synesthesia²⁰
"28 Josiwon? Ừm... nhà của gã doanh nhân?"
Josiwon là một con lộ nhỏ thuộc khu dân cư tầm trung gần với vùng vành đai của thành phố. Nói là khu dân cư nhưng nhà cửa trên con đường này cũng không nhiều nhặn gì mấy. Chạy qua một căn thì cách vài ba phút mới gặp lại một căn khác. Nói chung đây là khu dành cho lũ nhà giàu thích sự yên tĩnh.
Số 28 Josiwon là một con số nhà lạ lẫm, trông có vẻ chẳng liên quan và cũng có thể phán ngay là một cụm từ được bật ra trong vô thức. Nhưng hai đầu não cùng bật ra cụm từ đó cùng một lúc thì chắc chắn không thể là ngẫu nhiên.
Nhìn nó bằng vài phép tính toán nhỏ, chạy đi chạy lại, nói là đoán mò cũng được. Ừ thì ý tưởng của họ gặp nhau, nhưng lỡ sai một li thì lại đi mất một dặm.
Namjoon chầm chậm giải thích: "Địa chỉ của gã doanh nhân đó là giả, ý em là vậy chứ gì. Nhưng hãy để ý kĩ hơn một khía cạnh khác. Chẳng hạn như hắn chỉ để lại địa chỉ trên tấm danh thiếp, và, hẳn hắn nghĩ rằng, trên đời có ba loại người: loại sẽ đi tìm hắn ta ở địa chỉ đó, loại sẽ tiếp tục tìm kiếm theo manh mối khác vì thứ này quá rành rành ra, loại sẽ bọc đầu hắn ta ở một điểm nào đó. Và chúng ta sẽ làm loại thứ tư."
"Cả ba loại trên. Dễ mà. Không đánh rắn động cỏ đâu. Khả năng cao là hắn đã biết tổ chúng ta sẽ đến tận nơi nên cứ đi theo dự định của hắn đã vậy. Phần lật ván nằm ở phía sau nữa cơ."
Beomgyu và Namjoon ăn ý nhau đến mức đáng sợ. Nếu bây giờ Huening có cho là họ từng hợp tác đến vạn lần và hai người này làm cảnh sát đã độ mười năm, người ngoài nhìn vào sẽ gật đầu lia lịa không chút mảy may.
Chế độ hiện tại của Cục không chiêu nổi người tài, nên có bao nhiêu đầu não siêu cấp thông minh biết nhìn trước ngó sau đi làm thám tử hết sất. Hoặc có làm thì sẽ chóng nản rồi xin từ chức. À, đương nhiên là vẫn trừ Beomgyu ra.
"Anh đoán người đang ở 28 Josiwon là một tên giả vờ chẳng biết gì đâu, cứ đến cho có lệ thôi. Nếu có gì chệch hướng, cứ cho là nghề cảnh sát vốn đã là một màn cược đi nhỉ."
Một đám nghiện cờ bạc kèm theo hai tên ngớ ngẩn đang chạy vòng vòng thành phố để đánh cược nghề nghiệp và thiệt hại của cư dân, nghĩ sâu xa đến đó thì chúc mừng, Huening tự nghĩ đến từ chúc mừng rồi tự cấu vào đùi mình một cái.
Cách đánh xe vào lề của Beomgyu rất ngầu, xoay tay lái một lần, và thế là ngay ngắn không cần phải chỉnh sửa gì nhiều. Huening ước anh đã làm việc cho Cục, như thế thì cậu sẽ không phải ngồi trên bàn cân giữa mấy cú vòng xe đầy đáng sợ của Kang Taehyun.
Cậu hắng giọng trước khi nhấn chuông, để phòng khi người chủ có muốn giao tiếp với họ qua bộ phát thanh dưới cái chuông và chiếc camera lồ lộ trên cửa. Ai mà chẳng thế, khi có ba người đàn ông cao lều khều lạ hoắc đến tìm gặp, chỗ này còn không phải là doanh nghiệp tư nhân như trên tấm danh thiếp có đề.
"Tôi sẽ ra ngay." Người chủ đáp khi cậu xong phần trình bày hẳn hoi và có phần hơi giống tiếp thị, mặc dù mục đích thì nghe chẳng liên quan gì đến cái giọng điệu thuần thục này.
"Ồ, thực ra tôi là người đã đặt đơn hàng đó."
Sau khi trao đổi một hồi về đơn hàng cồn nước bằng những cách gợi rất thật thà và không có gì đáng để bắt bẻ, chủ nhà thẳng thắn nói rằng mình là người đã đặt những đơn hàng đó, dùng để quyên cho những bệnh viện ở tỉnh lẻ thuộc diện hẻo lánh. Một người tốt tính và chẳng có gì đáng nghi, nhưng rất tiếc, giọng nói của người này lại không khớp với người đã nhận được cuộc điện thoại.
"Tôi không nhận được cước điện thoại nào của các anh trước đó, và danh thiếp đó cũng không phải của tôi."
Người này khẳng định chắc nịch khi đưa ra một tấm danh thiếp khác có cùng địa chỉ còn phần khác thì chả liên quan gì sất. Beomgyu mỉm cười, là họ vào tròng hay thủ phạm sẽ vào tròng nhỉ.
"Không sao. Vậy là được rồi, cảm ơn anh vì sự hợp tác."
Huening cảm ơn rồi cùng Beomgyu và Namjoon rời đi trong sự ngờ nghệch. Lên xe rồi còn ngó quanh quất qua các nhà lân cận, cố gắng nghĩ xem nhưng có lẽ đầu não cậu không thể bắt kịp được hai con người đồng lòng đồng chí hướng bên cạnh. Và Huening chờ xem, khi Beomgyu bắt đầu vòng vèo đi đến đủ chỗ.
Ngồi trên chiếc xe suốt cả tiếng để bon bon đến hết chỗ này rồi chỗ khác của thành phố, Huening càng ngày càng cảm thấy như họ đúng là một đám hề, nhưng lòng tin vào Beomgyu không cho cậu cốc đầu anh như cậu vẫn hay làm với Taehyun. Beomgyu cũng không im lặng quá lâu, khi lái vòng về thì anh mới nói:
"Giờ mới vào công chuyện này."
"Mình bị ngáo rồi." Huening Kai day trán một cách thầm lặng. Suy nghĩ nhiều đến lẫn lộn ngôn ngữ: tại sao brain cell của hai người này khác biệt đến như vậy nhỉ?
Tế bào thần kinh trung ương của những người không bình thường có một chất dẫn gì đó mà không ai theo kịp được.
"Giờ mình làm gì hả anh?" Cậu vẫn quyết định hỏi lại, phòng khi hai người bọn họ định giữ tịt cho mình đến phút chín mươi. Chiêu đó nhân viên Cục cảnh sát xài như cơm bữa, trừ Taehyung, Somin, Kwanggi và Huening, và như thế một hỗn hợp nửa nạc nửa mỡ được đem ra để sử dụng nên lúc thì cực kì hợp ý, lúc thì bấy nhầy như món hầm đóng hộp ngoài siêu thị.
"Làm gì là làm gì. Về nhà đợi tin tức."
Beomgyu cười khì. Anh cốc đầu cậu nhóc một cái.
"Xong rồi đó. Đợi hổ ra khỏi hang thôi."
Đội ba người gồm một cảnh sát, một thám tử và một Beomgyu vô công rỗi nghề của họ kết thúc công việc nhanh gọn lẹ như thế đấy. Namjoon chịu trách nhiệm phát biểu lại những gì đã xảy ra và sẽ xảy ra cho Taehyung nghe, chỉ với một mình đội trưởng thôi. Còn Beomgyu và Huening đã có thể về nằm ngắm tuyết.
"Nãy giờ đi chỉ để thám thính thôi á." Taehyung thốt lên kinh ngạc, ngay lập tức chuyển sang trạng thái khó hiểu nhăn mày.
Bọn họ đứng ngoài bãi đỗ xe, chỉ có ba người Taehyung, Beomgyu và Huening để nói về những gì đội ba đã làm.
"Anh nói đó là đặt bẫy cũng được. Cứ đánh hơi theo ý của hắn ta đã." Beomgyu nhún vai khi đứng dậy, khoác vào chiếc áo khoác bò bỏ lại Cục từ sớm. "Tư duy của tên này không thể đem so sánh với Mun Jijung thời cấp ba được."
Taehyung ngẫm nghĩ một lúc rồi rầu rĩ thở ra. Người trong cái Cục này và tất cả mọi thứ liên quan đều thích úp mở. Nhưng anh sẽ cạy miệng Namjoon sau vậy, vì Yoonmi có lẽ đã chạm đến vạch chịu đựng cuối cùng khi cô nàng nằm lăn xả trên sàn phòng. Tổ của họ toàn là mấy kẻ quái dị với tính lười kinh niên không có thứ thuốc hay biện pháp nào chữa trị được.
Năng suất thường đi đôi với sự thông minh và chăm chỉ. Tổ của họ chỉ đạt được một phần tư trên tổng của cả hai.
Bây giờ, Beomgyu hoàn toàn có thể ngồi trong phòng khách nhà Taehyun để nhâm nhi cho xong tách Espresso mua từ cửa hàng cà phê xay hạt gần đó cùng với một món bánh kếp dùng chung với si rô lá phong tự làm. Như thế là quá đủ cho một ngày đông.
Huening vẫn ngờ nghệch đến tận khi ra về, và Beomgyu đã giải thích gọn ghẽ nhất có thể để anh về nhanh và làm món bánh kếp mà Taehyun vừa chỉ bảo hôm qua. Món bánh đó khiến cho khướu giác và vị giác của anh trở nên tuyệt vời hơn nhiều.
"Nói tóm lại, chúng ta sẽ giả vờ như mấy con rối bị hung thủ giật dây để hắn chủ quan. Đi lung tung hỏi han sáng nay là kịch thôi. Phần còn lại giải đáp vui lòng liên hệ Kim Namjoon để có câu trả lời."
Lại úp úp mở mở, nhưng mà anh thấy nó vui phết.
Ừ, thế là nhanh nhất có thể cho Huening Kai nếu cậu nhóc thật sự muốn hiểu hay là cứ để cho dòng nước xiết cuốn phăng mình đi. Hai lựa chọn giống như một phiến lá lật lên lật xuống khi rơi giữa thác nước, rồi nó sẽ tiếp bằng mặt nào đây?
Ai biết, khi tấm màn được kéo lên thì sẽ có người giải đáp tất cả câu hỏi. Nên Beomgyu không lo lắng lắm về việc Taehyun mất tăm từ sớm và tận tối khuya mới trở về với một bộ dạng không thể nào thảm hại hơn.
Taehyun cứng nhắc, nóng tính và dễ gây xung đột dù cậu rất hay yếu thế trong mấy trò đánh đấm. Vậy nên dạo trước cậu hay tìm đến nơi yên tĩnh và sách để né tránh mấy ngòi nổ luôn sẵn sàng châm vào bất cứ lúc nào mỗi khi gặp phải. Còn bây giờ thì khác, dù chẳng khi nào Taehyun để cho người khác đấm bầm một bên má của mình.
Beomgyu nhìn thấy bộ dạng thảm hại đó của Taehyun khi đang ngồi trên sô pha coi ti vi vui vẻ vào mười giờ tối. Âm thanh của ti vi hơi ồn ào nhưng cũng không át đi được tiếng lục đục bên ngoài cửa của Taehyun khi mở cửa hết sức chật vật. Anh có cảm tưởng như cậu vừa trải qua một trận đánh boxing hết sức nảy lửa với kangaroo ở cuộc thi quyền anh quốc tế vậy.
"Trời. Taehyun à." Beomgyu thốt lên khi Taehyun tháo giày ra và băng qua phòng khách để lên phòng. Anh níu ống tay áo cậu lại. "Để anh đi lấy cồn rửa cho."
Taehyun nhăn mặt: "Nhà không có ô xi già à."
"Ai mà biết. Để anh đi coi đã. Được cả hai thì tốt."
Beomgyu lấy đồ trong tủ y tế ở nhà bếp. Trong khi Taehyun bực bội ngồi vắt chéo chân trên sô pha và sắp xếp lại mớ thông tin hỗn độn mà bản thân thu thập được cả ngày nay, với quả giá to đùng là phải dán thêm một miếng băng ở má nữa trong khi miếng trên trán vẫn chưa gỡ. Cậu xem đây là tai nạn nghề nghiệp cần thiết để đạt được những gì xứng đáng.
"Không có ô xi già thật à?" Taehyun lại nhăn mặt thêm lần nữa khi Beomgyu bày ra đống bông băng thuốc đỏ lên bàn.
"Ừ. Chắc em chưa bao giờ động đến tủ y tế ở nhà mình đâu nhỉ."
Không phải là một câu hỏi, nên Beomgyu cũng chẳng cần Taehyun phải trả lời khi một không gian im lặng bao trùm lên cả hai. Anh tỉ mẫn đổ cồn ra miếng bông gòn, dùng kẹp y tế để lau sơ qua vết bầm trên mặt cậu một cách thuần thục.
"Đồ đa nghề nghiệp." Taehyun lẩm bẩm khi anh bỏ miếng bông gòn xuống và dán thêm một miếng băng ngay ngắn lên má mình.
"Đáng lẽ anh phải kiếm ra bộn tiền rồi mới phải nhở. Nhưng anh lười, vậy đó." Beomgyu nhún vai, búng cái chóc vào miếng băng vừa được dán trên mặt Taehyun khiến cậu nhăn nhó đầy đau đớn.
"Anh vẫn giàu."
"Thế, chuyện gì đã xảy ra?"
Lần này là một câu hỏi, nhưng với cách nói như sếp ra lệnh cho nhân viên hơn là quan tâm hỏi chuyện. Taehyun mệt mỏi nằm dài ra sô pha, còn Beomgyu thì dựa hờ lưng vào một góc.
"Em đi điều tra và gặp một tên cục súc sẵn sàng giương nắm đấm với bất kì ai."
"Vậy à. Xui xẻo thật." Nhưng cũng có vẻ may mắn. Bởi sự mãn nguyện vẫn ngự trên gương mặt Taehyun từ đầu và không có vẻ gì là cậu thất bại trong hôm nay cả.
"Ừ. Kế hoạch vẫn đi đúng hướng chứ?" Taehyun hỏi, tay luồn vào đỉnh đầu của Beomgyu và làm nó rối lên. Beomgyu lắc đầu, nói nhỏ trong cổ họng:
"Đúng đấy, nhưng anh lắc đầu vì tóc anh đang không thoải mái."
"Anh vừa mới gội đầu mà."
Chân tóc Beomgyu vẫn còn hơi ươn ướt, thơm mùi dầu rễ cây rừng mà Taehyun vẫn hay dùng. Anh ngả đầu lên tay ghế sô pha, nhắm hờ mắt không nói gì.
"Ngủ ngon."
Màn hình ti vi vẫn chuyển cảnh liên tục theo bộ phim đang phát sóng, nhưng Taehyun không buồn tắt nó đi. Cậu cuộn người lại trên sô pha và tựa đầu mình trên vai Beomgyu. Đêm đó cứ thế trôi qua với hai con người bên cạnh nhau cùng cái ti vi để không tới sáng.
Kế hoạch của bọn họ đã xong bước đầu tiên. Taehyun là người vạch ra và đi đầu thực hiện. Việc của Beomgyu, Taehyung và Namjoon là đánh lạc hướng những người trong tổ bằng bất kì cách ngu ngốc nào đó để có thể thành công bắt giữ thủ phạm trong lần này.
Tên đốt nhà có một tay trong. Không biết là ai, nhưng chắc chắn là hàng xịn xò rèn từ trong lò mà ra.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip