Chapter 3

Đời người rất ngắn, ngắn đến mức chẳng thể gặp anh một lần.

Đời người rất dài, dài đến mức quãng thời gian chờ tới lần tiếp theo được gặp anh cũng được coi là một loại dày vò.

~Yingie dịch~

--------------

Soeun nhìn Jimin chỉ mỉm cười. Rồi bất giác, cô đảo mắt. Nhìn lên tầng hai, anh nhân viên đang bê một thùng các-tông khá lớn. Anh ta chẳng hiểu vô tình hay cố ý mà vấp ngã, đánh rơi cái thùng qua lan can. Vị trí cái thùng rơi xuống gần chỗ Jimin đang nhặt hộp sữa nên Soeun mới lo lắng mà hét lên và chạy tới chỗ Jimin...

Mọi chuyện đã bắt đầu như thế.

Jimin lo lắng lay người cô:

- Soeun à, Soeun!

Thấy mọi người ai cũng thẫn thờ đứng nhìn, Taehyung không giữ được bình tĩnh mà quát lớn:

- Còn ngồi đó?! Tới bệnh viện. Mau!

Hoseok lấy ra chiếc điện thoại từ trong túi quần, nhanh chóng bấm gọi 119. Một lát sau, xe cấp cứu tới. Vì Jimin gần Soeun nhất trong lúc đó nên đi cùng xe cấp cứu với cô. Quản lý và sáu thành viên còn lại đi xe theo sau.

Sau hơn một giờ cấp cứu, bác sĩ trở ra với nét mặt không mấy nhẹ nhõm.

Jungkook lo lắng hỏi:

- Sao rồi bác sĩ? Em ấy ổn chứ ạ?

- Tạm thời đã qua cơn nguy kịch...

Mọi người sau khi xong câu nói ấy của vị bác sĩ kia thì đều thở phào nhẹ nhõm. Thật là tốt quá rồi, Soeun không sao hết.

- ...tuy nhiên...

- Còn gì nữa sao, thưa bác sĩ?

- ...vì sự va đập khá mạnh dẫn đến mất nhiều máu và ảnh hưởng tới não nên có thể cô bé sẽ bị mất trí nhớ tạm thời.

Namjoon ngạc nhiên:

- Mất trí nhớ ạ?

Vị bác sĩ già không nói gì thêm, chỉ nhăn trán bước đi, bỏ lại đằng sau một bầu không khí yên lặng đến đáng sợ. Không ai muốn lên tiếng. Không ai đủ can đảm để mở lời. Cho đến khi Jimin không chịu đựng nổi mà bật khóc, mà tự trách bản thân mình:

- Tất cả là tại em. Nếu không vì... vì em đi lấy sữa... thì Soeun đã... -

Giọng Jimin nghẹn lại vì tiếng nấc. Hình ảnh cục Mochi xinh xắn hằng ngày giờ được thay thế bằng một người con trai yếu đuối như thế này đây. Không nỡ nhìn cậu em tự trách mình, Hoseok an ủi:

- Jimin à, không phải lỗi tại em mà. Đừng khóc nữa!

Taehyung sau khi nghe lời bác sĩ nói, lại cộng thêm phản ứng của Jimin khiến anh càng tức giận. Anh gằn giọng hỏi, bỏ quên cả kính ngữ:

- Rốt cuộc là trong cái thùng đó đựng gì vậy chứ?

Anh quản lý Sejin biết Taehyung đang hỏi mình, vì ở đây ngoài anh ra thì ai có thể biết được nữa. Anh Sejin lên tiếng trả lời:

- Hình như là máy sưởi của cửa hàng đồ gia dụng ở tầng trên thì phải.

Jungkook thắc mắc:

- Em tưởng đã thuê trọn rồi cơ mà?

Anh Sejin ngập ngừng:

- Vì họ nói là khách hàng V.I.P yêu cầu nên... bảo vệ đã cho vào.

- Aishhh... thật là...

Taehyung đấm mạnh vào bức tường sau lưng. Không hiểu sao từ khi nhìn thấy hình ảnh của Soeun và cậu bé mè nheo kia, anh cảm thấy bản thân mình như được ánh nắng ban mai sưởi ấm. Đẹp đẽ, tươi mới và ấm áp tới lạ.

Anh nhìn thấy những niềm vui sướng từ sâu thẳm trong đôi mắt của người con gái kia.

Anh nhìn thấy sự trong trẻo trong giọng nói của người ấy.

Anh nhìn thấy, anh của thời diểm này đang một mực lo lắng cho cô, hay đơn giản chỉ là lo lắng sự vui vẻ và trong trẻo kia sẽ tan biến mất.

.

Từ ngày hôm đó, sau khi kết thúc lịch trình, hoặc là một, hai người hoặc là cả nhóm sẽ vào thăm Soeun. Chính vì thế mà trước cửa phòng luôn có hàng chục người cả y tá, bác sĩ lẫn người nhà bệnh nhân. Kể ra thì hơi phiền nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Hành lang là của bệnh viện chứ đâu phải của riêng Bighit hay BTS.

Sau hơn hai ngày hôn mê, Soeun tỉnh lại. Đúng như dự đoán, Soeun đã mất trí nhớ. Cô không còn chút kí ức nào về buổi fansign hôm ấy, cũng không nhớ vì sao mình lại ở đây. Nhưng cô nhớ, nhớ tất cả những gì xảy ra trước đó. Nhớ cô là Ju Soeun, nhớ cô là du học sinh Việt Nam tại KU, nhớ cô là A.R.M.Y, nhớ tháng sau cô sẽ có 1 việc vô cùng quan trọng...

Trong phòng bệnh lúc này chỉ có mấy anh lớn là Namjoon, Yoongi và Jin. Cô ngồi đờ ra nhìn họ. Còn nghĩ là mình đang nằm mơ. Cũng phải thôi. Với Soeun, đây mới là lần đầu gặp mặt, ngạc nhiên là điều không thể tránh.

Namjoon thấy Soeun như người mất hồn liền lên tiếng:

- Em ổn rồi chứ?

Soeun giật mình, nhìn quanh phòng bệnh một lượt. Có tất cả hai cái giường nhưng lại chỉ có một bệnh nhân là cô. Cô không quen họ, vậy tại sao lại bắt chuyện với cô? 

''Có lẽ là do họ quen biết bệnh nhân kia, mình lại ở cùng phòng nên lịch sự 1 chút.'' - Soeun thầm nghĩ.

Dù sao họ cũng có lòng hỏi thăm, ít nhất cô cũng nên trả lời cho phải phép. Cô tế nhị đáp:

- Cảm ơn anh. Em ổn rồi ạ.

Nói rồi cô bước xuống giường, xỏ dép, với lấy cái điện thoại trong giỏ đồ bệnh nhân rồi định đi ra ngoài.

Yoongi vội vàng hỏi lại:

- Em định đi đâu?

Soeun xoay người nhìn họ, không nói gì. Vài giây sau, toan định bước tiếp thì một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô.

Những ngón tay này... Là hội chứng Ehlers Danlos... Là của Jin... Kim Seokjin.

Seokjin giữ cô lại, khuyên nhủ:

- Tạm thời... em cứ ở lại với bọn anh đi đã.

Soeun rút tay mình ra, mỉm cười nói:

- Anh quan tâm đến em là được rồi. Em rất cảm ơn. Anh không cần lo lắng quá mức như thế này đâu. Cho em gửi lời chào tới người nhà của anh.

Nói rồi Soeun cúi chào và đi ra cửa.

Ba người họ ngơ ngác nhìn nhau. Họ đã cầu nguyện, đã hy vọng Soeun sẽ bình thường vậy mà... Bây giờ, họ với cô đơn giản chỉ là người lạ với người dưng. Nếu có hơn thì chỉ là idol và fan.

Namjoon ngập ngừng:

- Em ấy... thật sự...

- Ừ. Thật sự... quên rồi... 

  »——(¯' Hết Chapter 3 '¯)——»  

.
.
.
.
Preview Chapter 4:

Cô bước vào phòng, ngồi lên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh của mình.

...

- Em không nhớ tụi anh sao?

- Các anh BTS, là boygroup mà em thích nhất!

...

- Em thật sự... về bọn anh... chỉ có vậy thôi sao?

- Vâng. - Soeun mỉm cười.

Nụ cười ấy như nhát dao cứa vào tim họ. Nhẹ nhàng mà đau đớn đến gỉ máu...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip