Em và Anh
Năm anh mười tuổi, em bảy tuổi.
Năm ấy, em theo mẹ, anh theo bố, chúng ta theo hai kẻ vô lương tâm mà gặp nhau. Ấn tượng lần đầu tiên của em về anh là vẻ ngoài xinh đẹp, một nét đẹp khiến người ta chẳng nói nên lời. Anh tên gọi là Kim Seokjin, một cái tên thật dễ nhớ. À mà chúng ta trùng họ này anh ơi, em gọi là Kim Taehyung anh nhé!
Nhưng chẳng bao lâu, vẻ ngoài thuần khiết ấy bị vùi lấp bởi những vết hằn sâu rướm máu, vết bầm tím rợn người loang lổ trên khuôn mặt tuyệt đẹp của anh. Họ ấy, hai con người vô lương tâm mà em nói ấy luôn sẵn sàng hạ những trận đòn roi vào người anh em chúng ta mỗi khi họ phiền lòng hay phật ý những thứ ngoài xã hội kia.
Anh à, em không hiểu tại sao họ lại như thế và cũng chẳng muốn hiểu tại sao, em mệt mỏi với họ quá rồi. Nhưng em rất muốn hiểu tại sao anh lại cố gắng bảo vệ em trong khi anh hoàn toàn có thể chạy trốn khỏi những trận đòi roi của họ? Anh luôn bảo em chạy trốn để rồi người chịu đòn luôn là anh. Chúng ta không phải anh em ruột, việc gì anh phải làm thế?
.
Năm anh mười sáu, em mười ba.
Chẳng mấy chốc chúng ta đã sống bên nhau 6 năm, 6 năm này có lẽ em vui nhất là khoảnh khắc chúng ta trốn được khỏi hai con người bất nhân ấy. Mặc dù cuộc sống mới này chúng ta không được ở trong nhà với mái che đầy đủ, gầm cầu lạnh lắm, hể trời mưa xuống là cứ tạt vào chổ ngủ của hai anh em chúng ta, ướt tất. Còn mùa đông thì ôi thôi, cứ như chúng ta đang sống trong tủ lạnh ấy nhỉ?
Rồi anh bảo em rằng anh muốn em đi học trở lại, tất cả tài chính trong nhà anh sẽ xoay sở. Anh tìm được một công việc tốt lắm, chỉ làm ca khuya nhưng tiền lương cao tận trời. Ban đầu, em chẳng chịu đâu, làm sao được chứ, em không thể vì bản thân mình mà để anh chịu khổ được. Nhưng rồi anh nói anh không khổ đâu, anh ổn mà, anh sẽ rất buồn nếu như em không đồng ý lời đề nghị ấy, em đành chấp nhận.
Xem ra công việc cũng khá nhàn hạ, tiền lương cũng cao lắm, chẳng mấy chốc chúng ta có một mái nhà nhỏ để tránh mưa. Chỉ là do làm ca khuya, buổi tối anh không hay trở về ngủ cùng em và khi trở về vào rạng sáng thì cả người anh gần như bị vắt kiệt sức, em bảo anh đừng làm nữa anh ơi, rồi anh đáp lại em rằng anh ổn.
Nhưng anh à, em quên mất là anh còn tận bốn năm để đủ tuổi trưởng thành, em cũng quên hỏi anh rằng anh làm công việc gì mà có thể nhanh như thế có được một mái nhà, để rồi....
.
Năm anh hai ba, em tròn tuổi trưởng thành.
Vì thấy anh như thế nên em cố học thật tốt. Cấp hai, cấp ba thành tích xuất sắc, rồi em đỗ đại học và hiện là sinh viên năm nhất khoa điện ảnh của trường đại học A.
Anh cho em tự do làm chủ bản thân mình. Anh bảo "Em trưởng thành rồi, làm việc gì cũng phải suy xét trước khi làm. Hãy làm mọi thứ thật tốt nhé". Anh của em vẫn luôn tâm lý như thế.
Em cũng đã tìm được một công việc, em bảo anh hay là đổi nghề sang một nghề nào đó có ca sáng đi, tiền lương ít cũng được, em cùng với anh trang trải chi phí trong nhà. Thật ra tiền ăn uống đồ đạc của hai thằng con trai thì có bao nhiêu đâu, đa phần sẽ qua hết học phí của em hết mà. Anh không chịu, bảo em còn nhỏ không nên đi làm. Giằng co một lúc thế rồi cả hai vẫn phải thỏa hiệp, anh làm việc anh và em làm việc em.
Hôm ấy em về muộn, tình cờ đi ngang một quán bar lớn trong thành phố, em gặp anh. Anh mặc bộ đồng phục hình như là của quán, cạnh anh là một lão già và tay của hắn thì đặt ngay mông anh mà xoa nắn. Anh yếu ớt gạt tay hắn ra nhưng không được, bóng lưng hai người mất hút sau cánh cửa quán bar ấy.
Hôm ấy, em đợi anh đến gần sáng. Anh vẫn thế, bước vào là bộ dáng mệt mỏi. Em tra hỏi anh về những gì em đã thấy hôm nay, rồi sau đó anh kể ra hết mọi chuyện, lời anh nói lúc ấy khiến em cảm thấy kinh tởm. Anh làm nghề đó bảy năm, lừa gạt em bảy năm.
Sau hôm đó gần như em tránh mặt anh, cảm thấy có lỗi nhưng em lại kinh tởm khi ở gần anh, thật sự em không chấp nhận được.
.
Năm anh hai bảy, em hai tư.
Đó là hôm em tốt nghiệp đại học, thay vì ở bên ăn mừng cùng anh thì em lại đi cùng với lũ bạn đến gần sáng. Về đến nhà, anh vẫn ngồi bó gối ở sofa, hình như anh hôm nay không đi làm. Em uống không ít rượu, hơi men vẫn còn trong người, em nhớ mình có đến gần và bắt hai cánh tay gầy yếu của anh, sau đấy thì em chẳng nhớ gì cả.
Sáng hôm ấy, trên chiếc giường duy nhất của căn nhà, anh nằm cạnh em và trên người thì không có gì cả. Đầu em đau như búa bổ, thấy anh nằm đấy, rồi em lại không kìm được con ma trong người mà chửi mắng anh, em nói anh không còn trong sạch, em nói anh kinh tởm, em bảo anh biến khỏi mắt em... Anh không nói gì, lặng lẽ bước xống giường vào nhà vệ sinh, còn em thì nhanh chóng mặc quần áo rồi sải bước ra ngoài.
Em về đến nhà, căn nhà im ắng đến kì lạ, đồ đạc đã được dẹp dọn sạch sẽ, cả bãi chiến trường hôm qua cũng thế. Trên chiếc bàn đặt trước ghế sofa, đồ ăn đã được chuẩn bị đầy đủ. Cạnh nồi cơm có một lá thư, hình như của anh. Đúng thế, là thư của anh, anh viết cho em một lá thư dài.
Anh bảo để em thấy thoải mái anh chọn rời đi, rồi còn những câu dặn dò em khi sau này không có anh bên cạnh và cuối cùng là lời xin lỗi, anh xin lỗi vì tối qua không đẩy em ra, anh xin lỗi vì đã có tình cảm trên mức anh em với em trong một thời gian dài, anh xin lỗi vì nhiều lần tham luyến tình cảm của em, xin lỗi vì anh đã làm sai đạo lý, anh cứ xin lỗi đến hết lá thư, nhận mọi thứ lỗi về cho mình.
Em nhanh chóng mở tủ đồ, trong tủ chỉ còn lại quần áo của em, quần áo, vật dụng của anh chẳng còn thứ nào cả. Anh đi thật rồi... Vậy cũng tốt, em đã nghĩ thế đấy.
.
Anh hai chín, em hai sáu.
Đã hai năm anh ra đi, em không đi tìm anh nhưng cũng không chịu được cuộc sống không có anh bên cạnh. Hai năm nay em không có bạn gái, cô gái nào đến tỏ tình là em lại nghĩ đến anh và nhanh chóng từ chối cô ấy. Liệu tim em thật sự đang nghĩ gì? Em cũng không biết nữa anh ơi...
Rồi em bạo gan đứng trước quán bar anh làm việc năm ấy, em hỏi họ anh có ở đây không, cậu nhóc đứng ở quầy pha chế bảo rằng cậu không biết anh là ai cả, anh làm việc ở đây mà? Cậu cho em gặp quản lí, quản lí bảo anh xin nghỉ làm từ hai năm trước, là hôm em tốt nghiệp, là hôm em với anh xảy ra chuyện đó.
Em hiểu tất cả rồi, em hiểu rồi anh ơi! Rằng anh làm việc đó để chi trả cho việc học hành của em, sau khi lên đại học thì tiền học phí còn hơn cả những năm cấp ba, thế nên anh mới không đồng ý đổi công việc... Em hiểu tất cả rồi nhưng anh không ở nơi này, em xin lỗi ai đây?...
Em quyết định đi tìm anh, em hỏi những người bạn thân trong quán bar mà anh quản lí nói cho em, họ đều không biết. Em cố nhớ đến những nơi anh từng nói rằng anh muốn đi cùng em, vẫn vô vọng...
Rồi có một người xưng là bạn anh đến tìm em, anh ta tên Namjoon thì phải, anh ta ấy, chẳng nói chẳng rằng kéo em lên xe và chạy thẳng đến một vùng quên hẻo lánh nhưng thơ mộng. Đẩy em đến trước cửa căn nhà trắng, trong sân nhà, em thấy anh đang chơi cùng bầy cún. Nỗi nhớ dâng lên, em nhẹ nhàng bước đến trước mặt anh. Anh ngước lên nhìn em, em chẳng thể nói nên lời nhẹ nhàng kéo anh vào lòng mà ôm, mà siết chặt.
Em nhớ rồi anh ơi, anh từng nói anh muốn chúng ta sau này về già, có vợ hay không thì vẫn sẽ sống với nhau ở nơi này, nhưng em lại suýt mất anh..
.
Năm Seokjin ba mươi, Taehyung hai bảy.
Người ta vẫn thường thấy hai cậu trai quanh quẩn với nhau như hình với bóng.
Cậu trai dịu dàng rất thích giúp đỡ người khác lại còn nấu ăn rất ngon nên rất được các mẹ yêu quý. Cậu còn lại thì được lòng các cha các cụ hơn vì tài năng và tính cách của mình.
Rồi họ tự hỏi rằng hai cậu trai ấy vẫn còn trẻ tại sao lại chọn nơi hẻo lánh này mà định cư?
Vì đây là nơi họ hẹn ước và cũng là nơi họ tìm thấy nhau.
Nếu được chọn giữa hạnh phúc ngay từ đầu và hạnh phúc sau đau khổ thì em sẽ chọn hạnh phúc ngay từ lúc đầu cho anh, vì anh xứng đáng.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip