synesthesia¹⁸
Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, không khí lạnh lẽo tràn vào mọi nơi làm cho cốc trà của Yoonmi mất nhiệt nhanh hơn mọi khi. Cô nàng mệt mỏi đứng dậy đóng cửa sổ, tâm trạng không khác những đồng nghiệp khác trong phòng là bao.
Không khí bên ngoài lẫn bên trong Cục cảnh sát đều mang một màu ảm đạm y hệt. Nhưng đó là khi Taehyung chưa nói đến việc tổ chuyên án sẽ bao gồm những ai để có thể bắt giữ tội phạm lần này. Kì nghỉ đông đã gần kề. Trong sự giá lạnh đến có hơi sớm của năm nay, ai cũng muốn về nhà vừa nằm trong chăn vừa nhâm nhi một cốc sô cô la nóng cùng kẹo dẻo dai dai. Và Cục cảnh sát cũng không có ngoại lệ cho niềm mong mỏi nhỏ nhoi đó.
"Khi nào hai đứa nó mới tới?"
Trong khi đa số anh em đùn công đẩy việc cho nhau, Taehyung cứ loay hoay hết từ đống thông tin trên bàn, lại xoay ghế sang Huening Kai và lặp lại câu hỏi đó mấy lần liền. Cậu phải bỏ cốc sữa nóng xuống bàn cười gượng gạo.
"Sắp tới rồi đó anh."
Nhìn mật độ của tuyết bên ngoài cửa sổ ngày càng dày đặc, điều cậu lo lắng hơn cả là liệu hai người có gặp bất trắc gì trên đường đi. Huening âm thầm thở ra.
May mắn là, hai người đó đến ngay vừa đúng lúc cậu uống xong ly sữa nóng. Thế là Huening Kai đã có thể thở phào. Taehyung vui mừng đứng bật dậy, cười mãn nguyện nói:
"Nghe đây. Tổ chuyên án lần này sẽ bao gồm Yoonmi, Taehyun, Huening, Sunhwa, Kwanggi và tôi."
Đội hình sự tức thì người nhảy cẫng lên mừng rỡ, người thì nằm ra bàn uể oải kêu la. Sau một hồi không dứt, Taehyung buộc phải hung hăng xốc lại tinh thần cả đội.
"Không ai được nghỉ trước khi ta xong vụ này đâu các anh em. Xong nhanh để liên hoan một bữa trước khi nghỉ đông đi nào."
Lưng và vai áo Beomgyu hơi ướt vì cú ngã bên ngoài bãi đỗ. Lạnh thật sự, đó là suy nghĩ của anh khi chống hai tay xuống lớp tuyết và đứng dậy. Tuyết vẫn ào ào đổ xuống. Và đến khi đã yên vị trong văn phòng của đội hình sự, nhìn cảnh tượng ấm áp tựa như một khoảnh khắc nhỏ bên gia đình vào ngày đông, anh bỗng cảm thấy một chút gì đó bình dị trong tâm hồn.
Taehyun choàng chiếc áo khoác bò lên người Beomgyu khi anh ngẩn ngơ ngồi xuống, ngơ ngẩn nhìn Taehyung vò đầu Yoonmi khi cô cảnh sát càu nhàu ôm lấy mặt bàn. Đội trưởng đặt đống tư liệu cần thiết xuống. Và Taehyun cũng đã chạm vào tóc anh bằng khăn bông như thế, một cách dịu dàng và êm ái.
"Bắt đầu đi."
Ảnh chụp hiện trường được bày xuống mặt bàn. Như những vụ cháy thông thường, có các vết đen nhẻm ngay chân tường, tro tàn... Nhưng nước đi của kẻ phóng hỏa lần này có vẻ thông minh hơn khi hắn ta không phóng hỏa bằng dầu lửa hay xăng. Cồn nước thường không phải một chọn lựa tuyệt vời cho những kẻ ngu ngốc thích bén lửa vào những người vô tội.
"Còn điểm chung thì sao?"
Beomgyu, người duy nhất không thuộc đội được lập ra và cũng chẳng liên quan gì đến nghề nghiệp cảnh sát, bàn tay anh vẫn giữ trong túi áo khoác từ nãy, giờ đặt lên bàn. Anh lần trong từng bức ảnh và lấy ra được bốn tấm ảnh từ bốn hiện trường của vụ cháy.
"Mọi người xem thử xem."
Cả đội nhướng người đến xem. Bốn tấm hình hệt như nhau, tường đều bị cháy đen nhẻm cùng với một số vật dụng cũng không có gì quá đặc biệt. Nhưng ở mỗi tấm, có một cái gì đó hơi sáng lên trong ánh đèn flash của máy ảnh. Kwanggi nhẹ nói:
"Đó là những mảnh thuỷ tinh vỡ, chủ nhà xác nhận là ly cốc gì đấy."
Anh ta là một trong hai người đàn ông đã đi cùng Taehyung đến Pyeongdo trong ngày bắt giữ được Mun Jijung, Beomgyu đảo mắt và lại tập trung vào những bức ảnh.
Mảnh vỡ thủy tinh. Ly, cốc, chai, lọ... Nhìn phần đáy còn lại của nó kìa, cả cổ lọ đằng kia nữa, chúng không giống một cái ly thông thường. Vậy thì là thứ gì, thứ gì đây?
Tâm trí Beomgyu cố gắng tập trung vào những mảnh thủy tinh đó, nhưng lương tâm thì lại luôn là một mảnh đáy chai vụn vỡ sắc nhọn đâm vào tim anh, đau đớn tột cùng. Mỗi khi nhắc đến chuyện đó, trong tận tâm can, anh thề là mình đã không làm gì để bảo vệ được "công lý", một khái niệm quá trừu tượng. Có lẽ Beomgyu đã không hề hiểu được nó. Hai chữ, hai chữ thôi. Cha mày đã để lại cho mày hai chữ đó. Vậy mà mày vẫn nhắm mắt làm ngơ.
"Ống nghiệm phải không? Đó là ống nghiệm?"
Ống nghiệm ư?
Đồng tử anh mở to. Ống nghiệm, kim tiêm, ống dẫn, thuốc, máu.
"Dùng để pha chế một thứ gì đó? Ma tuý? Bạch phiến?"
Yoonmi gật gù. Cô nàng có lẽ vẫn chưa kịp thoát ra khỏi viễn cảnh chăn bông ở nhà. Khi Huening nói ra điều đó, cô giật mình rồi bật dậy, trừng mắt vào những tấm ảnh. Nhưng khi đó Taehyung đã xếp chúng lại thành một chồng và kéo rèm cửa sổ lên.
"Đi nào. Phải đi mới biết được."
Anh ta nói thế mặc dù tuyết vẫn còn rơi, và có nguy cơ dày đến bốn tấc rưỡi, không làm sao để cho xe di chuyển được.
"Hoặc là ta có thể đợi đội khám nghiệm mang nó về." Taehyun nhún vai nhưng không ai nghe thấy. Bọn họ vẫn đi ra ngoài sảnh chỉ để thêm bất lực trong việc biết mình không thể đi đâu trong lúc này.
Nhìn làn mưa tuyết trắng xoá đó, đúng là trắng xoá khi nó chắn hết mọi tầm nhìn và họ chỉ có thể nhìn thấy quanh bán kính hai hoặc ba mét. Giống như mùa đông ở Siberia, nhưng rõ ràng đây không phải là Nga. Beomgyu muốn đội tuyết mà đi đến hiện trường, không muốn trì hoãn một giây phút nào cả.
Ôi trời, mỗi lần nghĩ thế này là anh sẽ lại rước việc vào mình.
Chắc là vì lương tâm anh đang giằng xé, và nó vô lí cực kì. Anh biết điều đó. Nhưng nó vẫn tự đánh vào chỗ này, đấm vào chỗ kia, và lồng ngực anh thì đau nhói.
Beomgyu ngửi thấy mùi thuốc sát trùng. Bên bàn máy, một cô cảnh sát bị giấy cắt tay đang dùng cồn để rửa vết thương bé xíu. Mùi cồn bay khắp không trung. Nhưng anh lại nghĩ mùi cồn không bay xa đến vậy, mà là vì một thứ đã lâu lắm không gặp mà anh vừa mới nhớ tới đêm hôm qua, sáng nay lại đột nhiên ùa về như thác đổ.
Anh nhìn thấy những ngôi nhà bốc cháy, cả bốn căn. Hai căn không có sân vườn bên ngoài và một căn ba tầng thì có như cái còn lại hai tầng. Chủ nhân của bọn chúng đều là những người khá giả để mua được một căn như thế ở gần trung tâm. Và đám cháy trông thật đẹp mắt.
Taehyun nhận ra điều đó khác thường ở anh và lập tức kéo anh vào trong, đẩy Beomgyu ngồi xuống còn mình thì đứng, và cho phần còn lại tiếp tục nhìn bông tuyết đến ngây ngốc, dù tiền bối Taehyung có hơi cộc cằn về việc đó. Cậu hỏi Beomgyu nếu như anh có bất kì vấn đề gì. Nhưng Taehyun còn chẳng cần phải làm thế khi Beomgyu thật thà nói ra chuyện gì đang xảy đến với mình.
Cậu đọc trong mắt anh và nói: "Một cốc sữa nóng thì sao?"
"Không." Ngón trỏ và ngón cái của Beomgyu nắm lấy ngón út của cậu, anh lại nói. "Chỉ như thế này thôi."
Trong mắt anh, có cái gì đó nhẹ vỡ ra như thuỷ tinh, cũng có thể nói đó là một hạt sỏi vừa rơi xuống mặt hồ phẳng lặng, khiến nó không còn phẳng nữa.
Taehyun ngồi xuống bên cạnh Beomgyu, đan hẳn bàn tay của mình vào tay anh. Tay cậu ấm, còn tay anh thì lạnh. Hai luồng nhiệt tiếp xúc rồi giao hoà, cho đến khi tay cậu không còn ấm nữa, mà tay anh cũng không lạnh nữa.
Mưa không thể mãi rơi, trừ khi địa đàng đang đổ hết tất cả số nước mà nó có xuống đây để trừng phạt loài người. Nhưng có vẻ thần thánh còn chẳng có thật. Một giờ sau, khi mọi thứ đã quang đãng hơn nhiều và Taehyung quyết định: "Chúng ta có thể trở lại đó vào ngày mai. Mà có lẽ đội thu dọn đã gom hết các mẫu vật thu thập được ở hiện trường rồi. Không phương tiện nào có thể di chuyển trong tình hình thời tiết này đâu."
Anh định cho Beomgyu xem hiện trường, không chừng sẽ có phát hiện gì đó mới mẻ. Ngẫm lại thì đến hiện tại, họ đã khoanh vùng được những người có liên quan đến vụ việc. Nhưng hơn hết vẫn là động cơ gây án của thủ phạm. Thời điểm này trong năm không phải là một dịp thích hợp để phóng hoả, nên cồn đã là một lựa chọn khôn ngoan.
Vậy thì hắn ta muốn gì ở các nạn nhân? Taehyung đã nói chuyện với chủ nhân của những ngôi nhà, và họ bảo là họ chẳng biết gì cả, không làm gì cả, không gây thù chuốc oán, không tích trữ một lượng lớn cồn ở nhà... Rằng họ chỉ dùng bữa tối và về phòng, sau đó ngọn lửa đột nhiên bùng lên và lan rộng.
"Không có ai quanh nhà lúc đó sao?" Taehyung hỏi vị chủ nhân của ngôi nhà thứ tư, một bác sĩ, rồi người đó cũng trả lời một cách rầu rĩ lắm vì vừa mất nhà thì ai cũng vậy cả thôi.
"Không có. Tôi không thấy ai cả."
"Không có thật, sếp."
Kwanggi kiểm tra chiếc CCTV duy nhất ở cổng và báo lại, Somin cũng quay lại và lắc đầu khi đảm bảo bên ngoài không có dấu chân nào. Cũng phải thôi, tuyết rơi làm cho chúng biến mất một cách tự nhiên mà không cần phải xóa đi.
Mà thôi, vào một ngày lạnh thế này, tốt nhất họ vẫn nên về nhà nghỉ ngơi, nhưng chắc chắn sẽ không buông lỏng cảnh giác. Và nếu như có chuyện gì xảy ra, các cá nhân phân tán về nhà có thể kịp thời đến nơi xảy ra chuyện, ít ra cũng sẽ thu được gì đó hữu ích.
"Vậy thì em..." Beomgyu hơi ngập ngừng một chút khi nghĩ đến việc anh sẽ tạm trú ở đâu. Anh có hơi mong là Taehyun sẽ tốt bụng cho anh ở nhà vài ngày. Tất nhiên là không phải vì anh túng thiếu đến mức không có tiền để ở khách sạn.
Chỉ là có một thứ gì đó khác biệt. Một mầm cây ươm dần trong lồng ngực, lấy lục phủ ngũ tạng làm thành trì, trú ngụ trong từng tế bào sống của ta để chập chờ một cơ hội mà vươn lên và nở rộ. Khi nó xảy ra, gốc rễ của cây đã ăn sâu vào trong tiềm thức nên không có cách nào dứt ra nổi.
Thiên thần gọi đó là niềm vui, ác quỷ xem đó là sự trừng phạt, còn con người cho đó là tình yêu.
"Anh nên ở lại nhà của em. Vừa tiện vừa tiết kiệm."
Taehyun cắt lời anh, cũng không chấp nhận thêm một lời kì kèo nào. Beomgyu hơi ngây ngốc, và cảm thấy như có hai loại cảm giác đang cuộn trào lên trong dạ dày, giận dữ và phấn khích. Nhiều khi chúng trông như một và không thể phân biệt được, thế nên Beomgyu đã xem như nó là vế đầu.
Lạ lùng làm sao, trong khi bản thân anh không muốn nghĩ là như vậy. Rốt cuộc là một vật thể lạ, hay là một gốc tế bào bé nhỏ trong não bộ của anh đã làm cho anh thay đổi suy nghĩ, khiến anh không muốn nghĩ là mình đã yêu thương một ai đó. Chẳng biết khi nào Cupid mới cầm cung thần bắn một nhát vào đầu anh để Beomgyu chịu hiểu, chịu nhận lấy và chịu để người khác yêu thương.
"Gì."
"Gì. Về thôi. Tuyết mà rơi nữa thì anh có thể ngủ lại đồn."
Taehyun nhướng mày, vòng qua mở sẵn cửa xe, khá ra dáng một quý ông lịch thiệp. Nhưng Beomgyu từ chối ngay bằng một cú đẩy nhẹ hều, và nó làm Taehyun ngã đập mặt xuống đất.
Trán Taehyun xuất hiện một vết đỏ tứa máu phải dán băng gạc trong nhiều ngày liền. Khi đó, cậu đã tự hỏi là Beomgyu có thấy buồn hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip