19

-" T/b "

Chất giọng ngọt ngào vang lên trong khoảng không im lặng bao trùm, em khẽ mở mắt, phát hiện rằng xung quanh mình hiện giờ chỉ toàn là một màu trắng xóa, cả người em cũng đều khoác lên một bộ váy trắng, đôi chân trần cứ bước đi trong vô thức về phía giọng nói kia phát ra. Em có thể nhận thức được rằng mình đang mơ, một giấc mơ kì lạ...

-" Mẹ, là mẹ phải không? "

-" Ta rất nhớ con, liệu con có đang sống hạnh phúc không? Ta không thể gặp được Jungkook, hai đứa liệu đã xảy ra chuyện gì? "

Em có chút bất ngờ, dù là mơ nhưng tại sao mẹ lại có thể nói chuyện một cách bình thường như vậy? Đó là điều rất khó xảy ra và em cũng từng mơ rất nhiều giấc mơ kiểu như thế này, cảm giác thật chân thật, đã bao lâu rồi em không ngồi lại và nói chuyện với mẹ mình như thế này, kể cả lúc bà ấy còn sống, em còn không dành thời gian để tâm sự với bà

-" Ta không cảm nhận được Jungkook như lúc trước nữa, hai đứa có thật sự ổn không? "

-" Chúng con ổn, mẹ đừng lo lắng, con đang sống rất tốt "

-" Vậy thì được, nếu HeeNa mà không chăm sóc tốt cho tụi con, ta nhất định sẽ ám cô ấy cả đời "

JeeLy nở nụ cười dịu dàng, đúng lúc ấy những cơn gió nhè nhẹ cũng đã bắt đầu xuất hiện, chúng như đang bao bọc lấy em và em có thể cảm thấy rằng cơ thể mình đang tốt lên, thật dễ chịu, giống như những cái ôm của mẹ vậy

-" Mẹ à, liệu... mẹ có thể nói cho con biết ai là người đã hại mẹ không? "

-" Con bé này, đó là điều ta không muốn nhắc đến nữa, hãy tận hưởng một cuộc sống yên bình và đừng làm bất cứ điều gì khiến mình phiền lòng "

-" Nếu mẹ nói, con có thể trả thù cho mẹ, mẹ đã nói mẹ bị hại không phải sao? Con không muốn, con không muốn thấy việc thủ phạm vẫn dửng dưng ngoài đó trong khi mẹ thành như thế này "

-" Không, việc ta muốn bây giờ là con phải sống thật tốt, được chứ? Đừng bận tâm những gì người khác nghĩ về mình, vì họ chẳng biết cái gì là có lợi cho con cả, hãy giữ một tâm hồn trong sạch như hiện giờ, đừng để bị vấy bẩn "

-" Mẹ ơi... "

Những cơn gió vẫn nhè nhẹ như vậy, càng ngày càng bao bọc lấy em nhiều hơn, kích thích tất cả những tế bào thần kinh trong người em và em cảm thấy mình đang được chữa lành mọi vết thương, thật êm ái và dễ chịu. T/b bước từng bước thật chậm tới chỗ mẹ của mình, từng bước một cẩn thận vì sợ rằng nếu như nhanh một chút thì mẹ của em sẽ lập tức tan biến

Những cánh hoa anh đào không biết từ lúc nào cũng đã hòa mình vào cơn gió, khung cảnh lúc này thật lãng mạn và đẹp như một bức tranh. Loài hoa này, đã bao lâu rồi mẹ vẫn nhớ đó là loài hoa mà Jungkook rất thích khi còn nhỏ, không biết tại sao nó lại tự dưng xuất hiện ở đây, hẳn là mẹ có ẩn ý gì đó

-" Đừng chạm vào ta, con sẽ đi theo ta nếu như cứ bước tới như vậy "

-" Con muốn được ôm, muốn được ở trong vòng tay của mẹ, mẹ không thể ôm con... dù chỉ một lần thôi sao? "

Thật tệ, cô con gái mít ướt của mẹ lại khóc nữa rồi, mẹ luôn muốn con mạnh mẽ mà, sao cứ đứng trước mặt mẹ lại tự nhiên mềm nhũn ra thôi

-" Ta rất muốn nhưng thật tiếc, ta không thể, việc ta có thể làm là nói chuyện với con như thế này "

Ngay lúc ấy, dưới chân của em bỗng dưng xuất hiện một vòng tròn đen, em biết rằng đã đến lúc mình phải rời đi

-" Mẹ, con yêu mẹ "

-" Ta cũng yêu con, và cả Jungkook nữa, hai đứa đã hứa là phải yêu thương nhau thật nhiều rồi đấy, có biết không? "

Chiếc hố đen ấy sụp xuống, hút hết tất cả cảnh vật xung quanh bao gồm cả em trong phút chốc, em đã rất sợ hãi cảm giác lúc ấy, nó không phải là một chiếc hố bình thường, nó đã tái diễn lại những kí ức đau khổ của em trong suốt những năm vừa qua, đó là cái giá phải trả sau mỗi lần em thỏa mãn nỗi nhớ nhung của mình đối với mẹ, tính ra, nó cũng đáng...

-" Hãy cẩn thận! "

[...]

-" KHÔNG!!! "

T/b bật dậy khỏi chiếc giường êm ái của mình, mồ hôi sớm đã đổ đầy trên gương mặt xinh đẹp nhợt nhạt kia, hô hấp cũng nhanh hơn bình thường, vội đưa mắt nhìn xung quanh thì mới biết là mình đã " về đến " phòng

-" Em tỉnh rồi? Em gặp ác mộng sao? "

Taehyung từ bên ngoài đi vào, trên tay gã là một cốc nước lọc cùng vài loại thuốc, khoan đã, là thuốc sao? Lúc này thì em mới thực sự hoàn hồn trở lại, cảm nhận được trên trán mình vẫn còn một chiếc khăn ấm, trên bàn bên cạnh còn có cả nhiệt kế, em không hề biết rằng mình đã bị bệnh từ bao giờ

-" Hạ sốt rồi, may thật. Đêm qua em đã sốt đến 39 độ, làm tôi lo lắng đến chóng cả mặt "

Cảm giác thật trống trải, nếu như là bình thường thì người bên cạnh em lúc này phải là Yoongi, anh ấy sẽ ôm em vào lòng và xoa dịu em như một đứa con nít, nhưng bây giờ thì không, đó là gã

-" Tôi không sao "

-" Vừa rồi gặp ác mộng phải không? Tôi đã nghe tiếng em hét "

Vậy ra cơn gió lúc đó là do mẹ muốn chữa lành bệnh cho em sao? Nghe thật phi lý nhưng em có thể tin nó là thật không, rằng mẹ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc cho em, rằng mẹ vẫn luôn dõi theo em, thật điên rồ... sự điên rồ mà em rất muốn nó thành sự thật

-" Tại sao tôi lại nằm ở đây vậy? "

-" Em không nhớ gì sao, nguyên ngày chủ nhật hôm qua em đã tự nhốt mình suốt ở trong phòng, đến giờ ăn tối em vẫn nhất quyết không chịu ra ăn, gọi còn không có tiếng trả lời, tôi lên xem thì mới thấy em nằm gục ở trên bàn cùng với một đống bài tập đã hoàn thành và kèm theo đó là cơn sốt rất cao. Làm ơn đi, quan tâm mình một chút thì em chết à? "

Gã đưa tay lên vuốt tóc em, ánh mắt lúc ấy của gã khiến tim em hẫng đi một nhịp, em chưa bao giờ nhận được ánh mắt này từ ai ngoại trừ mẹ của mình, anh Yoongi và dì Min cả, em cảm giác trong bụng mình như đang có cả nghìn con bướm bay lượn nhẹ nhàng vậy đó, cái tên này bị sao vậy hả?!

-" Hôm nay trường được nghỉ, em phải ở nhà cho tôi chăm sóc kĩ càng đấy có nghe không? "

-" Sao lại phải là anh chứ... "

-" Có vẻ em đang tìm Yoongi? Anh ấy vừa sáng hôm nay gọi tới bảo rằng sẽ về vào ngày mai do phải ở lại sở cảnh sát giải quyết một vụ án khó, vì vậy nếu em cần một cái ôm thì tôi rất sẵn lòng "

Gã lại cười, một nụ cười sảng khoái như tia nắng sớm đang le lói ngoài cửa sổ, nụ cười hình chữ nhật vô cùng đáng yêu và trẻ con, nhìn lại quá khứ xem chủ nhân của nụ cười này đã đánh em sặc máu đến thế nào chứ? Thế giới này thật lừa tình mà

-" Ai... Ai nói tôi cần ôm chứ? Mau ra ngoài "

-" Coi em đang đối xử với người đã chăm sóc mình cả đêm như thế nào kìa, lần sau tôi sẽ bỏ mặc em "

-" Không thèm "

-" Em không cần thèm vì sẽ không có cái lần sau nào nữa hết, Kim Taehyung tôi sẽ thay Min Min của em quản em thật chặt, có mơ mà bị bệnh lần nữa đi. Vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng, tôi cho em mười phút "

Lại là cái giọng uy hiếp đáng sợ đó, em thừa nhận là em sợ gã đó nhưng mà đây có được gọi là quan tâm không? Cảm giác kì quái này là gì đây, đây là lần đầu tiên trong 20 năm cuộc đời em cảm nhận được có gì đó lâng lâng hạnh phúc trong người, mặc dù trước đây em có quen một vài tên nhưng chủ yếu là chỉ để qua đường thôi, hoàn toàn không cảm giác được như bây giờ đâu

Em vốn đã thiếu thốn rất nhiều tình yêu, nếu bây giờ em nói em có tình cảm với gã thì cũng chẳng có gì bất ngờ hết..

Gạt hết mấy cái suy nghĩ trong đầu qua một bên, em cố lê cái thân xác ê ẩm vẫn còn chút choáng váng của mình vào nhà vệ sinh và em nghĩ em phải tắm ngay bây giờ, trời bên ngoài đang là giữa tháng ba nên thời tiết khá lạnh nhưng vì cơn sốt tối qua nên em thấy hơi khó chịu, thay bộ đồ ngủ này ra thì tốt hơn

[...]

-" Em lại định đi đâu? "

-" Tôi thấy ngột ngạt nên định đi dạo một chút. À này, sáng giờ anh có thấy Jungkook không, thằng bé không có ở trong phòng "

-" Em một tiếng cũng Jungkook hai tiếng cũng Jungkook, em thấy thằng nhóc đó có quan tâm mình không? Nếu em không nói nó là em trai mình thì tôi cũng chẳng biết nữa, đừng bận tâm về nó mà lại quên đi bản thân mình, T/b à "

-" Không phải chuyện gì mà không bận tâm là sẽ được giải quyết, đó là định mệnh, cuộc đời mỗi người vốn được sắp đặt sẵn mà, tôi quen rồi "

-" Nhỏ ngốc này, ăn cho tôi nhờ đi nhé "

Gã cốc đầu em một cái rồi đẩy chén cháo gà thơm phức trên bàn về phía em ngồi, riêng gã thì ngồi ở đối diện với dĩa mì tương đen ngon lành, một buổi sáng lành mạnh và yên bình, phải thừa nhận rằng từ khi có gã cuộc sống của em có chút gì đó yên bình hơn thật, nếu không muốn nói đó là mùi vị của sự yêu thương

-" Phải rồi, đang bệnh mà em lại tính đi đâu? "

-" Ở trong nhà trong cái thời tiết này không phải quá uổng phí sao, tháng ba tháng tư hằng năm tôi đều cùng gia đình đi picnic đó, chỉ có anh là không thích mấy cái hoạt động lành mạnh đó nên không biết thôi "

-" Này, tôi sống lành mạnh lắm nha "

-" Quán bar là lành mạnh hả? Nhận thức của anh thật kém quá đi "

-" Vào quán bar tôi chỉ uống rượu thôi chứ không chơi gái nha, vậy là rất lành mạnh rồi "

-" Bởi vậy mới nói là anh bị mất nhận thức đó!! "

Em đã mong đến tháng ba từ rất lâu rồi vì lúc ấy thời tiết đã dần trở nên mát mẻ và rất phù hợp cho các hoạt động ngoài trời, vì thế nên em đã lên kế hoạch cho ngày hôm nay khoảng một tuần trước, bao gồm cả việc lên trang phục một cách rất hào hứng. Và đó là lí do tại sao một cái áo sơ mi tay ngắn màu xanh hemlock cùng chân váy xanh lá mạ, một đôi giày trắng đế thô luôn là sự lựa chọn tuyệt vời nhất

-" Đi cùng đi "

Câu nói đấy của gã làm em suýt tí nữa là sặc luôn miếng thịt gà đang nhai trong miệng

-" Không phải anh không thích mấy hoạt động kiểu này sao? "

-" Vì tôi chưa bao giờ tham gia nên bây giờ mới muốn đi, có một công viên giải trí mới mở gần đây, để tôi dắt em đi "

-" Tin anh được không? "

-" Nguyện dùng thân thể này mang ra đánh đổi với em "

-" Anh làm như anh ngon "

-" Tôi rất mlem nhé, chỉ có em không thấy vậy thôi "

-" Trẻ con "

Quản gia Choi đứng từ nãy giờ bên ngoài phòng khách cũng đã nghe hết được cuộc " cãi nhau " vô cùng đáng yêu của hai người nào đó rồi chỉ khẽ mỉm cười, tiểu thư bao lâu nay chưa bao giờ thấy vui vẻ như vậy, thật làm ông già đây thật thấy vui lây mà, về phải nói lại cho bà chủ với cậu chủ mới được

--------

End 19

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip