2. Solution?

Mí mắt nặng trĩu, cảm tưởng như bị dán keo, Beomgyu khó khăn dần dần mở hé mi.

Lạy chúa! Trời sáng thật rồi. Ánh mặt trời chói chang như thiêu như đốt trên đỉnh đầu làm cậu thấy yên tâm hơn phần nào.

Xem như mạng này cũng lớn đó!

Chuyện đêm qua thật sự ngoài dự tính của Beomgyu. Dù lúc đầu đúng là có chút e dè nhưng sau đó phần trăm thành công gần như nắm chắc trong tay, thế mà...

Thân thể ê ẩm đến tê tái, để chỉnh lại tư thế ngồi mà cậu đã suýt xoa lên tới tận mấy lần. Chỗ chân kia cũng đã cầm được máu nhưng Beomgyu lại lo lắng sẽ bị hoại tử. Vùng ngoại ô này rất khó tìm bệnh viện, hơn nữa với cái chân này cũng không thể đi đâu được.

Đầu đau như búa bổ, Beomgyu loạng choạng đứng dậy mà thấy lâng lâng. Nhìn cái cây trước mắt mà ra tới 3, 4 cái. Nhìn lên đám mây cũng trắng xoá cả trời.

Giờ thì cậu phải tìm cách trở về thôi.

Nhưng mà thiết bị liên lạc đã hoàn toàn bị cắt hết. Lương thực dữ trữ cũng chẳng có gì ngoài túi bánh quy ăn dở và một cái kẹo ngậm bên túi quần. Nguồn nước thì càng nghèo nàn hơn.

Ngó đầu ra ngoài xem xét, Beomgyu phát hiện ra chỗ này gần như hoàn toàn bị bỏ hoang, chẳng có lấy căn nhà hay cửa tiệm nào còn hoạt động. Sau trận tàn sát hôm qua, đường xá lại trông càng khủng khiếp.

Từ từ tiến gần những mảng màu đang đen lại trên tường, thì ra là... máu. Mấy cái cửa kính cũng bị đập vỡ, có lẽ là một trận truy tìm thật kinh hoàng! Tất cả chỉ còn lại một đống tàn dư đổ nát, xập xệ.

Trầm ngâm một hồi tưởng chừng là hết cách, cậu lại bỗng nhớ ra. Khó nhọc bước từng bước như trườn bò dưới mặt đường, Beomgyu cũng tới được nơi đỗ xe hôm qua.

Chiếc ô tô bị bỏ vẫn nguyên đấy, kính bị đập vỡ tan. Với tay vào đẩy chốt cửa từ phía trong, cậu cẩn thận xem xét.

Xem ra cũng chẳng có gì dùng được, các thiết bị liên lạc cũng bị bên ta phá hỏng. Hai chiếc motor kia thì đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Cậu ở lại trong chiếc xe luôn, coi như có một chỗ ngả lưng lại tránh nắng.

Hôm nay trời oi bức lạ thường, cái nóng cứ từ nền phả lên thành những luồng khí ngột ngạt. Vậy mà cũng không làm ngắt được dòng suy nghĩ của Beomgyu.

Cũng thật lo lắng, nếu UNS và NN biết người của CENBLUE nhúng tay vào phá hỏng việc tốt của mình, tổ chức xem ra khó đường phát triển tiếp. Lại nghĩ đến cảnh gã Minsuk sẽ nổi điên lên rồi chửi mắng thậm tệ đã khiến Beomgyu sởn gai ốc.

Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, hình như cậu chợt nhận ra gì đó. Beomgyu bật dậy, hướng nhìn ra phía bên ngoài.

Chỗ đỗ xe này hiện tại là rìa kết thúc của ngoại ô, bên cạnh là đồng cỏ chưa được quy hoạch. Có thể thấy xa xa có vài toàn nhà và cũng hình như, đó chính là toà nhà Soo A ở!

Vậy là có hy vọng rồi! Beomgyu gấp gáp tìm bên hông vẫn thấy còn khẩu súng ngắn và một cây pháo sáng.

Khuôn mặt cậu bừng sáng vui sướng.

Tiếp tục là 12 giờ đêm nay, cậu thầm cầu nguyện cô sẽ để ý thấy...
________________

Cả ngày dài mệt mỏi đến rã rời lại chẳng có gì bỏ vào bụng. Mặt cậu tái xanh, nhịp thở không được đều.

' Khó thở quá...'

Beomgyu với lấy chai nước chỉ còn một chút dưới đáy, cố gắng uống nốt rồi nhìn xuống đồng hồ.

23 giờ 55 phút.

' Cố lên Beomgyu! Mày phải tỉnh táo lên, sắp tới rồi!'

Cậu mở cửa, chầm chậm bước ra khỏi xe với cây pháo sáng. Tay cầm chiếc bật lửa, nghe tiếng đồng hồ đeo tay:

Tít... tít... tít

Dứt khoát đốt cây pháo cuối cùng. Một luồng sáng đỏ chói mắt phóng lên như xuyên thủng cả màn đêm.

' Được rồi... Mày đã cố hết sức...'

Đó là tất cả những gì Beomgyu đã nghĩ được trước khi đôi chân khuỵ xuống và lại trượt dài vào giấc mơ...
______________
Soo A vừa từ phòng tắm ra, rèm cửa hé nhỏ. Cô nhìn sang đồng hồ, ôi trời đã gần 12 giờ rồi.

Định tiến lại kéo rèm lại rồi lên giường đánh một giấc, thì cô bỗng thấy một luồng sáng lạ.

Chưa kịp ngạc nhiên, nơi ánh sáng ấy phát ra lại càng khiến cô kinh ngạc.

Chỗ đó...
Là gần nơi xảy ra giao dịch hôm qua!
_______________

Chiếc xe lao như bay trong bóng tối. Lòng cô rối loạn, lo lắng không ngớt.

' Beomgyu... làm ơn hãy là anh...'

Phanh gấp, ngay dưới nơi đỗ xe ấy. Đây rồi! Thân ảnh quen thuộc đã nằm bất động dưới sàn.

Mặt cậu cắt chẳng còn một giọt máu khiến cô nhất thời hoảng loạn. Dìu được người kia lên xe, cô lại nhanh chóng tiến về phía bệnh viện.

.....

Nhiệm vụ và sự cố xảy ra vậy đấy. Và sau suốt mấy ngày nằm miên man tới mất ý thức thì giờ cậu mới tỉnh lại được. Nghe tiếng động, Soo A cũng tỉnh dậy.

- Cuối cùng cũng tỉnh.

- Cô nói nghe như tôi phiền lắm ý.

- Đừng chối, sự thật là vậy mà.

- Đó không phải điều nên nói với bệnh nhân đâu.

Cô bật cười, nhìn Beomgyu da dẻ đã có chút hồng hào trở lại thì cũng yên tâm hơn. Không khí bỗng im bặt lại, vì ánh mắt của cậu đang rong chơi đâu đó ngoài ô cửa sổ.

- Như nào rồi? -Beomgyu mở lời.

- Như nào là như nào chứ?

- Kim Minsuk ấy.

- Cuộc giao dịch vẫn được ngăn chặn nên xem như nhiệm vụ của chúng ta bước đầu thành công.
- Nhưng tất nhiên là gã tức lắm, hậm hực rồi lại chửi bới thậm tệ chẳng khác gì chó. Đúng là lão cáo già, chỉ luôn lợi dụng người khác để đạt được mục đích.

- Cô báo lại với tổ chức việc đã tìm được tôi chưa?

Soo A rụt rè nhìn vào mắt Beomgyu rồi trầm ngâm.

- Hmm... tôi nghĩ anh không nên quay về đâu, ở ẩn một thời gian thì càng tốt.

- Sao lại vậy!? -Beomgyu phản ứng không muốn.

- Anh biết đấy, anh đã bị lộ thân phận rồi...

Cậu giật mình. Phải, bại lộ rồi.

Cái tên Choi Beomgyu không phải là không ai biết, nói đúng hơn thì cậu cũng là một hacker có tiếng. Trong giới ngầm, các cuộc gặp mặt hay sự kiện lại càng không thể thiếu cậu- tên Hacker vô cùng bí ẩn luôn đeo mặt nạ với vẻ kiêu ngạo, khó đoán.

Nhưng tất nhiên, họ đều biết đến Beomgyu dưới danh nghĩa một cá nhân không thuộc tổ chức nào cả. Có Beomgyu, sẽ không được để lộ là người trong CENBLUE. Có CENBLUE, sẽ không được để lộ là có Beomgyu trong.

Vì tính bảo mật vô cùng cao của tổ chức, khi bị bại lộ thân phận sẽ có hai trường hợp.

1. Người bị biết chết.

2. Người biết chết.

Người bị lộ sẽ luôn được cho 2 ngày, nếu trong 2 ngày ấy không xử lí được người kia, sẽ phải tình nguyện nhận cái chết từ Kim Minsuk.

Và 2 ngày của Beomgyu đã trôi qua...

- Nhưng...

- Mọi người đều nghĩ anh đã chết rồi nên sẽ không truy tìm đâu.

- Nhưng tôi cũng không thể như vậy được, tôi muốn quay lại.

- Kim Minsuk vẫn còn nổi cơn điên, đừng dại mà quay về.
- Đợi một thời gian nữa xem, tôi sẽ tìm cách cho anh.

Đáy mắt Beomgyu buồn buồn, mặt cũng xị cả ra trông thật chán đời.

- Thôi nào, vui lên đi đừng thế chứ!

- Cô bảo tôi biết vui như nào đây... Hơn nữa giờ cũng chẳng có chỗ nào mà ở tạm được.

Nhà Soo A còn ở cùng 2 cậu em trai. Một học cấp 2 và một học cấp 3. Để tránh bị ảnh hưởng bởi tổ chức nên cô mới cất công đưa chúng tới ngoại thành xa như vậy. Beomgyu ở lại thì quả không tiện.

- Thôi tạm thời cứ ở viện dưỡng sức đi, như này còn lâu mới khỏi.

- Đành vậy chứ sao nữa... Mà cô ở lại chăm tôi lâu như này không làm sao à?

- Không sao, tránh mặt được gã Minsuk đó tôi lại mừng quá.

Cả hai gật đầu đồng ý rồi cười thoải mái. Bất giác, Beomgyu nhớ lại:

- Ê, tôi vẫn thấy sai sai.

- Sai gì?

- Sao tôi lại bị lộ thân phận nhỉ?

- Sao lại hỏi tôi!? Có trời mới biết được.

- Rõ ràng tấm thẻ ấy rất hoàn hảo, làm sao gã đấy lại đọc được cả tên và thân phận của tôi?
- Có khi nào... tôi bị gài vào tròng!?

- Đã bảo không biết mà! Đoán nữa đoán mãi vẫn vậy thôi, anh còn chưa tìm được cách về tổ chức.

- Ơ...

Beomgyu ấm ức, chắc chắn là bị lừa rồi không thể như vậy được!
_______________

Hai tuần sau

Nghỉ ngơi cho đã cái nư, Beomgyu mới quyết định xuất viện. Soo A đề nghị đến đón cậu nhưng bị từ chối. Đi cùng dễ bị phát hiện hơn nữa cũng chẳng biết đi đâu, chi bằng để tự Beomgyu đi còn hơn.

Thế là cậu xuất viện mà chả có ai chào mừng. Ra tới cổng đã thấy chiếc motor quen thuộc chờ sẵn, quả là đúng ý cậu nhà.

Nhanh chóng leo lên, đội vào chiếc mũ rồi phóng ra đường. Ây da, hai tuần kia thật là cầm tù với người tự do như cậu.

Cứ đi mãi, đi mãi, lòng vòng từ con đường này qua con đường nọ, cũng đã được khoảng chừng 30 phút mà chưa có điểm dưng.

Thôi vậy, cậu đành tấp tạm vào cửa hàng tiện lợi gần đó để lấp đầy cái bụng rỗng trước đã.

Mua một cốc mì rồi ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế được chọn sẵn. Beomgyu gắp từng đũa ngon lành vào miệng, cảm thán không ngừng.

' Ngon hơn cháo nhiều!'

Tiện tay, cậu vào một web tìm kiếm công việc. Không thể thất nghiệp lang thang như này mãi được, tốt nhất nên tìm một công việc cho có thu nhập, còn tập trung vào tổ chức.

" Bồi bàn, nhân viên siêu thị, tiệm quần áo, ..."

Mãi chẳng thấy gì phù hợp cả. Những công việc trên vừa bận bịu vô cùng mà thu nhập lại thấp, không đáp ứng đủ miệng ăn của Beomgyu nói chi sinh hoạt.

Thời nay kiếm việc khó ghê gớm!

Đang định dẹp sang một bên thì cuối trang cậu thấy một quảng cáo.

Quản gia nhà họ Kang.
Không cần kinh nghiệm, nhận mọi độ tuổi từ người trưởng thành.
Công việc chính: Quán xuyến và đôn đốc giúp việc trong nhà.

--> Apply <--

Tuyệt vời! Một công việc khá nhàn rỗi lại ít phải ra ngoài đúng như mong muốn của cậu, yêu cầu lại vô cùng đơn giản.

Beomgyu có từng nghe nói về nhà họ Kang trước đây. Họ có một tập đoàn đá quý tên KATAN vô cùng hùng mạnh. Hình như chủ tịch đang trong thời gian thu xếp về hưu, nhường lại quyền hành cho người con trai duy nhất- Kang Taehyun.

Nghe khá thú vị đấy! Có lẽ nơi này là hoàn hảo rồi!

Nhanh tay nhấn vào chữ Apply, không lâu sau Beomgyu gửi CV và được mời tới Kang gia gặp mặt...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip