XXII
*////*
-----
Ngay lúc Thạc Trân còn chưa kịp định thần, cậu đã cảm thấy gáy của mình bị đẩy về phía trước, tiếp đó là cảm giác mềm mại đáp lấy cánh môi, đầu lưỡi ấm áp của ai thừa dịp cậu sững sờ mà lẻn vào trong khoang miệng, dây dưa lấy đầu lưỡi thẹn thùng của cậu.
Thạc Trân ngơ ngác bị động nhận lấy nụ hôn của Thái Hanh, dần dần cảm thấy khó thở, mặt đỏ bừng bắt đầu dãy dụa. Nhưng người nào đó vẫn là không buông tha, bàn tay to lớn bắt được cổ tay nhỏ đang náo loạn. Có lẽ đầu lưỡi Thạc Trân quá mềm Thái Hanh không thể khống chế hôn càng sâu, anh bạn nhỏ vẫn là không chịu đựng được, phát ra vài âm thanh vụn vỡ. Môi vô thức đáp lại.
Hai mắt Kim tổng thoáng trầm xuống, bàn tay sau gáy anh bạn nhỏ bất giác tăng thêm lực, mãi đến khi Thạc Trân được thả ra, đôi môi cậu đã ướt nước sưng đỏ. Người nào đó vẫn thấy chưa đủ, dùng răng gặm cắn đôi môi mọng đáng thương.
Anh bạn nhỏ cố gắng mở to đôi mắt bị bịt kín một tầng hơi nước nhìn người đang điên cuồng này.
Không biết qua bao lâu ai đó thỏa mãn buông người ra. Thái Hanh hơi thở nguy hiểm, cọ vào lỗ tai đỏ của người nào đó đang đỏ mặt hé miệng thở dốc, thầm nói "Thạc Trân em chọc tôi điên, em chọc tôi tức giận, em chọc tôi thích em"
Thạc Trân khi được buông ra cơ thể không còn khí lực vô thức tựa vào lồng ngực ấm nóng của ai đó. Nghe được những lời của Thái Hanh hơi thở vừa lấy lại bình ổn, tiếp tục loạn liên hồi.
Nhìn người trong lòng, Thái Hanh cảm thấy cảm xúc nhiều năm ngủ yên gần đây bị xáo trộn rất nhiều, anh nghĩ rằng chỉ là nhất thời nhưng mỗi lần nhìn thấy anh bạn nhỏ thì không tự chủ được bản thân, muốn nhìn một chút, muốn bảo hộ cậu, nhưng lại không muốn anh bạn nhỏ sợ hãi. Như vậy cậu sẽ bỏ trốn mất.
Tiếng gõ cửa cắt ngang khung cảnh ái muội đầy xấu hổ, anh bạn nhỏ mặt đỏ bừng trốn trong chăn. Còn ai kia thì cả khuôn mặt ngập tràn săc xuân.
"Mời vào"
Là thư ký mang văn kiện công việc đến, cả những đồ sinh hoạt cá nhân. Bởi vì Kim tổng dự định là sẽ ở trong phòng bệnh đến khi anh bạn nhỏ xuất viện.
Nhanh chóng đến nhanh chóng đi, trả lại không gian của hai người. Người ta là thư ký chuyên nghiệp cơ mà.
Phát hiện ai kia đem đầu vùi trong chăn sống chết không chịu chui ra. Kim tổng nghẹn cười, sợ người trong chăn không thở được mà đào người từ trong chăn ra, sau đó đem người chỉnh lại đắp chăn cho cậu. Nhìn mặt đối phương lại đỏ lên, tâm tình Thái Hanh ngứa ngáy. Nhưng vẫn là tha cho người vừa bệnh.
Đôi tay to lớn che mắt lại mắt anh bạn nhỏ, miệng nói ra vài chữ đơn "Nhắm mắt, ngủ"
Anh bạn nhỏ nào đó lại trốn trong chăn, tâm hồn thì bay đi đâu mất rồi, tim không còn là của bản thân, đập nhanh không kiểm soát, tay lại vô thức sờ sờ lên môi sưng đỏ, có chút nóng. Kim tổng anh ấy nói mình chọc anh ấy thích. Là thích theo nghĩa kia đó hả, là anh ấy nhất thời kích động thôi phải không hay là lại phạt cậu nữa vậy, nghĩ đến đây nội tâm lại có chút rối loạn. Lo lắng một hồi nữa phải đối mặt như thế nào.
Vừa khỏe lại nhưng chịu một đả kích như vậy, suy nghĩ một hồi anh bạn nhỏ đã lăn ra ngủ, nhưng chăn ngoan cố không chịu thả xuống.
Mở mắt ra một lần nữa đập vào mắt Thạc Trân là hình ảnh Kim tổng đang tập trung xem văn kiện, vest đã được thay thế bằng đồ thoải mái, dù chỉ mặt mỗi áo thun rộng rãi cũng quần rộng yêu thích của anh ấy, thì cả người vẫn toát ra khi thể hút người, điển trai, xương quai hàm góc cạnh, mắt nghiêm túc nhìn màn hình máy tính, đến bàn tay của người đàn ông này cũng rất đẹp, thon dài nhưng không gầy gò, đốt ngón rõ ràng, móng tay vuông vức gọn gàng,mu bàn tay lộ rõ bốn đường xương, dưới làn da là những sợi gân màu xanh, toàn thân tỏa ra vẻ cấm dục. Khác biệt hoàn toàn với người hung hăn ban nãy.
"Em còn định trốn trong chăn đến khi nào, hửm" Mặt thì vẫn tập trung xem tài liệu, nhưng vẫn có thể nhìn thấy hành động của anh bạn nhỏ bên này. Thấy người trong chăn có động tĩnh, liền bỏ tài liệu qua một bên đi đến rót ly nước cho cậu, lại lấy hộp trái cây trong tủ lạnh mini cho Thạc Trân.
"Xin lỗi, em không muốn gây phiền phức cho anh nên đã không có gọi điện..." Bối rối xin lỗi, bởi vì ban nãy Kim tổng nói cậu chọc anh ấy tức điên. Còn vì cậu mà ở nơi đây.
"Tôi có nói em gây phiền phức cho tôi bao giờ chưa?" Thái Hanh chính là không muốn cậu có suy nghĩ ấy trong đầu. "Lần sau sẽ không nhẹ nhàng như vậy với em đâu". Lời lẽ vẫn là không có ý tứ nói đùa.
Chờ người ngoan ngoãn ăn, lại nhìn anh bạn nhỏ mặt tỏ vẻ thắc mắc, vẫn là nên giải đáp.
"Có điều gì muốn hỏi tôi không?"
Gật gật đầu.
"Tôi sẽ trả lời em tất cả"
Là anh nói đó nha.
"A-anh làm sao biết em bị bệnh vậy?"
"Là trợ lý của em báo cáo"
"Anh không đi công tác sao?"
"Em nói xem tôi có thể yên tâm mà đi làm sao"
"Anh ở chung phòng bệnh với em thật là sẽ an toàn sao"
"Ngốc, đây là bệnh viên của nâu hạt dẻ nên bảo mật rất cao"
"A-anh...."
"Thạc Trân, em hình như không nắm bắt trọng điểm thì phải" lắc đầu không hài lòng với những câu hỏi thiếu dinh dưỡng của anh bạn nhỏ. Kim tổng đây là momg chờ câu hỏi khác cơ.
Nuốt nước bọt nghĩ đến vấn đề kia, không phải cậu ngu ngốc không hiểu câu nói của Kim tổng, nhưng cậu vẫn là khó mà tiêu hóa được. Sống chung với nhau hai năm, thực sự ngày ở cạnh nhau đếm trên đầu ngón tay, Thạc Trân cứ nghĩ hai người sống như vậy cho đến khi tìm được người thích hợp với bản thân thì tách ra, bằng chứng là Kim tổng anh ấy vận đào hoa rất nhiều, scandal cũng rất nhiều. Nên cậu luôn tự đúng nguyên tác bản thân, đùa giỡn là đùa giỡn nghiêm túc vẫn là nghiêm túc, không dám quá phận.
Đột nhiên bây giờ Kim tổng nói thích cậu. Là thích thôi đúng không. Có khi chỉ là cảm hứng dâng trào nhất thời. Cậu chưa yêu lần nào nhưng không có nghĩa là ngu ngốc. Cậu chính là không có cảm giác tin tưởng, cảm giác an toàn.
"Anh thật sự thích em sao? Anh không nghĩ là nhất thời chứ." Mơ hồ đặt câu hỏi.
"Không biết em nghĩ như thế nào, nhưng Thái Hanh tôi chưa bao giờ có ý định trêu đùa em"
"Thế còn em có cảm giác với tôi?"
Nghĩ nghĩ Thạc Trân vẫn là còn rối rắm "Em không biết..."
Nhìn người ngồi trên giường bệnh ra, Kim tổng khí thế tự tin, như có kim nhọn châm thủng, có chút tổn thương. Nhưng vẫn là tôn trọng cậu, chờ đợi cậu tiếp nhận.
Đột nhiên bàn tay giơ ra, phủ nhẹ lên đầu Thạc Trân, nhẹ nhàng vuốt ve tóc cậu hai cái, lập tức thu lại " Không sao, tôi sẽ chờ em"
"V- vậy anh không thích người khác được không, chờ em..." Anh bạn nhỏ vẫn là có chút chiếm hữu thủ thỉ, bởi vì cậu không có nói là không thích anh ấy mà. Bởi vì cậu bối rối khó hiểu cảm giác bản thân mình.
Ai đó nghe Thạc Trân nói như vậy, tự tin lại được căng tràn, dù cho em ấy không nói, thì Thái Hanh này đã xác định, Sóc con, em không trốn thoát được đâu!!!
"Nói vậy phải cho tôi phúc lợi gì đó chứ, đúng không?" Ánh mắt híp lại, giọng điệu gian xảo trao đổi điều kiện.
P/s: Hình như Kim tổng lại đổi khách thành chủ rồi nè.
-------
Cho mị hỏi cái này, mấy cô có thích cảnh hôn hay thịt được miêu tả rõ hông. Hay nhẹ nhàng. Để có gì tui điều chỉnh lại nha :>>
Mấy bạn nhớ giữ gìn sức khỏe nha!!!! Phải tự giác bảo vệ bản thân!!!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip