Chương 4:
Y/n sửng sốt hồi lâu mới lấy lại được bình tĩnh, cô cố nén sự mệt mỏi, cất giọng:
- Em gọi chị có chuyện gì?
- Ô hô, nghe như chị không muốn chào đón tôi? Lẽ nào em gái lại không được gọi cho chị mình để hỏi thăm sức khỏe sao?
- Có thật chỉ đơn giản là hỏi thăm sức khỏe?
- Thời gian qua, xem ra chị đã thông minh hơn rất nhiều. Được rồi tôi cũng không vòng vo nữa, sở dĩ tôi gọi cho chị là vì muốn hẹn gặp chị.
- Sao đột nhiên lại muốn gặp chị?
- Đừng hỏi nhiều nữa, tôi có chuyện muốn nói với chị, nói trực tiếp sẽ tốt hơn. Ngày mai lúc 5 giờ chiều gặp tôi ở trung tâm XXX.
- Dạo này trời hay mưa, dời lại hôm khác có được không?
- Tôi không cần biết, mai chị nhất định phải đến gặp tôi, không gặp không về!!!!!Không đợi Y/n trả lời, Yonnađã vội dập máy.
-------------------------
Hôm sau Y/n mặc một bộ đồ đơn giản, đánh một lớp trang điểm nhẹ để che đi sự mệt mỏi trên gương mặt, sau đó nhân lúc anh không có nhà lén ra ngoài gặp Yonna.Cô cầm điện thoại trên tay, nhấn số gọi cho Yonna nhưng không ai bắt máy. Cô đành đứng chờ ở đó khoảng 20 phút.Yonna đứng nhìn cô từ đằng xa, môi khẽ nở một nụ cười gian trá, sau đó liền trèo lên một chiếc xe, lao vút đi.
- A!! Phu nhân về rồi ạ?
-Dì Trương hơi bất ngờ, cô nói sẽ ra ngoài hơi lâu, sao mới 30 phút mà đã về?
- Ừ
- Nhưng lúc nãy phu nhân mặc bộ đồ khác, sao bây giờ lại...Dì Trương nhớ rõ lúc nãy Y/n mặc một bộ đồ rất đơn giản, sao bây giờ lại là trang phục bó eo thế này?
- Tôi vừa cùng bạn học cũ đi mua sắm, nên tiện tay vất luôn bộ đồ kia rồi. Nhưng cũng không đúng, dì Trương vẫn cảm thấy có cái gì đó khác lạ tỏa ra từ người cô. Từ ánh mắt đến ngữ điệu, như là một người hoàn toàn khác.
- Dì Trương, có thể đi theo tôi một lát không?Nghe vậy dì Trương cũng hơi thắc mắc nhưng cũng chẳng hỏi nhiều, chỉ gật đầu một cái rồi đi theo.Cô đi quanh nhà một vòng, cuối cùng dừng lại ở một cái tủ kính, môi khẽ nhếch lên:
- Y/n, để xem tôi tặng quà gì cho chị.
-Cô ta nói rất khẽ, dường như chỉ có cô ta là nghe được.Y/n đưa tay lên chạm vào chiếc tủ kính đó. Bên trong là những bức thư tay, chậu hoa, sách và nhiều vật dụng khác. Xem ra đây chính là những đồ vật mà Jisso giữ làm kỉ niệm, chính vì vậy mới được anh trân quý bảo quản cẩn thận trong tủ kính như vậy.
- Đây là những vật dụng mà Jisso tiểu thư đặc biệt yêu thích, nên thiếu gia muốn giữ nó thật cẩn thận.
-Dì Trương đứng bên cạnh giải thích.
- Dì lấy giúp tôi một cây gậy.
- Lấy gậy để làm gì?
-Dì Trương hơi thắc mắc.
- Đừng hỏi nhiều!Nghe vậy dì Trương cũng không dám mở miệng, vội mang tới một cây gậy.Yonna đón lấy cây gậy, dường như đang toan tính điều gì đó, gương mặt cô ta hiện lên vẻ gian ác.
- XOẢNG!!!!!!!!!!!!!!!!Tiếng thủy tinh vỡ tan vang lên chói tai. Hạ Minh dồn hết sức bình sinh đập vào chiếc tủ kính, lôi hết những vật dụng dễ vỡ đập hết xuống sàn.
- Phu nhân cô đang làm gì vậy?Dì Trương hoảng hốt giữ chặt lấy tay Hạ Minh liền bị cô ta hất ngã vào đống đổ nát.Đám người hầu còn lại trong nhà vì nghe thấy động tĩnh quá lớn liền chạy lại xem. Có người thậm chí sợ hãi đến mức mặt cắt không còn giọt máu. Họ không thể tin vào mắt mình, những gì họ đang chứng kiến, tất thảy đều là sự thật sao? Họ sợ hãi nhìn sàn nhà toàn là những mảnh thủy tinh vỡ mà chùn bước, không dám bước lên ngăn Yonna
lại. Có người vì sợ sẽ bị mất việc, nên đã im lặng lấy điện thoại ra quay lại. Yonna thấy cũng chẳng thèm ngăn cản, dù gì cũng chỉ tăng thêm 1 phần đê tiện cho Y/n, tất thảy những gì cô làm chẳng phải là dưới danh nghĩa của Y/n sao? Cô ta cười khẩy, đem những bức thư tay do Jisso viết xé ra từng mảnh, những bức ảnh mà Jisso và anh chụp chung cũng bị cô ta ném xuống sàn vùi dập dưới chân.
-HAHAHAHAHA!!!!!!!!!!!!!!!!!!Cô ta hả hê ngước mặt lên trời cười thật to, thật sảng khoái, ánh mắt còn hiện lên một tia đỏ ngầu chói mắt.Đúng, cô ta ghét
Y/n đến tận xương tủy. Năm cô 5 tuổi trong một lần đi chơi với Y/n đã bị bắt cóc, nhưng số phận trêu ngươi, Y/n may mắn thoát khỏi tay bọn buôn người, còn cô? Nếu mọi chuyện đơn giản như thế có lẽ cô cũng có thể nhắm mắt bỏ qua đi? Nhưng ông trời không theo ý cô, năm 10 tuổi đã được một gia đình giàu có nhận nuôi. Những tưởng cuộc sống cô từ nay sẽ được sung túc, nhưng cái gì cũng phải có cái giá của nó. Cha nuôi của cô là một tên biến thái, năm cô 14 tuổi đã bị cha nuôi cưỡng hiếp, sau đó mẹ nuôi vì quá tức giận nên đã bán cô cho một khách điếm. Từ đó hằng ngày cô phải sống dưới thân phận là một đứa con gái dơ bẩn. Cô bị hết tên đàn ông này đến tên đàn ông khác đè dưới thân. Đau khổ, tủi nhục nhưng không thể nói cùng ai. Rồi một ngày cô vô tình lướt nhìn tin tức, cô thấy ba cô, mẹ cô và cả.... Y/n.... Cuộc sống của họ thật hạnh phúc biết bao khi không có cô. Đáy lòng cô dâng lên một sự thù hận đối với Y/n. Tại sao cô phải lăn lộn trong vũng bùn lầy tận 15 năm trong khi Y/n thì lại được sống trong ánh sáng của sự hạnh phúc? Cô không phục!!! Cô nhất định phải giành lại những thứ vốn thuộc về mình từ tay Y/n. Từ đó cô lên kế hoạch bỏ trốn, nhận lại cha mẹ và cuối cùng là trả thù Y/n. Yonna cười, nhưng hai bên má lại thấm đẫm nước mắt. Đúng vậy, hạnh phúc không phải tự nhiên mà có, mà phải tự thân giành lấy, giống như cô đã giành của Y/n.
- Cút ra!!!!!!!
-Yonna tức tối quát lên với đám người hầu, đưa tay đẩy hết bọn họ sang một bên, còn mình thì loạng choạng bước ra khỏi nhà.Cô ta trèo lên một chiếc xe phóng tới chỗ Y/n đang chờ, vừa ngồi vừa thay bộ đồ trong người ra.Y/n đứng ở trung tâm đợi Yonna đã hơn 1 tiếng. Cô đang định lấy điện thoại ra gọi thì Yonna đột nhiên xuất hiện.
- Yonna! Sao em đến muộn vậy? -Vừa nhìn thấy Yonna đến, Y/n đã sốt ruột hỏi.
- Ừ, tôi đến trễ.
- Em hẹn chị ra đây là có việc gì?
- Tôi..... Tôi.... Tôi là muốn xin lỗi chị việc đã đổ oan cho chị.
-Yonna bịa bừa một lí do chính đáng.
- Em đã nghĩ thông suốt rồi sao?
- Ừ... ừ.... tôi... cảm thấy rất có lỗi với chị. Đây là tấm lòng của tôi, chị mặc vào thử đi, sẵn ở đây cũng có phòng thay đồ, chị đừng phụ tấm lòng của tôi. Yonna vừa nói vừa đưa cho cô bộ đồ lúc nãy cô ta đã mặc, môi còn nở nụ cười gượng gạo.Y/n hơi nghi ngờ, với tính cách của Yonna sao có thể dễ dàng nhận lỗi như vậy? Nhưng vì muốn giữ hòa khí nên cô cũng không dám nói nhiều, chỉ nhận lấy bộ đồ trên tay Yonna rồi thử mặc vào người.
- Đẹp lắm!!!! Rất hợp với chị!!
-Yonna vờ vĩnh khen ngợi.Ngừng một chút, cô ta nói tiếp:
- Tôi hi vọng chị có thể tha thứ cho lỗi lầm của tôi.Y/n không đáp, chỉ cười trừ lảng tránh câu nói của Yonna. Trong thâm tâm Y/n vẫn không tin lời Yonna nói là thật lòng, có khi cô đang bị rơi vào một cái bẫy đã được giăng sẵn mà cô vẫn ngây thơ không biết còn ngu ngốc chui đầu vào lưới. Cô hi vọng chỉ là do cô nghĩ nhiều.
-------------------
Y/n tuy nghi ngờ Yonna nhưng vẫn mặc bộ đồ đó đến khi về đến nhà.
- Hôm nay trời mưa to quá!!
-Y/n đưa tay ra đón lấy những hạt mưa.Y/n mấy hôm nay bị bệnh khá nặng, nên vừa về đến nhà cả người cô đã mềm nhũn, gương mặt tái nhợt.
- Phu....... Phu nhân...... Dì Trương giọng nói run run, sợ hãi lên tiếng. Còn đám người hầu chỉ biết câm nín nhìn cô chằm chằm.Dì Trương nháy mắt với cô ám chỉ điều gì đó. Cô nhìn theo ánh mắt của dì Trương thì thấy anh đang đứng trước một đống đổ nát, khắp người tỏa ra ngọn lửa phẫn nộ không gì kiềm chế được. Dáng vẻ này của anh còn đáng sợ hơn lúc anh phát hiện cô đang ở trong phòng của Jisso. Anh quay người lại, vừa nhìn thấy cô đáy mắt anh đã hiện lên tia giết chóc đáng sợ như thể chỉ hận không thể lập tức xé cô ra thành ngàn mảnh.Anh nắm lấy hai vai cô, đập mạnh vào tường:
- Tại sao??? Tại sao???? Ai cho phép cô đụng vào đồ vật của cô ấy???? TÔI HỎI CÔ TẠI SAO??????Anh quát lên, giọng nói run run vì giận dữ. Gương mặt đã không còn giữ được nét bình tĩnh hằng ngày, thay vào đó là cơn thịnh nộ cực kì khủng khiếp. Mắt anh hiện lên những tia máu đỏ ngầu.Đồ của cô ấy? Lẽ nào đống đổ nát đó chính là kỉ vật của Jisso? Yonna? Là Yonna làm sao? Thảo nào cô ta lại dễ dàng làm hòa với cô như vậy, hơn nữa còn tới trễ rồi đưa bộ đồ cô ta đã mặc cho cô. Thì ra tất cả là kế hoạch của cô ta. Đáy mắt Y/n ẩn hiện một tia thống khổ, cô cười khổ, cố gắng kiềm chế cơn đau truyền đến từ vai. Cô bày ra vẻ mặt khinh khỉnh:
- Ừ! Là tôi làm đó thì sao? Cô ta cũng sắp chết đến nơi rồi, mấy thứ đó sớm muộn cũng thành phế vật thôi. Là tôi cố tình gây chuyện đó, anh nói muốn tôi trả nợ mà, vậy thì cứ phạt tôi đi, thật nặng vào. Như vậy thì tôi mới sớm thoát khỏi kẻ khốn nạn như anh.Đám người hầu nghe cô nói vậy càng xem thường cô hơn, có người còn thầm phỉ nhổ.Anh không đáp lời cô, đưa tay nắm lấy tóc cô kéo cô ra ngoài.Anh kéo cô ra cửa rồi liền ném cô xuống bậc thềm. Đầu cô bị đập vào bậc thềm để lại một vệt máu thật dài. Ngoài trời còn đang mưa rất to, máu của cô hòa lẫn cùng nước mưa tạo nên một vũng nước đỏ ngầu.
- Canh chừng cô ta, phải để cô ta quỳ ở đây 2 ngày 2 đêm, nếu cô ta không nghe, lập tức dùng roi da quất vào người!!!!
-Anh dặn dò đám người hầu, giọng nói không mang theo chút cảm xúc.Anh quay lưng rời đi, không ngoảnh lại liếc cô lấy một cái. Tầm mắt cô dần trở nên nhạt nhòa, đến khi không còn chống đỡ được nữa, mắt cô chậm rãi khép lại.
Vốn đám người hầu trong nhà đã không ưa gì Y/n, nay lại được cậu chủ giao toàn quyền xử lí, họ có thể không trút giận lên người cô được sao?
-Vụt!!!! Vụt!!!!!Tiếng roi da liên tiếp quất tới tấp lên thân thể Y/n. Mặc cho trời mưa to, họ vẫn bắt cô phải quỳ thẳng, rồi dùng roi đánh cô.Cả người cô đầy rẫy vết thương, máu cũng từ đó mà chảy xuống thành một vũng nước đỏ ngầu.Cứ như thế liên tiếp trong 2 ngày, đến khi Y/n không thể chịu nổi nữa thì được dì Trương đưa vào nhà.Cô dường như đã kiệt sức đến mức chỉ có thể thoi thóp. Dì Trương dù cho có chứng kiến cảnh cô đập nát đồ vật của Jisso hôm đó thì vẫn không đành lòng nhìn cô đau đớn trong 2 ngày qua. Bà khóc nấc lên:
- Phu nhân! Sao lại ra nông nổi này? Sao cô lại dại dột như vậy? Cô chỉ mới sống ở đây 1 tháng.......
Dì Trương nghẹn ngào đến mức không thể nói cho trọn vẹn câu. Vừa khóc vừa chăm sóc cho Y/n đang nằm bất tỉnh.Dì Trương cứ có thời gian rảnh là chạy ngay vào phòng theo dõi tình hình của Y/n. Nếu cậu chủ mà nhìn thấy cô như thế này liệu có tha thứ cho cô ấy không? Bà nghĩ thầm, lòng cứ đau xót từng cơn.
- Phu nhân! Cô tỉnh rồi sao, có thấy đau chỗ nào không?
-Dì Trương vui mừng chạy đến bên giường, ân cần hỏi thăm cô.- Con không sao!
-Mặt Y/n tái nhợt, dù cả người đều ê ẩm nhưng cô vẫn không muốn dì Trương lo lắng
- Cô bệnh rất nặng đó phu nhân, cô phải lo tịnh dưỡng cho khỏe, đừng nghĩ gì cả. Tối nay thiếu gia về tôi sẽ nói giúp cô vài câu.Thiếu gia! Vừa nghe dì Trương nhắc đến anh, trong lòng cô chợt dấy lên một nỗi sợ không tên. Từ bao giờ cô lại cảm thấy sợ khi nghe thấy người khác nhắc đến anh. Cô vùi đầu vào chăn, đuổi khéo dì Trương ra ngoài, sau đó cố gắng xóa sạch cái tên anh ra khỏi bộ nhớ.
----------------------
11 giờ đêm.
- Hôm nay thiếu gia về trễ thế ạ? -Đám người hầu đã đi ngủ hết, chỉ còn mỗi dì Trương là còn thức chờ anh về
- Cô ta đâu rồi?
- Phu nhân đang nghỉ ngơi trong phòng ạ....... Dì Trương định nhân cơ hội này giải thích hộ cô vài chuyện, nhưng lời còn chưa kịp nói ra thì anh đã quay lưng bước lên phòng cô.
- Thiếu gia định..... đi đâu..... ?
- Làm tình!!
-Anh thản nhiên trả lời, mặc kệ dì Trương đứng đó trợn to mắt.
- Nhưng phu nhân đang bệnh rất nặng, e là hôm nay không được...... Như chẳng nghe thấy những gì dì Trương vừa nói, anh vẫn không do dự mà bước tới phòng cô.
- Cạch!Tiếng mở cửa vang lên khiến cô chợt giật mình, cô theo thói quen ngẩng đầu lên liền thấy anh đang đứng trước mặt cô.
- Thỏa mãn tôi!
-Ngữ điệu không nhanh không chậm nhưng cực kì sắc bén.Anh vừa nói vừa tháo chiếc cà vạt ra, đồng thời "giúp" cô cởi đồ.
- Xin anh!! Hôm nay tôi rất mệt!Cô hơi lùi về sau một chút, gương mặt tái nhợt, không còn sức kháng cự. Hôm nay cô thực sự rất mệt, nếu là bình thường anh muốn làm gì cô cũng không dám can ngăn, nhưng hôm nay cô thực sự không thể chịu được nữa. Anh không nói gì, vẫn im lặng cởi nốt lớp đồ trong mỏng manh của cô. Cả người cô mềm nhũn, tựa như một tờ giấy mỏng chỉ cần thổi nhẹ một cái là bay mất dạng. Anh cũng không để ý, chỉ cảm thấy rất hài lòng vì hôm nay cô có vẻ rất nghe lời. Anh nâng chân cô lên, mạnh bạo tiến vào trong, chiếm đoạt cô một cách mạnh mẽ. Cô vẫn im lặng, không nhúc nhích tựa hồ như đang phó mặc cho tất cả, cô đã không còn sức để kháng cự nữa. Hai mắt cô nhẹ nhàng nhắm lại, nhịp thở ngày càng yếu đi. Hai giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã lăn dài trên má cô, ướt đẫm cả một mảng gối.Thật lâu sau cô mới mệt mỏi mở mắt ra, gương mặt đó gần trong gang tấc nhưng dường như lại chẳng bao giờ có thể với tới. Có lẽ nếu cô là Jisso thì anh sẽ dịu dàng hơn chăng? Cánh tay cô hơi đưa lên, môi còn hơi mấp máy muốn nói gì đó:- X...... xi..... xin...... l..... lỗi.....Cuối cùng mí mắt cô không chịu nổi nữa mà từ từ nhắm lại, mặc kệ cơn đau truyền đến từ hạ thân, cô dần thiếp đi.
-----------------
Sáng hôm sau anh đi làm sớm, còn cô thì vẫn nằm trên giường.Dì Trương biết cô rất mệt mỏi nên cố tình để cô ngủ đến tận trưa mới lên phòng định đánh thức cô.
- Phu nhân à!! Dậy ăn chút gì đó đi!!Dì Trương đến ngồi kế bên cô, nhẹ nhàng gọi cô dậy.
- Phu nhân!! Dậy đi thôi! Ăn ít cháo rồi nghỉ ngơi sau có được không?Dì Trương hơi lay lay cánh tay Y/n, bà nghĩ chắc là do bệnh nặng quá, tối qua còn bị hành xác nên mới cố tình không muốn dậy.
- Phu nhân???Gọi đến lần thứ 3 vẫn không thấy cô có mảy may phản ứng gì, dì Trương bắt đầu cảm thấy bất an.
- Phu nhân!!!!! Phu nhân à!!! Cô đừng dọa tôi, mau dậy đi chứ!!Dì Trương điếng hồn, vội lấy tay áp lên trán cô. Nóng quá!!!!! Rốt cục là phải sốt cao đến mức nào mới có thể hôn mê bất tỉnh như vậy?Bà sợ hãi vội mặc bừa bộ đồ nào đó vào cho cô. Sau đó liền cầm điện thoại lên gọi cho anh.
- Alo, thiếu gia!!!! Phu nhân bất tỉnh rồi, tôi gọi mãi mà không thấy cô ấy dậy, tôi phải làm sao đây? Cô ấy sắp chết tới nơi rồi!!!
- Khốn kiếp!!! Đưa cô ta đến bệnh viện gấp, tuyệt đối không được để cô ta chết, bằng mọi giá phải giữ bằng được cái mạng của cô ta!!!Anh tức giận quát vào điện thoại. Không biết tại sao lúc nghe dì Trương nói thế, lòng anh lại có chút nhói đau. Ham muốn chiếm hữu đột nhiên dâng lên đến đỉnh điểm, anh không muốn cô chết, muốn cô phải sống!! Có lẽ là vì muốn cô đền mạng cho Jisso chăng? Đúng, chắc là vậy rồi, cô chỉ có một lí do để sống, đó chính là trả nợ. Anh ép bản thân phải xóa bỏ cảm xúc bất chợt kia mà nghĩ về Jisso. Nghĩ vậy anh cố tình không quan tâm nữa mà tiếp tục làm việc.
-----------------
Bệnh viện.
- Bác sĩ! Cô ấy sao rồi? Vừa thấy bác sĩ bước ra từ phòng bệnh, dì Trương đã vội nắm lấy tay ông, lo lắng hỏi thăm tình hình của Y/n.
- Sao lại để cô ấy chịu nhiều tổn thương như vậy? Trong thời gian này phải đặc biệt quan tâm và chăm sóc cô ấy. Đây là kết quả xét nghiệm của cô ấy! Vừa nói bác sĩ vừa đưa cho dì Trương một xấp giấy.
- Cảm ơn bác sĩ!!Dì Trương vội vàng chạy vào phòng bệnh. Bên trong là một cô gái mặt mũi xanh xao đang nằm trên một chiếc giường trắng.Dì Trương đau lòng khóc nấc lên, may mà Y/n không sao, nếu không bà sẽ ân hận cả đời mất.Bà cầm kết quả xét nghiệm trên tay, nước mắt không kiềm được mà rơi xuống. Nếu bà không phát hiện sớm, nếu Y/n không được tiêm vitamin kịp lúc thì bà có còn được cầm tờ xét nghiệm này trên tay không?Dì Trương khóc đến kiệt sức, tối đó bà ngủ lại bệnh viện để phòng trường hợp bất trắc xảy đến với cô.
- Nước........Nửa đêm, Y/n mơ hồ tỉnh giấc, trước mắt rất nhạt nhòa, cô không thể nhìn rõ được thứ gì, ngay cả việc dì Trương đang say ngủ ngay bên cạnh cô cũng không biết.
Đầu cô đau như búa bổ, cổ họng khô khốc, toàn thân nóng ran. Cô cần nước, nhưng cô không nhìn thấy gì, cũng không thể nói, cô bất lực nằm đó nhắm mắt lại.Ướt!!! Cô thấy môi mình ướt ướt, cổ họng cũng có một chất lỏng mát lạnh tràn vào.Cô theo phản xạ cố mở mắt ra nhìn, nhưng trước mắt tối om, hình như có người cố tình tắt đèn, thứ duy nhất cô có thể miễn cưỡng nhìn thấy là một bóng người.Bóng người đó rất cao, hình như là một người đàn ông? Người đó lấy nước cho cô uống chăng? Nhưng dường như cảm nhận được ánh mắt cô đang nhìn, người nọ đặt ly nước xuống rồi vội rời khỏi phòng.
------------------
Cứ như thế đến khi 2 tháng trôi qua,
Y/n ở bệnh viện 2 tháng để dưỡng thương cho đến khi lành hẳn. Cũng không ai đến thăm cô, chỉ có dì Trương là vẫn luôn ân cần đến thăm cô mỗi ngày. Nhưng cứ tối tối cô lại thấycứ tối tối cô lại thấy bóng người kia đứng trước cửa phòng khoảng 2 phút rồi lại rời đi. Haizzz, chắc là cô bị ngã đập đầu nên sinh ra ảo giác rồi. Y/n vì không thích mùi bệnh viện nên xin xuất viện sớm. Về đến nhà cũng không thấy anh đâu, chắc là đi công tác rồi.
- Phu nhân!!!! Chắc cô đã đọc tờ phiếu xét nghiệm của mình rồi đúng không? Bất ngờ không?
-Dì Trương vừa hỏi vừa cười.
- Bất ngờ lắm ạ!
-Y/n nói thế nhưng trong lòng lại không vui.
- Cô phải lo chăm sóc bản thân cho tốt có biết chưa? Y/n không đáp, chỉ cười nhẹ lảng tránh.
- À đúng rồi, phu nhân cô bị mộng du sao?
- Mộng du? Sao dì lại hỏi thế?
- Mấy hôm trước tôi thấy phu nhân cứ đi lòng vòng trong nhà trong lúc đang nhắm mắt nên hơi thắc mắc thôi.
- Lúc nhỏ con có bị, nhưng sau đó thì không bị nữa, xem ra bây giờ lại tái phát rồi.Y/n hơi lo lắng, nếu buổi tối không may lại tái phát thì sao? Lỡ như cô lại đi lòng vòng phá đồ đạc trong nhà thì sao?- Phu nhân cô đừng nghĩ nhiều, mộng du cũng không có gì là xấu, nếu biết kiềm chế thì lâu dần sẽ thành thói quen, sau đó sẽ không bị nữa.Ngừng một lát, bà nói tiếp:
- Đúng rồi, thiếu gia sẽ đi công tác vài ngày, cô không cần chờ cậu ấy đâu. Cô nghỉ ngơi đi ạ, ngủ sớm sẽ tốt cho sức khỏe của cô.Vừa nói dì Trương vừa kéo chăn đắp cho Y/n, bắt cô ngủ thật say rồi mới chịu rời khỏi.
--------------------
Không biết đã qua bao lâu, Y/n mới mơ hồ tỉnh lại, hình như cô đã ngủ rất lâu, đầu còn hơi tê.Cô đưa tay lên nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay. Đã gần 4 giờ sáng rồi, cô vò đầu ngồi dậy, định theo thói quen bước xuống giường vào nhà vệ sinh.Nhưng có cái gì đó không đúng! Sao cô lại nằm trên sàn nhà? Hơn nữa đây cũng không phải phòng cô. Y/n ngước mắt nhìn quanh, đây không phải là phòng của Jisso sao? Chắc cô lại bị mộng du rồi.Cô sợ kinh động đến Jisso nên định nhanh chóng rời khỏi.Nhưng..........
-------------------
#Còn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip