4

4. Ngủ quên

"Này Thái Hiền, cho e-em.."

Phạm Khuê chìa một nửa chiếc bánh bao về hướng Hiền ý muốn cậu hãy nhận nó. Anh dường như không muốn câu nệ trong cách xưng hô với Hiền nữa. Thế nhưng Khuê vẫn còn ngượng nghịu dữ lắm.

Nhưng đổi lại câu nói của Khuê là cái ngớ người của Hiền vì cậu tức thời chưa tiêu hóa hết mọi chuyện.

Anh ấy là vừa gọi Hiền là em, lại muốn cho Hiền nửa chiếc bánh bao, cách anh nói cũng cởi mở, gần gũi hơn. Khía cạnh này của anh, Hiền thấy không quen chút nào cả nhưng Hiền thấy rạo rực lắm vì cậu vẫn luôn muốn làm quen với anh mà.

"Em mau nhận! Anh mỏi tay lắm rồi!"

Nhận thấy sự bất động của đối phương, Khuê vờ tỏ vẻ mất kiên nhẫn để người nọ mau chóng nhận lấy nó.

Dù gì khi nãy Khuê giúp Hiền không hề muốn cậu đáp lại. Nhưng nếu Hiền cảm thấy áy náy đến thế thì Khuê cũng không sĩ diện mà nhận đâu. Dễ gì có dịp được cầm trên tay chiếc bánh bao như thế này nhỉ?

Đùa vậy thôi chứ chút nữa Khuê sẽ trả lại tiền nửa chiếc bánh bao này. Khuê nào bằng lòng để Hiền nhịn bữa tối đâu. Lâu lâu thử ăn đồ đắt tiền cũng không sao, nhỉ?

"E-em không ăn đâu, em mua cho anh mà.. Anh Khuê ăn đi!"

Hiền liền xua tay, lắc đầu nguầy nguậy trông đầy bối rối, một mực từ chối. Hiền có thế nào cũng không muốn nợ ơn ai cả. Nói thế thì quá là nặng nề đi, đơn giản là Hiền thấy anh cất công vì mình và bà nên rất muốn cảm ơn anh.

Khuê phiền não với cái người cứng đầu này quá đi mất!

"Em muốn anh ăn chiếc bánh bao này trong sự áy náy thì em mới chịu đúng không?"

Phạm Khuê nhẫn nại giải thích. Khuê không phải người vô tâm đến mức giúp một người chỉ để được đáp lại. Khuê giúp là vì Khuê thương bà, cũng muốn nhìn người nọ tươi cười thay vì cứ trưng bộ mặt ủ rũ đó.

"Không phải, em không phải-"

Hiền đương nhiên không có ý như vậy.

"Vậy mau nhận!"

Khuê nghiêm giọng làm người kia biết mình phải mau nhận thôi nếu không muốn anh giận. Và cũng rất khó anh mới cởi mở với cậu như thế mà, vậy nên cậu không hề muốn anh cạch mặt cậu đâu!

"Nhưng em là muốn cảm ơn anh Khuê kia mà.."

Hiền tiu nghỉu, nói.

"Nửa cái bánh bao là đủ rồi, nói thế em đã yên tâm chưa?"

Khuê cười mỉm để lộ lúm đồng tiền, hàng mi khẽ khàng lay động vì cong lên, cất lời hỏi.

"Dạ rồi ạ.."

Hiền nhỏ giọng đáp lại. Cậu có chút thấy áy náy nhưng cũng nhờ nụ cười ấy xoa dịu đôi phần.

Khuê nghe câu trả lời mình đang mong đợi thì thở phào. Người này quả là biết cách làm anh hao công mà.

Sau đó Khuê cắn một miếng bánh báo đã hơi nguội vì cuộc hội thoại vừa nãy.

Ôi thôi cái hương vị này có phải là quá ngon đi rồi không? Nó đối với Khuê ngon không có gì tả nổi, nhưng liệu nó thật sự có ngon như vậy không? Tại vì mọi ngày Khuê ăn cái vị khô khốc, chán ngấy của bánh mì mãi nên giờ mới thấy ngon đến vậy, hay vì cái giá tiền chua chát ấy tạo cho anh cảm giác ấy nhỉ? Dù sao đi nữa thì Khuê vẫn cảm thấy mãn nguyện lắm. Anh chắc chắn sẽ ăn nó thật ngon miệng!

Cả sáng ngày hôm nay Khuê bán không được nhiều vì dành thời gian để giúp cậu nhưng không hề thấy hối tiếc hay trách bản thân. Khuê nghĩ bản thân có chút thay đổi với lúc trước rồi thì phải. Nếu trừ anh Bân với anh Thuân thì đã rất rất lâu rồi Khuê mới nói chuyện với một người nhiều được như thế này. Bỗng anh cũng có chút muốn có bạn quá đi..

Khuê có thói quen sẽ đẩy hết thức ăn sáng một bên vòm miệng mà nhai. Thế nên trông một bên má bạn nhỏ phồng lên. Hiền định cất lời nhưng khi trông thấy sự đáng yêu kia thì lại thôi. Dần dà ánh mắt của cậu bị cuốn vào người kề cạnh.

Khuê để ý lướt mắt qua người nọ. Nhìn thấy người kia nhìn mình chằm thì liền khó hiểu, đưa mắt nhìn nửa chiếc bánh bao kia vẫn còn y nguyên, bèn thắc mắc:

"Thái Hiền à, em sao vậy? Không mau ăn, bánh sẽ nguội mất."

"E-em không sao, em ăn ngay đây ạ."

Hiền cũng không biết vì sao mình lại lắp bắp nữa, tựa hồ mình đang nhìn trộm thì bị anh phát giác vậy.

Bánh này ngon quá, Hiền thầm cảm thán. Là bánh cậu mua nhưng là của anh Khuê chia cho, là cùng anh Khuê ăn, là được nghe anh Khuê nói chuyện, nhắc nhở vì lo lắng. Chiếc bánh như có thêm dư vị.

Kì thực, ăn một mình với chiếc bánh bao to ụ cũng thích thật đấy nhưng có người cùng ăn với mình, dẫu phần ăn ít lại thì cũng không hề cảm thấy tiếc, ngược lại càng vui và đỡ thấy lạc lõng hơn rất nhiều.

Dưới bóng cây hoa sữa trắng ngà, hai cậu bé ngồi trên ghế đá ăn nữa chiếc bánh bao, không khí quá đỗi hòa hợp. Một lần nữa có sự yên ả giữa cả hai. Giờ đã là trưa rồi nhưng gió thì vẫn thổi lồng lộng ríu rít vi vu nghe thật êm tai, sượt qua sườn mặt cả hai, nghịch rối tóc cậu và anh. Lá lay động khẽ chạm vào nhau xào xạc xào xạc làm không gian thanh bình đến lạ.

"Hiền à.."

"Vâng?"

"Em..cho anh xin lỗi chuyện khi trước nhé?"

Anh chậm chầm cất lời. Khuê nãy giờ cứ muốn thốt ra lời xin lỗi này nhưng lại không dám mà nuốt ngược vào trong. Giờ Khuê mới hít thở thật sâu để dám nói ra một lời xin lỗi đàng hoàng.

"Chuyện khi trước? À..em quên chuyện ấy rồi, anh đừng bận tâm. Em phải cảm ơn anh Khuê mới đúng!"

"Em cảm ơn anh làm gì chứ.. Dù gì chuyện em buôn bán anh đâu được phép quản. Là vì lúc trước anh quá ích kỷ, đã khiến em nghĩ ngợi nhiều rồi.."

Đến lượt Khuê tiu nghỉu, muốn trách cứ bản thân.

"Em không sao, em không nghĩ gì nữa hết. Vậy nên chúng ta quên chuyện đó đi nhé ạ?"

"Cảm ơn em.."

"Anh Khuê đừng ỉu xìu vậy nữa, như thế sẽ không còn dễ thương đâu!"

"Xì, anh xấu cũng không đến lượt mấy người ngắm!"

Anh lại như thói quen chu chu môi, đáp lại.

"Haha, em đùa thôi mà."

Khuê nhìn người bên cạnh lôi từ túi ra một cuốn sách cũ đã ngả vàng sau đó lại đọc đọc gì đó trông chăm chú lắm. Khuê ngước nhìn vào đó thì liền bị những dòng chữ dài ngoằng và chi chít làm cho choáng váng đầu óc. Khuê lại nâng mắt để nhìn người kia một lần nữa, vẻ điển trai này đúng là không thể bàn cãi rồi. Đôi mắt đen láy chăm chăm nhìn từng con chữ. Sống mũi cao thẳng. Mái tóc đen rũ xuống bay nhè nhẹ trong gió.

Khuê chợt chớp chớp mắt vài cái, hình như Khuê nhìn Hiền hơi lâu rồi thì phải. Anh bây giờ mới gãi đầu, thắc mắc:

"Em biết đọc chữ sao?"

"Vâng. Hồi nhỏ, lúc cha mẹ em còn sống. Cả hai đã luôn miệt mài để em được đi học nhưng đến năm em 10 tuổi thì vì vài chuyện không hay mà cả hai qua đời, em từ đó cũng bỏ dở chuyện học hành để đi kiếm sống."

Trong đáy mắt cậu chan chứa nỗi niềm não nề đến khó tả. Ánh mắt ấy thật sự đã có phần dao động khi cậu nhắc lại chuyện ngày xưa.

Sẽ không ai biết được tuổi thơ của cậu là một cậu bé tràn ngập trong tình yêu thương của cả cha lẫn mẹ. Nhiều đến nỗi khi mất đi, cậu hụt hẫng và sụp đổ đến thế nào. Đến việc cha mẹ cậu bị đổ oan và bị bọn nhà giàu, quyền quý đày đọa đến tàn nhẫn. Đau đớn nhất là biết họ chết không thanh thản vì nỗi oan ức không được gỡ bỏ, họ về nơi suối vàng không thể an tâm mà nhắm mắt. Như thế đã là quá đủ với cả hai, cậu biết chứ. Vì vậy cậu vẫn luôn sống thật tốt, thật lương thiện và trân quý những ngày mình còn được tồn tại trên thế gian này vì cậu muốn cha mẹ cậu khi nhìn xuống trần thế mà yên lòng vì có một đứa con nhỏ luôn nghĩ về họ mà bước tiếp.

Một cậu bé từ được cha mẹ thương yêu trở thành một đứa trẻ không cha không mẹ phải lặn lội ngày qua ngày. Chuyện đó không phải đứa trẻ nào cũng thích ứng được ngay, cậu cũng thế.

Mỗi khi nhớ về cái gọi là ngày xưa, từng khoảnh khắc cha cậu xoa đầu, mẹ cậu ôm cậu vào lòng nó như khứa thật đau vào tim cậu vậy.

"Anh..xin lỗi.."

"Anh xin lỗi gì chứ! Là em đã kể ra quá nhiều rồi... Hoàn cảnh của anh còn nghiệt ngã hơn em nữa kia mà.."

"H-hả? A-anh.. Anh vẫn đang sống tốt mà!"

Khuê cười gượng cố tỏ ra mình hài lòng với cuộc sống hiện tại. Dường như anh không muốn kể với Thái Hiền về cái cuộc đời đã tàn nhẫn với anh thế nào.

"Khi nãy.. Anh bảo anh không có người thân.. anh nói dối em để làm gì chứ.."

Càng về sau cậu nói như rất nhỏ. Nếu bây giờ cậu còn có bà bên cạnh thì anh lại một mình không một người thân bên cạnh.

"À... Anh lỡ nói ra khi nãy mất rồi.."

Khuê cười nhạt, đôi mắt hướng lên bầu trời rộng thênh thang.

Nếu Hiền mỗi khi nhớ về cha mẹ mình sẽ day dứt không nguôi thì đối với Khuê, anh còn không có gia đình để nhớ về..

Nhưng đôi khi Khuê tự nhủ với mình rằng không có bất kì kí ức nào để nhớ về thì càng tốt chứ sao vì thế sẽ đỡ cảm giác trống trải và mất mát hơn. Nhưng liệu anh có thật lòng mình hay không?

Thay vì như những đứa trẻ khác mà thả trôi mình cho thần chết mang đi vì cuộc đời trái ngang, lắm gian truân và vô vọng thì anh chọn cách cứng cỏi hơn. Mười sáu năm dằng dặt, mười sáu năm khôn lớn với kí ức khổ cực, không một điểm tựa chưa bao giờ là nguôi ngoai, trừ khi anh khuất đi.

Nhìn thấy đôi mắt của anh trùng xuống đầy buồn bã, cậu liền muốn chuyển sang chuyện khác.

"A a-anh Khuê có muốn nghe không, em đọc cho anh nghe! Sách này em mượn ở hiệu sách cũ, hay lắm ạ!"

"Kh-không không, anh nghe cũng chẳng hiểu được gì đâu! Hiền cứ đọc đi, mặc kệ anh."

Anh vội đáp.

"V-vâng."

Cậu gãi đầu, cũng không biết phải thế nào nên chỉ có thể đọc tiếp.

Khuê được một lúc thì chán chường. Đến giờ này là đã đánh một giấc dưới gốc cây nào đó rồi. Làn gió nhẹ nhàng thổi như muốn ru ngủ anh. Đôi mắt Khuê nặng trĩu, càng cố gắng mở thì càng khó để tỉnh táo. Không chịu được cơn buồn ngủ, mắt anh dần nhắm nghiền. Anh cứ gù gù gật gật một lúc rồi cuối cùng là tựa vào vật gì đó cảm thấy thật vững chãi rồi an tâm chìm vào giấc ngủ trưa. Nhưng cái vật ấy là vai của Hiền.

Cậu đang lật sang trang thì chợt cảm nhận được gì đó đang đè lên vai mình thì có chút thắc mắc mà quay sang.

Là mái đầu anh Khuê. Anh cũng ngủ mất rồi. Hiền thế là không dám rục rịch, thở cũng chẳng dám thở mạnh vì sợ làm anh thức giấc.

Nhưng sao cậu thấy da mặt mình đang nóng lên, không biết vì nguyên do gì.

Hiền chột dạ lén quay đầu nhìn anh.

Phạm Khuê đúng là rất đặc biệt, anh ấy đẹp đến động lòng người. Nếu không vì sát khí đanh đá ấy thì thật sự nhan sắc ấy là thứ mà cậu để ý đầu tiên. Ấn tượng dễ dàng nhận thấy là mái tóc hơi dài, mềm mượt lại đen nhánh. Hiền chắc chắn không biết chuyện vì sao anh lại để tóc dài hơn người khác, chuyện là Khuê không tự cắt tóc mình được nên để lâu mới dám ngỏ lời nhờ anh Bân cắt cho. Đôi mắt long lanh được tô điểm bằng hàng mi cong. Môi anh đỏ đỏ lại rất hay chu chu ra khi giải thích. Đôi gò má hây hây có má lúm không sâu cũng không nông hay phập phồng khi ăn. Ngũ quan hài hòa lại mềm mại, xinh đẹp đến lạ.

Cậu dụi dụi mắt để ngăn mình nhìn anh. Ai đời lại nhìn người khác khi ngủ chầm chập như thế chứ! Anh cũng là con trai như cậu kia mà, cậu thấy bản thân thật kì lạ.

Sau cùng, cậu cố gắng nhắc bản thân phải để tâm vào cuốn sách trong tay.

Thế là có một người đang ngủ tựa đầu lên vai một người lẳng lặng đọc sách.

.

Một khóm hoa sữa rơi xuống vô tình khẽ chạm lên gò má Khuê đang mơ màng. Anh nhíu mày rồi lại giãn ra, chầm chậm mở mắt nhìn xung quanh. Cổ anh không biết vì sao lại có cảm giác hơi mỏi mỏi. Anh dụi dụi đôi mắt còn lơ mơ của mình rồi nhìn quanh. À.. anh chẳng biết từ bao giờ tựa lên vai cậu mà ngủ nên đầu cứ nghiêng sang một bên, mỏi cũng phải..

Lạ thật, anh ngủ lúc nào cũng không hay. Lại ngã đầu dựa vào vai cậu, chắc cậu đã thấy khó chịu lắm.

"Anh dậy rồi ạ?"

Cảm nhận mái đầu trên vai mình động đậy, cậu cất giọng, hỏi.

"Xin lỗi vì quấy em đọc sách.."

"Không sao đâu ạ. Anh ngủ rất ngoan, em thấy nhẹ nhõm vì đã không làm anh thức giấc."

Thái Hiền chỉ cười mỉm, khẽ lắc đầu, đáp. Nhìn thấy vài bông hoa vô ý tứ dính trên tóc anh thì trong vô thức, cậu vươn tay nhặt lấy nó.

Khuê lại bị hành động làm cho đỏ mặt, hai gò má nhanh chóng hồng hồng đỏ đỏ hết cả lên.

"A gi-giờ cũng chiều rồi, anh phải đi bán báo tiếp đây. Còn nữa, đây là tiền nửa chiếc bánh bao lúc trưa, anh trả em. Tạm biệt em, Thái Hiền."

Anh đặt tiền vào tay Hiền rồi vội đeo túi, cầm xấp báo trên tay vội chạy vụt đi để che đi khuôn mặt đỏ au của mình.

"Ơ ơ, anh..anh ơi!"

Cậu nhìn tiền trong tay mình đầy khó hiểu mà gọi lớn.

Anh chỉ quay đầu vẫy vẫy tay ý tạm biệt rồi lại tiếp tục chạy đi. Anh nhất định muốn cậu nhận lại tiền mà cậu đã chi ra mua bánh.

Hiền lúc này mới cuống cuồng đeo túi, hộp gỗ rồi cầm theo xấp báo chạy đi theo.

"Anh Khuê à! Anh chờ đã, cho em theo anh với! Anh ơi!"

-----------------

Sao au ra fic nào cùng flop hết vậy nè ㅠㅠ

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip