synesthesia²

Bác sĩ gây mê.

---

Phòng khám của bác sĩ tư nhân Choi Soobin- nhà cung cấp 'anaesthetist' nằm ở ngoại ô thành phố, cách địa điểm Beomgyu xuất phát tầm bốn mươi phút lái xe. Đi trên một con đường đầy hai bên lề là từng gốc đậu tía, dương liễu trồng xen kẽ nhau. Tim tím và xanh ngắt mát rượi.

Beomgyu lúc lái xe rất tập trung, không rời mắt khỏi lộ trình phía trước bất kì lúc nào. Một biến cố nhỏ trong thời thơ ấu của anh làm anh cảm thấy việc lái xe an toàn vô cùng quan trọng. Nên suốt quãng đường Taehyun rất thoải mái nhìn chằm chằm Beomgyu mà đối phương chẳng mảy may hay biết.

Cậu muốn khẳng định một lần nữa, Choi Beomgyu là một thiên thần.

Cái vẻ ngoài đen đúa, hôi hám của Heathcliff được ông Earnshaw nhặt về làm Catherine sợ chết khiếp, khinh bỉ nhổ nước bọt; Hindley ghét cay ghét đắng. Ẩn đằng sau đó rốt cuộc vẫn là tâm tính quỷ dữ, tàn độc, không khác gì với vẻ ngoài của hắn ta.

Taehyun nói, cậu không tin vào một tân hồn được bộc lộ bằng vẻ ngoài và có thể để người ngoài dễ dàng phán xét. Cậu tin, tất cả con người trên thế giới này đều là thiên thần, không kể đến những tội ác mà một phần "thiểu số" gây ra với xã hội.

Còn Beomgyu thì có vẻ ngoài của một thiên thần, đều này cậu còn chẳng cần khẳng định lại đến lần thứ ba. Vậy chắc hẳn tâm hồn của anh ta cũng phong phú như thiên thần vậy.

Cậu hạ cửa kính xe xuống, để gió cuốn những cành lá mảnh mai thốc vào trong ghế lái. Taehyun không cố ý, nhưng mà Beomgyu liền nhíu mày, đạp thắng nhanh. Tức giận quay sang Taehyun mắng mỏ.

"Đừng có làm thế!"

"Em chỉ hạ cửa sổ thôi, do anh tự mất tập trung mà." Cậu nhún vai, chẳng thèm bật lại tiếng hét tức thời tức giận của Beomgyu. Lòng tự trọn lúc bình thường của Taehyun khá cao. Chưa một lần nào để mình bị ăn mắng. Lần này, cậu chỉ phớt lờ, ngăn việc tranh cãi nổ ra một cách vô lí rồi chống cằm nhìn những cánh hoa cứ lả tả rơi. Beomgyu không cho Taehyun lại hạ cửa sổ xuống.

"Tại sao tính tình của anh ta lại lạ lùng thế nhở?"

Hai hàng cây xanh xen tím nhanh chóng kết thúc trước một căn biệt thự cổ kính được xây dựng theo phong cách Châu Âu những năm 1880s. Nhìn chung mang một chiều dài lịch sử lâu đời và sự trang trọng làm người khác nhìn vào cũng phải xuýt xoa. Taehyun cũng không giấu được sự hâm mộ thấy rõ.

Chiếc xe dừng lại ở bên ngoài cổng, Beomgyu cuối cùng cũng thở phào. Anh bước xuống xe định đẩy cửa đi vào trong, nhưng lại nhận ra Taehyun cũng có ý muốn đi theo. Anh trầm ngâm một lúc, rồi thở dài bảo cậu nhóc ở lại đây đi.

"Nhóc ở ngoài đây, anh vào rồi sẽ ra ngay."

"Vậy anh đi đi."

Taehyun chậm rãi đáp. Cậu dựa lưng vào cửa xe, khoanh tay nhìn Beomgyu đẩy cánh cửa lớn rồi mất hút vào trong tòa nhà đồ sộ. Từ góc nhìn này, Taehyun chỉ thấy được một phòng có ánh đèn hắt ra, đã bị rèm che lại một phần ánh sáng. Có người ngồi bên cửa sổ, từ ban nãy đã quan sát được hai người cùng chiếc xe đỗ ở cổng rào phủ đầy dây leo.

Taehyun nâng mắt, cái bóng đen đã biến đi đâu đó rồi.


Đúng với thiết kế phương Tây ở bên ngoài, bên trong còn mang một vẻ cổ điển cùng với đồ nội thất gỗ sậm màu. Sảnh chính được thắp sáng bằng những cây đèn chùm đắt tiền. Tuy là vậy, căn phòng vẫn không loại bỏ được những mảng tối loang lổ. Lối cầu thang dắt lên trên tầng hoàn toàn trong tông màu đen nâu và bóng tối. Lần thứ tư trong tháng Beomgyu đến căn nhà này cũng là lần thứ tư anh nhíu mắt để nhìn rõ Choi Soobin đang đứng ở đâu. Đúng giờ này ngày thứ sáu thì anh ta sẽ ngồi trên bộ sopha đọc sách, những đơn thuốc kê sẵn sẽ được đặt trong chiếc hộp vuông được trang trí tỉ mẫn trước mặt anh ta. Nhưng hiện giờ thì anh vẫn chưa thấy người đâu. Còn trời thì cứ tối dần làm bóng tối trong căn biệt thự dày đặc thêm. Beomgyu chỉ muốn lấy thuốc rồi rời khỏi đây với Taehyun, cậu nhóc còn đợi ở bên ngoài.

Beomgyu chợt mỉm cười, hay là trên đường về mời nhóc ấy đi ăn nhỉ.

"Choi Soobin! Tôi có việc gấp nên nhanh lên!" Anh dần dần mất kiên nhẫn, ra sức kêu lớn.

Cuối cùng thì, Soobin đã vất vưởng ra đến cầu thang, dáng đi tựa cả vào lan can kết hợp với chiều cao quá khổ của anh ta làm Beomgyu tưởng người này sẽ tiếp bậc cuối cùng bằng đầu thay vì bằng chân. May mắn thay, không có tai nạn nào như trong tưởng tượng của anh cả.

"Ồ, em lại đến à?"

Ra dáng một bác sĩ, Soobin luôn mặc một chiếc áo blouse trắng dù là khi ở nhà. Thấy Beomgyu, anh ta nở một nụ cười hòa nhã, lộ ra hai lúm đồng tiền. Ánh đèn chùm vàng nhạt hắt lên nửa khuôn mặt tạo một cảm giác rờn rợn chạy dọc sống lưng.

Tai của Beomgyu văng vẳng: "Em lại dùng ba liều một ngày à? Hệ thần kinh sẽ bị ảnh hưởng rất nặng nề đó."

"Nặng nhất là...?"

"Sẽ bị loạn trí." Bác sĩ mặc áo blouse trắng nhún vai, nhìn anh sâu xa. Anh ta đẩy kính, chốt hạ.

"Đây là lần thứ hai trong tuần đó Beomgyu à. Liều của anh là dành cho một tuần cơ mà." Soobin nhìn Beomgyu bằng một ánh mắt cố gắng xoáy sâu vào trong nội tâm của người trước mặt. Thường thì, người mắc synesthesia sẽ rất tận hưởng cảm giác mà căn bệnh mang lại. Không giống như Choi Beomgyu, là bệnh nhân duy nhất tìm tới đây để ngăn chặn chúng.

Vẻ hờ hững với lời nói đó làm Soobin ngao ngán, sau đó anh vẫn đi đến ngăn kéo dưới ghế sopha lấy ra một vỉ duy nhất. Anh trầm giọng nhắc nhở, và đây sẽ là lần cuối cùng:

"Chỉ một vỉ nữa thôi, Beomgyu à. Em không học cách chấp nhận nó được sao?"

"Không đâu Soobin hyung. Nó thực sự rất phiền phức và anh không thể hiểu được đâu." Nhận lấy vỉ thuốc, Beomgyu cười nhẹ. Anh nhanh chóng rời đi.

Vị bác sĩ chỉ biết đứng đó, nhìn vào quyển sổ ghi chép số đơn thuốc đã kê trong tháng này của Beomgyu. Thầm thì: "Không lâu nữa đâu Gyu à, con người cái gì cũng có giới hạn cả thôi."

Tác dụng phụ của anaesthetist, đến cả hai đời trước của ngôi nhà này, cũng không lường hết được.




Bầu trời gần như bừng sáng khi bước ra khỏi căn nhà đó. Ánh sáng chói lòa đột nhiên xuất hiện nên Beomgyu buộc phải nheo mắt. Hình như có ai đó đứng trước mặt anh.

"Anh!"

À. Ra là nhóc Kang Taehyun, ồ, anh vẫn nhớ tên cậu nhóc này. Lần đầu tiên đấy.

"Sao anh lâu thế!?"

"Hả? Anh không biết nữa..."

Beomgyu nở một nụ cười tươi tắn, hôm nay có người lo lắng cho anh. Rốt cuộc là một cậu nhóc muốn làm thân chỉ qua ấn tượng đầu tiên ở thư viện.

Từ lâu lắm rồi, hai con người này mới cười lại nụ cười tự nhiên nhất, vậy mà chỉ mới là quen, chưa thân.

Taehyun đẩy Beomgyu quay trở lại chiếc xe, nhưng bản thân thì ngồi vào vị trí lái. Cậu đang nghĩ đến quán thịt nướng gần trường. Mặc dù chạy từ đây về đó khá tốn thời gian, và mặt trời thì bắt đầu lặn. Đồng hồ điện tử của chiếc xe điểm sáu giờ ba mươi phút. Beomgyu tròn mắt nhìn cậu lạ lùng, lần này Taehyun cảm thấy nó bình thường. Anh chợt hỏi:

"Em biết lái xe hả?"

"Khá thuần thục đấy nhé. Kinh nghiệm tích lũy sẵn để thi trường cảnh sát ấy mà."

Beomgyu yên lặng, cha anh cũng là một cảnh sát. Ông hi sinh trong một nhiệm vụ đột kích một tên giết người, lúc đó anh vừa tròn năm tuổi. Không lâu sau đó, mẹ anh cũng tự tử. Ở tuổi mà những đứa trẻ phải vui cười, hồn nhiên nô đùa bên gia đình. Beomgyu chuyển về thành phố nhỏ cận nơi ở cũ, sống với bà nội.

"À, thật tuyệt." Anh nhìn ra chân trời xa xăm, với những chùm mây hồng nhạt lơ lửng trên nền trời thăm thẳm. Anh muốn trở về với nơi vừa trở thành ngôi nhà thứ hai của mình- Yeonjun bảo thế. Vậy nên anh nói với Taehyun, giọng ỉu xìu:

"Gần trường có quán thịt nướng nào ngon không? Lái xe đến đó được chứ?"

"Em biết một nơi khá được."

Taehyun thuần thục gạt cần số, đạp ga phóng về hướng trung tâm. Tòa nhà cổ xưa đó xa dần, xa dần rồi mất hút. Trong lòng Beomgyu nhẹ nhõm. Mỗi khi bước chân đến đây thì anh đều có một cảm giác ớn lạnh và áp lực. Có thể là vì phả hệ của gia đình anh, cũng như căn nguyên của synesthesia có liên quan mật thiết đến dòng dõi của vị bác sĩ Choi Soobin.


Năm giờ ba mươi phút sáng, tại chiếc bàn đề một bảng tên: "Trưởng phòng hình sự cục cảnh sát thành phố". Thanh tra trẻ nghiêm chỉnh nhận chỉ thị của cấp trên về một vụ mất tích ở một tòa biệt thự cổ ở ngoại ô thành phố. Thanh tra cảm thấy nơi này rất quen, nhưng chẳng tài nào nhớ ra được. Việc hỏi cung nghi phạm Choi Beomgyu trong vụ sát hại giảng viên Choi Yeonjun tạm gác lại, nghi phạm được tạm giam lỏng tại nhà có người giám sát trong vài ngày. Trong lòng Taehyun nổi dậy một lớp sương mù dày đặc, cổ họng chua xót một điều gì đó không thể nói ra. Cậu vẫn có mặt tại ngôi biệt thự lúc sáu giờ năm mươi ba sáng để điều tra vết tích của người mất tích.

Hai hàng cây ven đường nhanh chóng kết thúc trước một căn biệt thự cổ kính được xây dựng theo phong cách Châu Âu những năm 1880s. Nhìn chung mang một chiều dài lịch sử lâu đời và sự trang trọng làm người khác nhìn vào cũng phải xuýt xoa. Không quan sát nhiều, cậu đẩy cửa vào trong.

Bên trong biệt thự là một không gian sạch sẽ. Đáng lẽ ra chủ của nó không còn thì đồ vật sẽ bị bám bụi vì lâu ngày không có ai dọn dẹp. Nhưng mọi thứ vẫn sáng toanh và mới như thường. Hiện trường tỏ dấu hiệu bất thường thôi thúc Taehyun đến một suy luận điên rồ. Cậu lắc mạnh đầu để nó thoát ra, không để tồn tại quá lâu trong đại não.

Còn tận hai mươi phút nữa đội kiểm soát hiện trường mới tới nơi. Taehyun không muốn lãng phí thời gian, nên tự mình đi một vòng quanh biệt thư. Bên trong rất tối, đèn không phải kiểu đèn điện huỳnh quang. Mà vẫn là dạng đèn chùm thắp nến- tuy rực rỡ nhưng tốn kém và mất công. Cậu bỗng thấy mình như lạc về một thời điểm xa xôi nào đó của tòa biệt thự.

Cạch-

"Cái gì thế này- Choi Beomgyu!?"



--

Đăng muộn. (人 •͈ᴗ•͈✿ฺ)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip