9

Cả hai đến sân bóng, Taehyun cởi bỏ áo khoác ngoài, thảy trái bóng sang cho Heeseung, ánh mắt không có gì ngoài sự nghiêm túc.

Heeseung đón lấy trái banh, môi nở nụ cười thương hiệu.

"Ây dà, Kang Taehyun...chỉ là một trận bóng, sao cậu phải nghiêm túc thế chứ?"

Ánh mắt của hắn không có vẻ gì là thay đổi, thậm chí còn lạnh lùng hơn.

"Heeseung, cậu...có cảm giác gì với Beomgyu không?"

Nét mặt của Heeseung thay đổi, nụ cười trên môi liền dập tắt, ánh mắt không còn trong sáng mà trở nên đục ngầu, giọng nói dần nghiêm túc.

"Nếu có thì sao, không thì sao? Cậu tính làm gì?"

"Nếu có, chúng ta cạnh tranh công bằng. Còn không, cậu đừng gặp Beomgyu nữa, tránh xa cậu ấy ra."

Heeseung bật cười, thái độ của Taehyun trong mắt anh lại trở nên dễ thương đến lạ.

"Sao? Cậu ghen sao? Khi thấy tôi cùng Beomgyu thân mật."

"Đúng vậy!" Taehyun trả lời dứt khoát.

Đúng là cậu đã hứa với Beomgyu rằng sẽ giúp cậu theo đuổi Heeseung, nhưng tại sao hắn phải làm vậy, hắn cũng thích Beomgyu mà, sao phải làm việc trái với ý chí của mình chứ.

Taehyun trở về nhà gần 9 giờ tối, mồ hôi nhễ nhại. Kéo áo lên ngửi, hắn nhăn mặt với mồ hôi của chính mình, vội vàng đi vô nhà tắm để tắm rửa. Bây giờ hắn rất mệt, chỉ muốn lên giường ngủ ngay lập tức.

Ngày hôm sau, Beomgyu theo kế hoạch tới nhà Taehyun phụ đạo, còn dẫn theo một người tới. Xui xẻo, người đó lại chính là người đụng độ với Taehyun ngày hôm qua - Lee Heeseung. Cả hai chạm mặt nhau, ánh mắt của họ ám chỉ gì chỉ có hai người biết, Beomgyu lại quá hồn nhiên để nhận ra điều đó. Jaeyun lại khác, y có thể thấy được sự thay đổi trong mắt họ, nhưng đã xảy ra chuyện gì, chỉ có họ mới biết.

"Sao cậu lại tới đây?" Sự xuất hiện của Heeseung ngay tại đây làm cho Taehyun khó chịu, hôm qua vừa mới đụng độ, nay lại gặp nhau, nhất là có Beomgyu ở đây.

"Là tớ rủ cậu ấy đến. Tớ thấy một mình cậu kèm cho tớ và Jaeyun rất mệt nên rủ thêm cậu ấy. Dù sao học càng đông càng vui mà." Beomgyu cười hí hửng, hôm nay được học cùng với Heeseung nên cậu rất vui nha.

"Tớ có nói mệt sao? Hơn nữa, ít nhất cũng phải nói với tớ chứ." Taehyun không nhìn Beomgyu mà hắn nhìn vào Heeseung, ánh mắt đầy vẻ khó chịu. Nếu là trước đây, hắn có thể thoải mái cho qua vì Beomgyu, nhưng bây giờ, hắn không muốn nhường nữa.

Beomgyu nhận ra ánh mắt như muốn giết người của hắn, im bặt. Đúng là lỗi của cậu, đáng lẽ cậu nên nói cho Taehyun biết sự có mặt hôm nay của Heeseung, dù sao cũng là nhà của hắn.

"Được rồi, đến thì cũng đến rồi, mau vào học thôi." Thấy tình hình có vẻ không ổn, Jaeyun vội vàng lên tiếng phá tan bầu không khí, nếu cứ như vậy thì học hành gì được.

Cả bốn người bắt đầu lao vào học tập, nhưng bầu không khí lại mang nét "hỗn tạp". Heeseung kèm Beomgyu, cả hai nói cười vui vẻ, Taehyun kèm Jaeyun, toàn tiếng cãi nhau, Jaeyun cũng không ngốc đến mức không nhận ra rằng Taehyun đang giận cá chém thớt.

Lát sau đổi lại, Taehyun kèm Beomgyu, phải nói là dịu dàng không tả nổi, cả lời nói lẫn ánh mắt đều tràn ngập ôn nhu, Jaeyun kèm Heeseung, mặc dù các môn khác của anh rất tốt nhưng tiếng Anh lại rất tệ, thành ra Jaeyun như là một bản copy paste của Taehyun khi nãy.

Học được một lúc, Beomgyu nằm ườn ra bàn, cả cơ thể không còn sức sống, hai mắt nhắm tịt.

"Mệt quá, không muốn học nữa đâu."

"Ráng một chút, học xong tớ dẫn cậu đi công viên giải trí." Heeseung nhìn cậu, phì cười, không biết vô tình hay cố ý, đưa tay xoa đầu cậu.

Beomgyu bị hành động của Heeseung hút hồn, vội né ánh mắt của anh: "T-Thật sao?"

Heeseung gật đầu.

"Taehyun à, cậu đi cùng chứ?"

"Ây ya, Taehyun không đi đâu, cậu biết tính cậu ấy mà, không thích nơi đông người." Heeseung cười đắc ý.

Taehyun bình thản ngẩng đầu, nở nụ cười thân thiện: "Ai nói tớ không đi. Đi thôi nào, dù sao cũng là Heeseung trả tiền."

Nói rồi, hắn nhanh chóng mặc áo khoác đi ra ngoài cửa, không quên mang luôn cả Beomgyu đi.

Heeseung đứng đó, chỉ biết gào lên: "Tớ nói tớ trả hồi nào, KANG TAEHYUN!"

________________________

Bước vào cổng ở công viên giải trí, cả ba người bị choáng ngợp bởi số lượng người ở đây, phải nói là cực kỳ đông, Taehyun cảm thấy may mắn vì không có Jaeyun ở đây, nếu không thằng bé đã gào ầm lên rồi.

Beomgyu nuốt khan cổ họng nhìn vào đoàn người đang hòa quyện vào nhau, khó khăn lắm mới di chuyển được.

"Bây giờ tụi mình quay về còn kịp chứ?"

Heeseung cũng ngơ không kém, ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn hỗn loạn: "Không phải chứ, bây giờ không phải mùa thi sao, sao lại đông thế này?"

Taehyun thở dài, chính hắn cũng không ngờ, công viên giải trí hôm nay nghẹt kín người.

"Vì sắp thi nên người ta nên mới đến xả stress đó. Thôi thì lỡ rồi, chơi được bao nhiêu thì chơi."

Bỏ qua vấn đề về số lượng người ở đây, Beomgyu hồ hởi kéo Taehyun và Heeseung vào bên trong khu vui chơi, cậu vô tư, chăm chú vào các trò chơi mà không để ý ở đằng sau, có hai con người đang say sưa chơi đấu mắt với nhau cho đến khi, dừng trước ngôi nhà ma, Beomgyu mới quay sang nhìn hai người.

Taehyun có vẻ như không quan tâm lắm đến trò chơi này, cùng lắm nó chỉ giống như một bộ phim kinh dị phiên bản ngoài đời thực mà thôi, dù sao hắn cũng hay coi phim kinh dị vào mấy ngày nghỉ học.

Nhưng Heeseung lại khác, mặt y xanh lè, ánh mắt đảo liên tục, mồ hôi cũng tự động túa ra. Chỉ cần bước một bước vào trong, anh cũng đã sợ đến phát khóc. Hình tượng gì chứ? Cho xin đi, hình tượng cũng chẳng ăn được đâu!

"Chúng ta chơi cái này đi!"

"Được thôi. Theo ý cậu."

Beomgyu vui vẻ quay sang Heeseung, anh đứng đó, yết hầu chuyển động lên xuống rất tích cực.

"Heeseung à, cậu có muốn chơi không?"

"Tớ..."

Taehyun nhận ra tình trạng hiện giờ của anh, liền buông lời trêu trọc: "Yo, Lee Heeseung, không phải cậu sợ đó chứ?"

"Điên à, sao tớ phải sợ, chơi thì chơi."

Chỉ chờ có vậy, Beomgyu liền kéo luôn cả hai người vô trong đó.

Đi được năm phút, Taehyun cảm thấy mệt mỏi, trong đây đã không thấy đường, hai bên còn phải lôi theo cả hai con người bám chặt tay hắn không buông. Nếu chỉ có Beomgyu thì còn đỡ, đằng này lại có thêm cả Heeseung, không phải như vậy rất kì quái sao.

Cố gắng lắm mới ra được bên ngoài, Heeseung ngồi bệt xuống đất, mồ hôi đổ ròng ròng, Beomgyu cũng không kém là bao, nhìn như muốn khóc đến nơi, Taehyun nổi quạu: "Không đi được thì cứ bảo không đi được, hùng hổ vào làm gì."

Sau đó bỏ đi.

Beomgyu thấy hắn bỏ đi, cứ nghĩ hắn giận, lật đật chạy theo: "Taehyun-ah"

Thấy ánh mắt Beomgyu như ướt sũng, hắn không nỡ giận, liền thở dài, xoa đầu an ủi.

"Ở lại đây đi, tớ đi mua nước."

Taehyun quay lại với hai ba chai nước khoáng cùng ba cây kem trên tay, Beomgyu từ xa đã nhìn thấy, ánh mắt như cún con chạy đến, lại đụng phải một tên thô lỗ chạy ngang qua xô cậu ngã xuống đất. Cậu nằm sõng xoài ra nền đất, tay chân trầy xước, Taehyun và Heeseung cùng nhau chạy lại đỡ cậu ngồi lên ghế đá gần đó.

Taehyun vén ống quần Beomgyu lên, cậu liền la oai oái.

"A...đau..."

Heeseung không nén nổi vẻ lo lắng, nắm tay cậu đứng dậy: "Đi, tớ đưa cậu đi bệnh viện."

Taehyun lập tức giành lấy cậu, vòng tay cậu qua cổ, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: "Không cần, tớ đưa cậu ấy đi là được rồi."

"Tớ bảo tớ là người đưa cậu ấy đi trước."

"Tớ nhớ hình như hôm nay cậu có lớp học nhảy mà. Cậu không định đi sao?"

Heeseung nghẹn lại, không biết nói gì cho thuyết phục. Nếu hắn không nhắc, chắc anh cũng quên mất.

Beomgyu mặc dù rất muốn đi cùng Heeseung, nhưng mà nghe Taehyun nói vậy, không nỡ để anh phải suy nghĩ nhiều, nhanh nhảu nói: "Vậy thì cậu cứ đi học đi, tớ đi cùng Taehyun. Về đến nhà tớ sẽ nhắn cho cậu."

Heeseung không nói nữa, tiếc nuối đi về.

Taehyun chỉ chờ có vậy, lập tức ngồi xuống cõng cậu đến bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip