảnh hưởng đến tiền của chúng. Cậu hấp tấp chân quạng cả vào nhau. Huening buông ly cà phê vừa lấy từ máy pha để đỡ vai cậu bạn đang mệt mỏi.
"Có thứ quan trọng cho cậu đây."
Huening lấy trong túi ra hai vật, vài người khác sực nhớ họ để quên mấy vật trên xe nên chạy vội ra bãi đỗ. Hai vật là hai tấm hình khác. Lại là hình, Taehyun thầm nghĩ, cậu mong ngóng một thứ gì đó quan trọng hơn như dấu vân tay.
Về vụ án của Choi Yeonjun, giảng viên tại trường trung cấp phổ thông Pyeong-do, bị sát hại bởi một vật nhọn đâm phía sau gáy, thi thể được phát hiện trong nhà kho trường học. Vụ án thực chất đã trở thành án thối, từ bốn năm trước cảnh sát đã gác lại vụ này vì không có manh mối. Cho đến khi phát hiện được Choi Beomgyu xuất hiện về trường cũ cùng với hung khí gây án cũ. Chuyện này không một ai có thể giải thích được. Trừ trường hợp anh ta chẳng phải hung thủ giết người, còn hung khí là do anh ta nhặt được bên đường. - Ừ. Huening Kai đã đùa như thế và bị các tiền bối trong tổ hình sự cốc đầu. Có chúa mới biết được chuyện gì đã xảy ra, và bây giờ Taehyun phải đi hỏi chúa.
Vài năm trước, khi vụ án vừa được tiếp quản. Có một nhân tố quan trọng mà tổ điều tra vẫn chưa làm việc xong. Đó là hiệu trưởng của trường, - Lai Guanlin đã tức giận đập bàn sau khi biết họ muốn điều tra vụ án mạng ở trường học, và đặc biệt là mọi sự lưu ý đều đổ dồn lên các mối quan hệ của Yeonjun. Phía cảnh sát cũng chỉ được kiểm tra CCTV, và đương nhiên là kết quả thu được bằng con số không. Camera khu F vẫn hoạt động bình thường trong những ngày đó, nhưng đã không có ai bén mảng vào nhà kho trong ngày xác định tử vong. Họ đoán, hung thủ đã giết và giấu cái xác ở một nơi khác cho đến khi vận chuyển được nó về đây. Vậy nên hung thủ cũng có khả năng không nằm trong bộ phận nhân sự của Pyeong-do.
Nếu không có Beomgyu đột nhiên vào tầm ngắm, thậm chí những người trong cục cảnh sát cũng nằm trong vùng tình nghi. Choi Yeonjun quan hệ cực kì rộng rãi, bạn gái của anh ta còn là con của cảnh sát trưởng. Vậy nên lúc đó người này chết, cô nàng biến mất không dấu vết thì cũng không thể là gì được, ai trong cục cũng biết bố cô ta đã cho con gái xuất ngoại, mà người này cũng có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo - cho dù đó là ngụy tạo.
Taehyun bỗng nảy ra một ý nghĩ, cậu đề xuất: "Em có thể đưa Choi Beomgyu đến hiện trường và một số nơi khác được không?"
"Nhóc định làm gì? Đánh đòn tâm lí hở? Beomgyu không có dễ ăn như vậy đâu. Mà anh biết là nó sẽ không muốn nói chuyện với nhóc đâu, Kang Taehyun." Kim Taehyung, người không có thiện cảm với cậu nhất, hắn ta có quen biết Beomgyu. Hắn luôn khẳng định rằng anh không thể nào là một kẻ giết người.
"Tôi vẫn như vậy đấy, vẵn giữ quan điểm cũ. Nếu không có bất cứ bằng chứng nào cho việc này, chúng ta phải thả cậu ấy đi. Sắp qua bốn mươi tám giờ rồi, Taehyun à."
"... Em hiểu rồi." Sắp qua bốn mưới tắm giờ rồi, nếu qua hai ngày mà không có bất kì tiến triển với nghi phạm, vụ án sẽ tiếp tục chìm vào quên lãng. Đôi khi Taehyun mong thế, như thế sẽ tốt hơn cho cả hai, đáng tiếc là, cậu lại nắm giữ một điều mà không muốn để ai biết, nó khiến cậu phải dìm anh xuống bùn, để phục vụ cho mục đích nào đó không rõ ràng, Taehyun cảm thấy nó không rõ ràng lắm, nó khiến cậu man mác buồn, nhưng không sao cả. Nó vẫn là một mục đích.
Mục tiêu sinh ra là để hoàn thành, trách nhiệm sinh ra là để hoàn thiện.
"Nhưng mục tiêu của tôi lại trái ngược với trách nhiệm của tôi, tôi phải làm gì đây?". "Nhưng mà, anh ấy đã bảo là; hãy luôn hoàn thành mục tiêu của em, điều đó khiến em hạnh phúc mà. Đúng chứ? Tất cả mọi người đều hạnh phúc khi làm xong một thứ gì đó."
Cả đội dùng xong bữa nghỉ rồi giải tán đi làm báo cáo. Huening đến khoác vai Taehyun ra sảnh. Cả hai đều đang có cùng chung một cảm xúc hiện giờ, vì đều có mối quan hệ thân thiết với Beomgyu, và không ai muốn đưa bạn bè vào nhà tù. Nhưng mà Beomgyu có thật sự phạm tội không?
"Mình mong là anh ấy có thể tâm sự với chúng ta về mọi thứ. Mình nghĩ là anh ấy biết tất cả, nhưng lại chẳng biện hộ cho mình hay tỏ ra đáng nghi. Điều đó là vấn đề của chúng ta."
Nghĩ đi, nghĩ đi Taehyun. Nào, vấn đề có lẽ thực sự nằm ở ba năm này, mình đã không gặp anh ấy trong khoảng thời gian đó. Bạn trai của anh ấy, Choi Soobin, nghe rất quen, ở đâu ấy nhỉ? Hình như có xuất hiện đâu đó trên bản tin thời sự... Hoặc là ở trên một bao bì nào đó, đúng hơn là tên của một loại thuốc. Choi Soobin... 'anaesthetist'! Thuốc đặc trị cho căn bệnh cảm giác kèm duy nhất hiện nay! Bác sĩ tư nhân này đã sáng chế ra loại thuốc đó! Vì ai, vì Beomgyu ư? Tại sao anh ta lại mất? Mình có biết không, Gyu đã bảo là mình biết... "Huening à! Chúng ta cần phải trở lại căn biệt thự đó!"
"Hở? Ở đó đã có người bên tổ điều tra rồi mà." Huening ngáp ngắn ngáp dài, không hiểu nổi đồng hồ sinh học hiện giờ của bọn họ, từ khi nhận vụ này, thời gian lại chạy như bay, nhanh hơn bình thường và làm việc quá đà gây đến mất sức. Taehyun thì quá trâu, Huening không để ý lắm. Lúc cậu để ý thì cũng chẳng làm được gì, lúc nào Taehyun cũng muốn vùi đầu vào làm việc cho xong.
"Vậy thì về nhà mình đi, gọi cả tiền bối Taehyung nữa. Chúng mình cần đăng nhập vào hệ thống để điều tra cái tên Choi Soobin."
"Hai tiếng nữa là bốn mươi tám giờ, cậu có còn muốn đem Beomgyu theo không vậy?"
Taehyun nháy mắt. Cậu ném chìa khóa xe cho Huening rồi quay vào phòng hình sự. Không biết chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn sau đó Beomgyu đã được tháo còng theo đúng lời của Taehyung dành cho cả tổ hình sự. Nhưng điều Huening không ngờ tới là anh lại có mặt trong xe của Taehyun, ngồi cạnh Taehyung và cùng đến nhà của cậu. Kai ngồi ở ghế phụ lái, ngờ nghệch quan sát Beomgyu qua kính chiếu hậu. Taehyun vẫn ung dung lái xe, còn Kim tiền bối thì nhìn chằm chằm cậu ta, mặt mày khó chịu. Kai cũng không chịu được không khí nặng nề trong xe, cậu muốn hạ cửa kính xuống.
"KHÔNG ĐƯỢC!"
Huening Kai giật nảy mình, cậu tự động nhấc tay ra. Cùng lúc, ánh sáng của đèn xe ập tới. Taehyun vội bẻ tay lái sang phải, chiếc Tesla trắng lướt ngang qua như một cơn gió, đâm đầu thẳng vào màn đêm dày đặc ở phía sau. Cả xe chấn động. Chiếc xe đâm đầu vào hàng rào của quán thịt nướng. Ông chủ chạy ra ngoài, la hét, đến khi Taehyun vội vàng mở cửa bước xuống thì ông mới bình tĩnh lại một chút. Cười xuề xòa, đưa ra một khoản bồi thường. Kiểm tra lại, cửa xe sau xước một mảng lớn, đầu xe gần như là nát bấy. Sau bao năm cái hàng rào vẫn kiên cố như vậy. Ông chủ sau đó nhận ra Beomgyu, cũng vừa xuống khỏi con xế tàn, thì cười rộ lên: "Thầy giáo Choi! À không, Beomgyu, thầy giáo Choi là cái cậu Yeonjun cơ! Cậu và Taehyun lâu lắm rồi mới xuất hiện ở đây đó!"
"Vâng, thịt nướng của bác vẫn còn ngon lắm. Nhưng mà chúng sắp khét rồi." Anh lễ phép mỉm cười, mùi thịt nướng thơm phức từ từ lẫn với mùi cháy khét. Nghe là biết mẻ thịt sắp đi tong. Ông chủ chạy ngược vào trong trở thịt, bọn họ nhân cơ hội xin lỗi, bồi thường, rồi rời đi trong chốc lát.
"Này."
"Ừ. Không phải tình cờ đâu, nhỉ?"
Khuya. Dế đêm kêu ca, gió đêm rít gào giận giữ. Trong nhà hết sức yên tĩnh, Beomgyu được cho cả bộ sopha để nghỉ ngơi, ít nhất là sau hai ngày không rời tầm quan sát của Cục, trong khi đó, ba cảnh sát tiếp tục ngồi bên bàn máy tính đăng nhập vào hệ thống. Họ tìm được cái tên Choi Soobin và cả gia đình của gã ta: gồm một anh trai và bố mẹ.
"Đúng như dự đoán. Yeonjun là anh trai của Soobin."
"Thì sao?"
"Cái chết của Yeonjun chắc chắn có liên quan đến Soobin. Và ngược lại." Tạch. Máy tính vụt tắt. Đèn đường tối đen. Cả khu phố mất điện và chìm vào bóng tối.
Bóng tối ẩn chứa tội lỗi, nhưng cậu biết gì không, chúng ta cũng đang đứng trong bóng tối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip