23.

Kim Thái Hanh những ngày tháng gần đây công việc vô cùng bận rộn. Công ty mới còn đang trong quá trình được thành lập, việc kêu gọi các bên hợp tác lại càng vất vả hơn nữa. Cũng may, trong quá trình này của y vẫn luôn có Điền Chính Quốc hỗ trợ. Từ trước tới giờ Chính Quốc vẫn hay bị Thái Hanh trêu trọc là đầu óc ở trên chín tầng mây, nhưng lần này lại chín chắn trưởng thành hơn bao giờ hết. Cậu là đồng hành cùng y nhiều nhất, cũng là người thân cận hiếm hoi của y trong ngành công nghiệp khắc nghiệt này...

"Anh chưa muốn về nhà sao? Gần 12 giờ đêm rồi..."

"Đợi tôi một chút nữa, xử lí đống hợp đồng này ổn thỏa sẽ về ngay bây giờ." 

Thái Hanh trong lòng cũng sốt sắng nhiều chút. Y cũng muốn trở về càng sớm càng tốt, bởi ngoài Chính Quốc bên cạnh mình ra vẫn còn có người vẫn luôn đang đợi y trở về. 

Thái Hanh vươn vai, thở dài một tiếng. "Cuối cùng cũng xong!"  rồi lại mỉm cười với Chính Quốc. 

"Này anh, có khi bây giờ chúng ta nên đổi cách xưng hô rồi cũng nên."  Chính Quốc bất ngờ sực nhớ ra điều gì đó, hí hứng nói với Thái Hanh. 

Y vẫn chưa hiểu, thắc mắc hỏi. "Xưng hô thế nào?" 

"Kim tổng, Điền thứ kí." Điền Chính Quốc tủm tỉm cười trộm. 

Cũng phải. Không phải giờ đây bọn họ đang trong quá trình thành lập công ty giải trí sao? Công sức, thời gian và tiền bạc của những tháng ngày bận rộn này của bọn họ giờ đây cũng sẽ sớm được đền đáp thích đáng. Lần đầu thử sức với công việc mới, hẳn Thái Hanh có gặp chút khó khăn trong xử lí việc làm. Nhưng người ta không phải vẫn thường nói rằng: chỉ cần có thời gian, khó khăn nào cũng luôn được đền đáp bằng sự nỗ lực và học hỏi không ngừng sao? Tuy quãng thời gian này đối với y chẳng chút dễ dàng gì, nhưng chắc chắn là một trải nghiệm mới mẻ, là thành tựu mà khiến y cảm thấy tự hào suốt đời. 

.

"Này, chúng ta đang đi đâu vậy?" Thạc Trân sau khi được người kia thắt dây an toàn cho mình liền bất ngờ hỏi, y nói hôm nay cả hai người đều rảnh rỗi liền có ý muốn đưa anh đi đâu đó một chuyến, xem như đây là lần đầu tiên xuất ngoại của cặp đôi bọn họ.

Kim Thái Hanh không khẩn trương, hai tay vẫn bám chắc vô lăng, bình thản nói. "Đi ăn mừng công ty mới của tôi thành lập, còn ở đâu thì... lát nữa anh sẽ biết!" 

Con người này. Từ khi yêu nhau đến giờ lấy đâu ra những trò thần thần bí bí này ra mà trêu trọc anh vậy? Lúc anh tưởng y có lẽ đã chuẩn bị cho những ngày hẹn hò với Cầm Ân thì y lại tới nhà anh trong tình trạng say men, say tình. Lúc anh mới đảm nhiệm vai diễn mới liền bí mật trong giờ nghỉ giải lao mang đồ ăn thức uống đến đoàn phim. Còn lần này y nói muốn đi đâu đó ăn mừng, từ lúc nghe tin y đã hoàn tất việc thành lập công ty giải trí lòng anh đã mười phần vui vẻ, nhưng ngay cả chuyện bọn họ sẽ tới đâu và làm gì, sao anh biết được kế hoạch đó đã được y lên ý tưởng một cách hoàn hảo và tươm tất thế nào chứ?

Qua ô cửa kính, Kim Thạc Trân thấy rõ ràng bọn họ đã bỏ xa thủ đô hoa lệ và ngột ngạt, rẽ hướng sang một đại lộ khác hướng tới một thành phố biển gần đấy. 

 Đối với họ mà nói, thành phố này chính là một thiên đường tình yêu. Chỉ có những cặp đôi mới quen nhưng túi tiền cũng có chút dư giả, hay những đôi vợ chồng vừa mới kết hôn mới chọn địa điểm này làm nơi hẹn hò lí tưởng. 

Vậy nên nhìn thoáng qua ánh mắt biết cười của Thái Hanh mà đoán, thì lần này... xem ra y thật sự muốn cùng anh: qua trăng mật! 

Xế chiều, cũng là lúc hoàng hôn đang phủ kín cả bầu trời, bao trùm là một sắc hồng hồng đỏ đỏ, bên tai là tiếng sóng vỗ vào bờ nhè nhẹ khiến ai cũng cảm thấy lãng mạn đến xiêu lòng. Thái Hanh lần này không ngần ngại mà đặt ngay một bàn ăn ở bãi biển, có nến và hoa đầy đủ. 

"Cậu thật sự, muốn làm tất cả điều này vì tôi ư?" Thạc Trân nhìn thấy y đang mải mê lột vỏ tôm cho anh, lập tức liền cất lời hỏi. 

Thái Hanh dừng động tác, chắc nịch đáp lại bằng một cái gật đầu. "Tôi yêu anh. Không chỉ muốn được ở cạnh anh mà còn muốn bù đắp cho những vết thương chưa lành của quá khứ." 

"..."

"Hãy để tôi làm điều đó. Anh xứng đáng mà." 

Kim Thạc Trân lúc này bị lời đường mật của người kia làm cho đờ đẫn tâm trí, bất lực chỉ biết lắc đầu cười nhẹ. Hóa ra trong từng ấy năm sống trong thứ tình yêu dối trá của Nam Tuấn, anh cũng đã có được tình yêu trân thực của đời mình. Nhìn xem, giờ đây anh đã có người để tin tưởng, để an ủi anh, để anh trao gửi trái tim cho họ. 

Thạc Trân bỗng dừng lại dòng suy nghĩ màu hồng trước mắt, dự cảm lo sợ của anh bỗng dưng lại nhen nhóm trở lại. Có lẽ đó là thứ sợ hãi mà một người từng đổ vợ như anh vẫn thường day dứt trong lòng. Anh tự hỏi rằng liệu bọn họ còn có thể đi xa? 

"Thái Hanh này."

"Anh nói đi." 

"Tình cảm này của chúng ta liệu có thể đi xa đến đâu nhỉ?" 

"Tương lai khó đoán, vì thế hãy tin vào thực tại. Chỉ cần anh đừng buông tay, tôi cũng sẽ cố gắng nắm chặt lấy tay anh." 

Tiếng hai li rượu vang đỏ va vào nhau trong buổi chiều tĩnh mịch. 

.

Thạc Trân hình như cũng đã ngà ngà say. Nụ cười ngây ngốc ấy của anh cũng đã được thu vào tầm mắt của người đối diện. 

Thái Hanh nhìn thấy anh vui vẻ như vậy, trong lòng cũng dường như trút bỏ hết gánh nặng của công việc. Trân quý của y vẫn luôn đẹp như vậy, tựa như ánh hoàng hôn mà vẫn khiến người khác động lòng mỗi khi nhìn thấy. 

Đêm hôm ấy, họ một lần nữa lại hòa vào nhau sau bao nhiêu ngày tháng bận rộn với công việc riêng của mỗi người. 

Thạc Trân khi ấy không chút do dự mà chủ động là người tiến tới phủ làn hơi ấm trên môi mình lên bờ môi mềm mại của người kia. Anh yêu con người này, và chắc chắn là những ngày tháng sau này vẫn thế. Anh nhón chân, hai tay chủ động luồn vào khe tóc y, dùng môi lưỡi đưa y vào cõi tình. 

"Ưm..."

Tiếng hai bờ môi chạm vào nhau, hòa cùng hơi thở khó khăn của tốc độ dần trở nên nhanh chóng lại càng mê nhân hơn bao giờ hết. Thạc Trân chẳng để ý, mà cũng chẳng muốn để ý rằng quần áo trên người anh từ bao giờ đã bị Thái Hanh lột sạch. 

Cú thúc của Thái Hanh từ nhẹ nhàng, thăm dò rồi lại mạnh bạo, mãnh liệt khiến Thạc Trân không ít lần phát ra những âm thanh quyến rũ. Hai mắt anh nhắm lại, cảm nhận yêu thương của người kia trao cho mình. 

Đêm hôm đó của bọn họ, không chút gượng ép, không chút lưỡng lự. Là tình cảm của bọn họ đã đạt đến mức độ chỉ cần nhìn vào ánh mắt của đối phương, ai đó cũng tự hiểu mình nên phải làm gì. 

Hóa ra trong giới giải trí mà ai ai cũng phải vào vai ấy, cũng tồn tại thứ gọi là tình yêu. 

Để những con người ấy tự chắp vá những nỗi đau, làm dịu đi những vết thương cho nhau. Chứ sao có thể dùng tiền bạc hay sức ép từ dư luận mà chi phối đến tình cảm và ham muốn của họ? 

Cuộc hoan ái kết thúc, nhưng Thái Hanh vẫn chưa có ý định muốn rời khỏi Thạc Trân. Nơi ấy của anh còn cảm nhận được thứ đó của y vẫn đang ấm nóng đến nhường nào. 

Thái Hanh lấy tay lau đi giọt nước mắt sinh lí của anh, rồi tiện thể đặt vào mắt anh một cái hôn phớt như thay lời cảm ơn. 

"Đây rốt cuộc là lễ ăn mừng, hay là tuần trăng mật đây?" Thạc Trân hỏi. 

"Ăn mừng chúng ta đã cùng nhau qua trăng mật." Thái Hanh bật cười. 

"Vậy chúc mừng nhé, Kim tổng." Nói rồi anh liền nhổm dậy, ghé vào tai y nói. "Vì đã có được tôi." 

#JiNa


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip