1

1. "Đối thủ"

Nắng ươm vàng nở rộ trên mái tóc người qua phố, êm dịu len lỏi qua từng kẽ lá cây hoa sữa trắng ngà, tô điểm mọi thứ bằng những bóng cây mềm mại. Hôm nay lại là một buổi sáng đẹp trời. Người người lại như thường ngày, xô bồ với cuộc sống không chờ đợi một điều gì.

Bạn nhỏ với mái tóc rũ rượi xõa ngang mày. Với đôi chân lúc nào cũng thoăn thoắt chạy từ đầu phố này đến hết góc phố kia. Với đôi tay chịu cái rét tần ngần, chịu nắng mưa gió sương lúc nào cũng nắm chặt xấp báo dày cộm. Với đôi vai nhỏ bé bị ghìm chặt bởi cái cùng cực, ngang trái, tự nó phải cứu vãn lấy bản thân, đôi khi run bần bật vì lạnh buốt, hay lại run khe khẽ vì khóc tức tưởi trong bóng đêm. Với khuôn mặt trời phú, người người thường bảo nó đẹp mà khổ, hồng nhan mà bạc mệnh. Ấy vậy mà trông bạn nhỏ vẫn luôn tươi cười, ai biết được sau nụ cười đó, người sở hữu nó đã cố giấu nhẹm đi cái khao khát được yêu thương, che chở đến nhường nào, biết bao nhiêu.

"Con chào bác ạ! Đây là tờ báo mới nhất, tờ báo này là nguồn tin đáng tin cậy nhất trong thành phố. Nếu bác hỏi có gì hấp dẫn thì chính xác là từng chi tiết đấy ạ! Từ những sự kiện nóng hổi đến những câu chuyện thú vị, tất cả đều có trong này!"

Cậu bé Thôi Phạm Khuê cúi người chào người đàn ông tuổi trung niên đang ngồi trên ghế đá ở khuôn viên. Với khuôn mặt niềm nở, anh liến thoáng giới thiệu về xấp báo mới in còn cả hơi nóng của mình.

"Con lanh lợi thật đấy! Ta sẽ mua. Vậy giá cả thế nào?"

Người đàn ông nghĩ mình đã bị cái vẻ nhanh nhảu, yêu đời ấy làm cho mềm lòng mất rồi.

"Con bán 5 đồng cho một tờ thôi ạ! Giá cả phải chăng không nơi nào bằng! Nếu bác mua, con tin đó sẽ là một quyết định đúng đắn đấy ạ!"

Giọng nói thánh thót lại bắt đầu cái việc mà nó giỏi nhất rồi!

"Ừ, lấy cho ta hai tờ nhé!"

Cậu bé ấy mừng rỡ, môi không nén được nụ cười rạng rỡ. Tay lấy hai tờ báo trong số chúng rồi hai tay đưa ông.

"Đây là tiền của con. Thế con tên gì, ba mẹ con đâu?"

Ông biết mình không nên tọc mạch quá nhiều về thông tin của người khác, chỉ là ông muốn biết lí do một cậu bé ở tuổi nhỏ thế này lại phải đi bán báo dạo thế này.

"Thưa bác, con tên Thôi Phạm Khuê. Còn ba mẹ.. ba mẹ con.."

Lấp bấp một hồi, giọng Khuê càng về sau lại càng nhỏ rồi bỗng anh khựng lại không nói nữa.

"Hửm?"

"Con..mồ côi ạ."

Khuê e dè.

Sống một mình với công việc bán báo dạo này, ăn bánh mì không thay cơm cũng không khiến Khuê thấy tâm trí mình nặng trĩu như bây giờ. Mỗi khi ai đó hỏi về cha mẹ mình, Khuê nghĩ rằng có lẽ họ bỏ rơi mình. Khuê tự hỏi là do mình khó nuôi hay họ ghét sự xuất hiện của anh trên cuộc đời này?

Nếu sinh ra mà ghét bỏ đến thế thì thà rằng bỏ luôn cái thai khi nó chưa thành hình thành dạng thôi ấy. Tại sao sinh anh ra lại vứt anh vào một cái xó tăm tối, rồi đến một ngày, người ta bắt về nuôi để hằng ngày hành hạ, chà đạp như một người làm không công, khi tròn tuổi 12 thì bị đuổi đi với hai bàn tay trắng. Ngày ngày phải bôn ba bán báo khi trời nắng oi bức cùng với mồ hôi nhễ nhại và phải chạy thật nhanh vào chỗ trú mưa hay thậm chí lấy thân mình để che chở cho xấp báo để nó không bị ướt? Tại sao vậy?

Khuê vững tin mình đã chai sạn với cái cảm giác bị ruồng bỏ từ bao giờ rồi nhưng có vẻ không phải, anh chỉ đang giấu nhẹm nó đi để rồi mỗi khi nhớ lại thì bật khóc tức tưởi.

Thôi thì vì cái công chín tháng mười ngày của mẹ mình. Khuê đây tự hứa với tâm phải sống cho thật tốt. Sống với nỗi khổ nhục của quá khứ thì làm gì được đây?

Có sống thì cũng phải sống tốt hơn người làm tổn thương mình. Không thể để người ruồng bỏ mình sống sung túc còn mình thì phải chết thảm được. Thế thì lại quá bất công với con người ta rồi. Phạm Khuê này không cho phép bản thân yếu đuối, nhất quyết không để ai chà đạp mình một lần nào nữa.

Trưa tháng Năm, vừa nắng vừa mưa
Đường phố hát, nửa mừng nửa tủi
Một ngày vui đổi bao nỗi đau xưa
Hỡi em bé lang thang tóc vàng gió bụi!*

*Trích 'Một khúc ca' của Tố Hữu.

"Ta xin lỗi con.. Ta hay đi qua con phố này, cứ mỗi ngày vào giờ này đến đây. Ta hứa sẽ mua giúp con hai tờ coi như ủng hộ một đứa nhóc đáng yêu!"

Ông cười xoa xoa mái tóc mềm mượt.

Nếu con ông khi ấy không bị tai nạn qua đời thì bây giờ cũng trạc tuổi cậu bé đang đứng trước mặt ông rồi nhỉ? Bạn nhỏ này được mạnh khỏe, tinh thần trông có vẻ luôn tươi tắn thế này thì lại bị bỏ rơi. Đôi khi người có thì lại không cần, còn người mất rồi, có muốn đến thế nào cũng chẳng thể có được nữa.

"Dạ con tạ ơn bác nhiều ạ!"

Khuê kính cẩn cúi người chào người đàn ông rồi đi nơi khác để tiếp tục công việc của mình.

Cậu trai tuổi mười sáu lúc nào cũng phơi phới, nụ cười không bao giờ tắt trên môi chạy quanh quận này đi bán báo dạo. Có thể nói Khuê quá giỏi chuyện này đi vì anh đã theo nó tận bốn năm. Giờ nào có nhiều người đi qua, cách diễn đạt để mọi người cảm thấy thích thú với những tờ báo này, Khuê đều thành thạo. Về khoảng bán báo, Phạm Khuê giỏi lắm, phải gọi nhất ở cái quận rộng lớn này luôn!

...

Trời giờ đã trưa quá rồi, Khuê quệt mồ hôi lăn dài nhễ nhại hai bên má, thở hồng hộc, mặt tai đỏ tía cả lên. Anh cầm bình nước đã đem theo từ sáng, mở nút tu một hơi. Dù trời đang dần nóng lên, nhưng anh vẫn rất vui vì trời mà mưa thì anh chẳng thể bán được gì.

Khuê mở giấy gói ra, bên trong là một ổ bánh mì có lẽ không còn nóng giòn nữa. Bánh này Khuê mua của tiệm nhà anh Bân khi sáng vì vô tình ghé qua con đường ấy.

Khuê là khách quen nên cả hai cũng khá thân nhau. Tú Bân thì xem Khuê như em trai mình vì thương Khuê từ nhỏ đã vất vả. Vậy nên Bân hay cho thêm vào bánh mì Khuê mấy lát thịt với cả chả. Khuê thấy vậy sẽ kì lắm nên mới nói muốn trả thêm tiền vì vốn anh chỉ mua bánh mì không thôi. Nhưng anh Bân nói không lấy, còn mà ép hắn lấy tiền nữa thì có nghĩa xem hắn như người lạ rồi. Vậy nên Khuê nào dám nói gì nữa đâu. Anh Bân luôn tốt với Khuê, tựa gia đình của Khuê vậy.

Khuê cắn miếng bánh mì giờ đây đã dai đến khó nuốt. Anh chán ngấy với cái vị này lắm rồi nhưng anh lại nghĩ rằng có cái ăn đã sung sướng hơn bao người, còn hơn không có gì để bỏ bụng.

Không hẳn là số tiền mỗi ngày quá ít, chỉ là Khuê muốn tiết kiệm chút ít của cải cho sau này. Một khoản mà nhất định có khó khăn đến mấy, anh cũng chắc chắn không động vào một đồng nào.

Khuê ăn xong rồi, nhờ vài lát thịt ngon ngon của anh Bân cho mà cái vị bánh mị đỡ ngán hơn hẳn. Khuê thầm cảm ơn hắn.

Sau đó, Khuê dựa lưng vào gốc cây với cái thân cao lớn muốn đánh một giấc vào trưa nay như thường nhật. Chạy đôn chạy đáo sáng giờ khiến thân thể anh rã rời. Bóng râm mát mẻ này cũng quá là hoàn hảo đi, anh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

...

"Ây daaaa!"

Khuê dậy rồi, không quên vươn vai vài cái cho cái lưng hết mỏi. Xong xuôi, đứng dậy phủi quần để đi tiếp. Ngày nào anh cũng ngủ một giấc khoảng độ ba tiếng nên không bao giờ ngủ quên. Cứ đúng ba tiếng sau thì mắt anh tự động mở.

Trời cũng chiều nên gió mát rười rượi, tóc mây của Khuê lại bay nhè nhẹ trong gió. Khuê lại đội cái mũ nồi hình bát giác cũ lên đầu, tung tăng đi bán báo, cứ hễ trời đẹp là làm tâm trạng anh đi lên rất nhiều.

Ở đây đông người qua lại lắm, Khuê canh giờ sao mà sai được! Anh mệt bở hơi tai nhưng vẫn rất hớn hở vì hôm nay bán được nhiều, có khi là hơn mấy hôm trước.

"Dạ con cảm ơn ông ạ!"

Phạm Khuê cúi đầu chào ông lão rồi lại tiếp bước hết vỉa hè. Anh lại cúi đầu chào người phụ nữ kia, dù đã nói rất chi tiết và chắc chắn rằng ai nghe đều sẽ rất thích thú, vậy mà người đó đã lơ đi anh mà bước đến một người nào khác, hỏi:

"Con bán cho cô một tờ báo nhé!"

"Tất nhiên rồi ạ!"

Cậu trai kia cúi đầu. Cậu vừa lấy báo đưa cô, vừa nói vài câu để miêu tả về những trang báo hôm nay.

Đối với đánh giá của anh, cách nói kia chẳng có gì hay cả. Hai từ 'nhạt nhẽo' và 'cứng nhắc' chính xác là dành cho cho cậu.

Thế rốt cuộc cậu ta đã thu hút vị khách kia bằng cách nào vậy? Khuê một lần nữa lướt mắt qua cậu trai ấy một lượt nữa.

À...cái vẻ bề ngoài điển trai đó đã 'ăn' trọn mười điểm trong mắt người ta rồi còn đâu. Ờ, anh công nhận là cậu ta đẹp thật!

Nhưng Khuê chính là nhất quyết không phục chút nào! Cái vốn từ vựng nghèo nàn ấy của cậu ta thật nhàm chán. Khuê đây đã trau dồi bao năm để học cách nói thật hút khách. Người mới như cậu ta chưa kịp vất vả gì cũng đã có thể thu hút được nhiều người nhờ cái dung nhan ấy. Mà con người thì chẳng phải thích vẻ đẹp hơn lời nói hay sao? Thôi Phạm Khuê này không phục!!

Cậu cúi đầu chào người phụ nữ nọ rồi cất tiền vào túi. Bỗng cậu cảm thấy luồng sát khí nào đó quanh đây làm cậu lạnh sống lưng.

Ngó sang, cậu thấy có cái anh kia nhìn mình hoài làm cậu có hơi lo.

Cậu gãi đầu, cất tiếng trước cái hoàn cảnh gượng gạo này:

"E-em..chào anh ạ!"

"Cậu..chào tôi?"

Khuê chỉ tay vào mình.

"Vâng! Anh..cũng bán báo ạ?"

Cậu đưa mắt nhìn vào xấp giấy báo trên tay người nọ rồi lại nghiêng đầu nhìn anh, cất lời hỏi. Nụ cười chưa bao giờ là tắt trên môi.

Khuê lưỡng lự một lúc rồi khẽ gật đầu nhẹ. Lưỡng lự là vì nhỡ cái người đối diện này muốn cạnh tranh với anh nên mới hỏi thì sao? Nhưng không hiểu sao thế lực nào đó khiến anh cuối cùng vẫn gật đầu.

"Vậy chúng ta có được gọi là bạn không ạ? Em tên là Khương Thái Hiền, 15 tuổi. Còn anh?"

Cậu chìa tay ý muốn bắt tay với đối phương dù cũng hơi lo sẽ bị từ chối.

Anh ấy trông không thích cậu lắm, đúng không nhỉ? Nhưng mà có sao đâu, người mới quen nên anh cảm thấy như thế cũng không phải lạ. Vậy nên Hiền rất muốn làm quen với anh!

Anh lại một lần nữa chần chừ, cậu ta trông thật kì cục, chẳng phải cả hai là đối thủ hay sao? Mà đối thủ thì làm sao gọi là bạn? Cậu ta không bị làm sao đấy chứ?

Người kia cứ trông hiền lành thế nào ấy nhỉ? Khuê có muốn cáu gắt cũng chả được.

Khuê quyết định không đáp lại cái bắt tay kia, quay phắt sang hướng khác, cố không lắp bắp nhất có thể:

"Không bạn bè gì ở đây cả! Tôi là m-muốn cạnh tranh công bằng, m-mấy người..đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy nữa!"

Khuê nói xong thì lén liếc sang để xem phản ứng của cậu. Thấy ánh mắt kia vẫn đang dán lên mình thì anh như bị bắt tại trận chuyện gì đó xấu xa mà vội tránh né, nhìn chỗ khác.

Thái Hiền khó hiểu, gãi đầu, hỏi lại người nọ một lần nữa:

"C-cạnh tranh công bằng..ạ?"

-----------

Nếu mọi người chưa đọc mô tả thì au nhắc lại một chút: fic là do mình viết dựa theo idea của @zunnsinotp nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip