synesthesia³¹

Kẹo que ngọt, nhưng không ngọt bằng kẹo bông. Riêng đứa trẻ lại thích kẹo que hơn vì lúc nào cha nó cũng có sẵn mấy que kẹo cho mỗi lần mà nó vòi vĩnh. Ngày nào cũng ăn kẹo làm nó không tránh khỏi việc sún mất vài cái răng. Thế là cha bảo hôm đó ông sẽ không cho nó ăn kẹo nữa đâu, làm nó phụng phịu mất cả buổi trời.

Nhưng dù có phụng phịu mãi đi chăng nữa, cha vẫn nhất quyết không đưa cho nó cái kẹo nào.

Nó không nhớ là chuyện gì đã xảy ra sau đó. Chiều hôm đó, cha không về nhà, mẹ mải ở bên nhà bà ngoại. Nó thấy mình ngồi trong phòng, căn nhà trống không, im phăng phắc. Cho đến khi tiếng mở cửa kêu lên hai lần, nghe như tiếng cười lanh lảnh. Nắng tắt. Nó ngồi trên giường, lắng nghe âm thanh của sự im lặng đến bứt rứt, nhưng vẫn có thứ gì đó như chuyển động trong không khí, đánh vào lồng ngực nó mấy cú như chày đâm. Nó không biết đó là gì nữa, chỉ thấy người mình cứng ngắc không thể di chuyển, còn thế giới sau đó vẫn tiếp tục xoay vòng trong mớ bòng bong của nó. Thế giới không hề quan tâm đến việc nó nghĩ gì.

Tại sao phải quan tâm chứ, ngoài kia còn ti tỉ biết bao thứ phải lo. Nó phải tự biết lo cho bản thân nó thôi, đó chỉ là một trong những điều cơ bản để sinh tồn trong xã hội mới đầy khắc nghiệt này.

Thế nhưng Beomgyu lại biết được điều đó khi còn chưa tròn mười tuổi, như thế thì có phải là quá sớm hay không?

"Vậy, tôi tò mò là điều gì đã đưa hai người đến với trại trẻ này lắm đấy."

Sơ ngồi vào bàn trà của căn phòng tiếp khách, Taehyun đoán là như vậy. Nơi này dường như chỉ có mổ phòng quản lí tất cả là ở đây. Cậu dự đoán người quản lí bậc cao nhất ở nơi đây cũng là một người trong tất cả các sơ. Không có sự góp mặt của viện trưởng trại mồ côi, cậu nghĩ nơi này còn được điều hành và tài trợ từ những người có máu mặt hơn nữa. Và dường như những người đến thăm nơi đây đều phải được giới thiệu qua người có quen biết trước.

Bằng chứng là người sơ này đang cố gắng moi thông tin ở họ bằng mấy câu hỏi không cần thiết đầy sơ hở.

"Tôi và cậu ấy mong muốn được nhận nuôi một đứa trẻ lắm. Chúng tôi đã đi nhiều trại trẻ trong thành phố rồi nhưng vẫn chưa tìm được đứa trẻ thích hợp."

Beomgyu nhận lấy cốc nước từ tay bà sơ, cảm nhận rõ cái chạm từ bàn tay người đứng sau đặt hẳn trên vai mình. Taehyun rất bình tĩnh, và anh cũng như thế. Không việc gì phải vội vàng cả.

"Và hai người nghĩ là mình sẽ tìm được ở đây à. Thật tốt quá." Người phụ nữ đan hai bàn tay của mình vào nhau, đặt trên bàn. Ngón tay cô rất trắng, mu bàn tay đã bị ống tay áo che đi mất một nửa, thoạt nhìn ai cũng nghĩ đây là tay của một quý cô không đụng việc bao giờ. Khóe môi sơ trông lúc nào cũng trộm cong lên như đang cười, mắt cũng thuộc kiểu mắt cười. Beomgyu nhìn người phụ nữ với vai trò sơ ở đây, anh cảm thấy đây không phải là người mình cần phải nhắm đến cuối cùng. Kẻ đó vẫn đang ẩn nấp đâu đó, cách nơi này rất xa, không thể tìm đến ngay được. Thế nhưng anh vẫn phải diễn kịch rồi sử dụng một số lời khôn khéo để rời đi đã.

Trong đầu, Beomgyu bắt đầu vẽ ra một sơ đồ cầm tay tiện dụng, bắt đầu từ vị trí của năm người chủ của năm căn nhà bị bốc cháy, được nối về vị trí của hung thủ bằng các đường kẻ đứt quãng. Sau đó là thêm vào các tình tiết phụ, giống như trại trẻ này, xưởng sản xuất cồn, kho lưu trữ cồn và đường ống ngầm của khu vực, nối chúng lại với nhau bằng hai loại nét. Cứ như vậy, anh tự động lập cho mình một hệ thống tư duy chỉn chu có cơ sở hơn là dựa trên phán đoán nhất thời của lần tham dự trước. Nhớ lại, Beomgyu thiếu chút nữa đã tự sút mình vào khung thành.

"Như hai người đã biết đấy, trại trẻ Junsun không nhận được nhiều sự chu cấp, nhưng cũng không phải là không có nhà hảo tâm nào." Sắc mặt của sơ vẫn rất tốt cho đến bây giờ. Những chuyện mà cô gợi đến cũng chỉ chủ yếu liên quan đến đám trẻ đáng yêu đang chơi đùa, la hét ở bên ngoài. Nhưng rồi đột nhiên, sắc mặt cô thay đổi, trầm xuống, lặng lẽ quan sát hai người con trai ở trước mặt.

"Những đứa trẻ ấy đều đã được định sẵn tương lai rồi. Theo tôi thấy thì hai người rất thích Taejeon nhỉ? Những bé giống như Taejeon ấy, thường thì chúng rất gắn kết với nơi này đến nỗi không muốn rời đi ngay được." Người phụ nữ nói, rồi cười khúc khích. Taehyun lại không hiểu sao phản xạ tự nhiên của cậu lại đột nhiên ào đến một cách dữ dội trước âm thanh ấy. Hoặc có lẽ vì cậu đã coi phim kinh dị với Beomgyu quá nhiều rồi.

"Vì vậy nếu muốn thì hai người cũng phải đợi vài tuần đấy. Trong lúc ấy thì chúng tôi sẽ khuyên lơn tụi nhỏ, sau khi đã hoàn thành các thủ tục cần thiết."

Beomgyu lo lắng đáp: "Thật thế ư? Chúng tôi sẽ phải suy nghĩ lại đấy, không ngờ tụi nhỏ lại thích nơi này đến như vậy. Bởi vì thật là độc ác nếu như ép chúng phải rời khỏi nơi mình yêu thương như vậy."

Đôi mắt cười của người phụ nữ nhìn Beomgyu trìu mến, đợi cho anh hoàn thành nốt câu nói phía sau. Anh quay ra sau nói với Taehyun: "Em nghĩ sao?"

Cậu mỉm cười dịu dàng, tay xoa nhẹ lên vai anh nhẹ bảo: "Anh như thế nào thì em như thế ấy."

"Không cần phải vội vàng đâu mà." Sơ cười cười, mười ngón tay đang đan vào chợt tách ra. Cô ta đứng dậy khi nghe tiếng chuông reo vang ngoài hành lang. Tiếng mấy đứa trẻ chạy ùa vào nhà nguyện phất lên ầm ĩ. Trước khi vội vã rời đi, sơ quay sang nói với hai người họ: "Đến giờ học của tụi nhỏ rồi đấy. Tôi sẽ quay lại sau nhé."

"Sơ cứ đi đi. Chúng tôi đi dạo một lúc rồi về." Anh cười nhã nhặn nói với theo. Nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, Beomgyu thở phào nhưng lòng không dám buông lỏng. Đây là văn phòng tiếp khách, phần nhiều vật quan trọng sẽ để ở đây, cũng như bằng chứng thép cứng rắn nhất. Thế nhưng nó cũng tương đương với việc là nơi được bảo vệ kĩ càng nhất. Từ ngoài hành lang vào trong, căn phòng này được bố trí ba máy quay an ninh không góc chết. Vậy nên việc anh làm chỉ là cười với Taehyun rồi nắm tay thằng bé rời khỏi nơi này.

"Mình đi thôi... Á!"

"Anh! Ôi trời!"

"Anh không sao." Beomgyu gần như ngã hẳn xuống sàn, cảm thấy choáng váng, cánh tay phải tiếp xuống sàn hơi nhoi nhói. Dường như là anh vừa vấp phải cái thùng rác ngay góc cửa. Thật tình. Cách bố trí này dù có hơi kì cục, nhưng lỗi vẫn nằm ở chỗ anh. Taehyun thở dài, cậu để anh vin vào vai mà đứng dậy. Nhưng Beomgyu vẫn cảm thấy có gì đó không ổn lắm, cánh tay anh cứ nhói đau, âm ấm với một luồng nhiệt nhẹ tỏa.

"Này, này! Tay anh bị thương rồi."

"Gì?"

Anh nhìn xuống, quả thật, một dòng chất lỏng màu đỏ nương theo vết rách hở miệng nhẹ rỉ ra, chạy dài dọc theo cánh tay. Beomgyu khó hiểu, anh nắm lấy nó rồi quan sát, có mấy mảnh thủy tinh nhỏ xíu đang găm sâu vào trong da thịt, làm máu rỉ không ngừng. Anh xuýt xoa nhìn xuống sàn nhà, dường như đã có một cái ly hoặc bình bị bể ở đây mà người ta không dọn hết được. Thảm lót sàn đen thuộc kiểu thảm đan lông, dễ để nhiều mảnh vụn sót lại trên đất. Anh thế này rồi cũng chỉ biết than trời trách đất trong lòng thôi.

Thủy tinh?

Beomgyu nhìn vào trong thùng rác, trong thùng cũng có những mảnh thủy tinh trong suốt khác, không nhuyễn mứt như mấy miếng lẻ tẻ dưới sàn, chúng mang hình dạng của các mảnh vỡ có thể ghép lại với nhau thành một hình thù gì đó. Giống như là một lọ thuốc tiêm đã qua sử dụng, còn sót lại ít chất lỏng không màu dưới đáy trong veo. Anh nheo mắt, đứng dậy rồi nhìn chằm chặp vào góc phòng.

"Đi với em. Ở đây có cả phòng y tế đấy, vào đấy rồi rửa vết thương đã." Taehyun nhỏ nhẹ nói, dìu bên vai Beomgyu đi ra ngoài hành lang. Ánh nhìn của anh vẫn cố chấp nán lại trong phòng vài giây rồi mới theo Taehyun đến phòng y tế, nằm gần như sát vách phòng tiếp khách, cách nhau có mỗi một bức tường.

Người phụ nữ trung niên mặc áo blouse trắng đặc trưng của bác sĩ ngồi sau bàn máy ngẩng đầu lên nhìn họ, trong mắt nhanh dậy lên cái nhìn hốt hoảng, ra hiệu cho Taehyun dìu Beomgyu lại ngồi trên giường, bản thân bà loay hoay lấy một cái khay rồi bỏ bông băng, cồn, kẹp gắp... Bà vội bước đến với cái khay trên tay, ngồi xuống bên cạnh, tỉ mẫn quan sát vết rách rồi thở phào. Đầu tiên dùng kẹp loại bỏ mảnh thủy tinh găm lên. rồi sau đó sát trùng sơ qua, chặm lại bằng bông gòn, cuối cùng là băng mấy vòng vừa khít. Cô y tá hít vào thở ra đều đặn nói với hai người họ:

"Không sao, không sao rồi đấy. Cậu làm cái gì mà bị thủy tinh găm đây? Hay đùa giỡn với lũ trẻ nên bị chúng nó chọc phá rồi."

Nhưng rồi ngay lập tức, trong một giây sau đó, bà lại tự dưng nổi giận, ra vẻ sửng cồ: "Này! Hai cậu có dụ dỗ mấy đứa nhóc chơi mấy món nguy hiểm không thế!"

Beomgyu cười trừ, lắc đầu lia lịa: "Không đâu cô ơi. Này con bị ngã trong phòng kế bên thôi, không biết đâu ra mấy miếng thủy tinh bể ở đó nữa."

Người phụ nữ gật đầu, bận rộn cúi xuống xử lý phần còn lại cho cánh tay anh cố vẹn toàn hết mức có thể. Taehyun không nhìn thấy rõ sắc mặt bà như thế nào vì bà hầu như cúi đầu rất thấp, không để cho bất kì ai bắt được mạch cảm xúc nào của mình. Nhờ thế mà cậu lại chợt nghĩ đến những đứa trẻ ở trại trẻ này. Hồn nhiên và xinh xắn. Hẳn là chúng đã nhận được rất nhiều tình yêu thương từ những người coi sóc ở đây. Nhưng dường như có cái gì đó hơi kì lạ, khi mà Beomgyu cố gắng trò chuyện vu vơ với cô y tá, mắt cẩn trọng thăm dò trên các kệ tủ mở và khay thiếc. Taehyun cũng bắt đầu nhìn ngó xung quanh, sau khi đã âm thầm xác nhận rằng không có cái camera nào ở trong phòng. Trước cửa phòng thì có một cái, chắc là dùng để kiểm soát những ai ra vào ở căn phòng y tế này.

Điều đó thật kì lạ đúng không? Sẽ không ai muốn rà soát những gì có thể mất tại phòng y tế ở một trại trẻ mồ côi cả, trừ khi.

Trừ khi, nơi này cất giấu một món đồ gì đó giữ vai trò quan trọng không kém những tài liệu trong căn phòng bên kia. Thứ mà cậu đang nghĩ tới, đáng lẽ không phải là thứ được phép xuất hiện ở một nơi như thế này.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip