11.
- Mày điên à Jimin?
Taehyung gắt lên, loạng choạng đứng dậy sau khi bị lực từ cú đấm đẩy ngã xuống nền nhà. Anh đưa tay sờ lên khóe miệng để kiểm tra mình có chảy máu hay không. Thực ra thì hành động này khá thừa thãi. Đấm mạnh kiểu đó mà máu vẫn nằm sâu dưới lớp mỡ dày đặc kia mới là buồn cười kìa.
- Chết, tao xin lỗi nhé! - Jimin thờ ơ nhìn Taehyung, miệng lẩm bẩm một câu xin lỗi cho có lệ. Tất nhiên là câu xin lỗi đó chẳng mang chút cảm xúc gì, nó gần giống kiểu nói bố thí hơn.
Và Taehyung đã thực sự nổi điên. Tệ chưa kìa.
Một điều thường xuyên xảy ra mỗi khi Taehyung có xích mích với Jimin là hai người sẽ xông vào đánh nhau, không kiêng nể gì, đánh đến khi các anh lớn đến và lôi cổ cả hai ra. Thường thì ngay ngày hôm sau tình cảm anh em lại đâu vào đấy ngay, và tất cả trở thành bình thường hơn bao giờ hết. Nhưng đã ba năm nay không hề có lần nào phải dùng đến vũ lực với nhau, nên nó thật sự khá nghiêm trọng. À, rất nghiêm trọng mới đúng.
Thế là Taehyung vung nắm tay thật mạnh, bắt đầu cuộc ẩu đả không ai mong muốn.
Jimin tất nhiên sẽ đáp trả những tác động của Taehyung lên cơ thể mình. Và chắc chắn Taehyung cũng sẽ có cách riêng để tiếp tục chuỗi hành động đó. Cứ thế, hai người vật lộn đánh nhau như hai đứa trẻ con. Ngu ngốc hết sức.
---------------
- Điên thật rồi! Điên thật rồi!
Namjoon ôm mặt gầm gừ, trong khi Jin nhẹ nhàng dán những mảnh băng gạc lên mặt Jimin. Thằng bé la oai oái vì đau. Jin thở dài nhìn gương mặt đầy vết bầm tím và máu khô của Jimin, lo lắng không biết nên giải thích thế nào với người quản lí. Hai ngày nữa nhóm sẽ có một tour diễn, thế mà hai đứa áp út lại vác bản mặt chán đời hết nấc ra trình các anh lớn. Thế này có chết không cơ chứ.
- Nhìn mặt anh mày chưa đủ khổ hả Jimin? Hả Taehyung?
Yoongi vừa lắc đầu vừa lèm bèm, trên tay cầm sẵn hai lon nước ngọt đưa cho hai đứa nhóc. Dù thế nào đi chăng nữa, Yoongi vẫn luôn quan tâm đến hội út ít của nhóm nhiều thật nhiều.
- Mặt anh lúc nào chẳng vậy. Y như chết trôi cả tháng mới được rốc xác lên ấy. - Jimin khúc khích đưa một tay ra chạm vào vết rách ở khóe miệng, rồi rụt ngay người lại. Đau khủng khiếp.
- Thôi được rồi. - Yoongi cúi người xuống chạm trán mình vào trán Jimin, tay nhè nhẹ xoa đầu cậu em nhỏ tuổi. Yoongi vẫn thường hay làm thế với các thành viên khác, như một lời an ủi. Trông Yoongi vô tâm thế thôi, chứ thực ra tình cảm lắm.
- Ơ hay Yoongi hyung, sao anh không làm thế với em? Jin hyung nữa sao anh không sang đây này? - Taehyung lên giọng bắt bẻ, đẩy bàn tay thô ráp của Hoseok trên mặt mình ra. Phải tìm cách để đổi người, chứ ông này băng bó mà cứ như cấu xé vậy, đau bỏ mẹ.
- Thật ra anh cũng muốn đấm vào mặt mày với mặt Jin hyung lắm. Nên mày tập dần cách tránh xa anh đi. - Yoongi trả lời thẳng thừng, mắt vẫn không liếc về phía Taehyung.
Jin bật cười khe khẽ, trong khi Namjoon và Hoseok im lặng. Taehyung trầm ngâm suy nghĩ. Yoongi đã nói như vậy, đồng nghĩa với biệc cả nhóm đều đã biết đến việc này. Tệ thật.
Đến lúc này Taehyung mới bắt đầu nhận ra rằng mọi người không hề hỏi bất cứ câu nào về lí do xảy ra mâu thuẫn. Chắc là vì đã đoán ra tất cả rồi. Sao đến bây giờ anh mới để ý nhỉ.
- Jin hyung, Jungkook đâu rồi? - Jimin nhìn xung quanh, hỏi bâng quơ.
Câu hỏi của Jimin làm mọi người lặng đi một lúc. Đúng là từ nãy đến giờ chẳng ai thấy bóng dáng bé út đâu. Tất cả đều đã tập trung vào cuộc ẩu đả giữa Taehyung và Jimin.
- Anh sẽ đi tìm Jungkook. - Jin nhẹ nhàng đứng dậy, kéo tay Taehyung đứng theo. - Và mày sẽ đi cùng anh.
- Em đang băng bó dở. - Taehyung lắc đầu từ chối. Sẽ thật tệ khi nói chuyện với cả Jin và Jungkook cùng một lúc.
- Anh băng cho em xong hết rồi. - Hoseok ngước đầu lên, trả lời thay cho Jin.
- Ý anh là vừa dán vừa dí ấy hả? - Taehyung nói với Hoseok bằng một tông giọng giận dỗi, trước khi đánh mắt sang Jin. Jin đang nhìn Hoseok. Cái nhìn khá lạ. Chưa bao giờ Jin sử dụng ánh nhìn này với bất kì ai trong nhóm. - Thôi được rồi, em sẽ đi với anh, Jin.
Taehyung lờ mờ đoán được có gì đó đã xảy ra trong cách suy nghĩ của Jin về Hoseok. Tốt thôi, biết càng nhiều càng tốt. Dù thế nào đi chăng nữa thì thế trận bao giờ chả nghiêng về phía Taehyung.
----------------
Mất nửa tiếng để cả hai có thể tìm thấy Jungkook. Em ở trên căn phòng gác mái- nơi Jin vẫn hay ngồi uống café mỗi khi có thời gian rảnh,hai tay ôm lấy đầu gối và khóc rấm rứt. Jin xót xa ôm chầm lấy em, trong khi Taehyung khẽ khàng hỏi:
- Kookie, em sao vậy?
Jungkook ngước mặt lên nhìn về phía Taehyung, rồi em lại càng khóc to hơn khi thấy khuân mặt đầy những vết băng gạc của anh. Em sụt sùi.
- Là do em phải không anh? Do em nên Jimin và anh mới đánh nhau.
- Không đâu em, hai đứa nó lên cơn dở người thôi ấy mà. - Jin cố trấn an em với một câu nói đùa. Nhưng có vẻ nó chẳng có tác dụng gì trong trường hợp này thì phải.
- Em là lí do, chính xác đấy. - Taehyung ngay lập tức phản bác lại câu nói của Jin, bằng một giọng hết sức dửng dưng.
Jin tức giận nhìn Taehyung khi nhận ra em yêu đang cúi gằm mặt xuống. Cho dù nó có là sự thật đi chăng nữa, thì cách nói thẳng thừng của Taehyung vẫn không thể chấp nhận được.
- Mày quá đáng vừa thôi. - Jin cằn nhằn, hai tay ôm ngang qua vai Jungkook.
- Đó là sự thật.
- Đâu phải sự thật nào cũng có thể nói ra.
- Đâu phải cứ thấy người khác đau lòng là phải giấu nhẹm sự thật.
Jin cứng họng. Thằng nhóc nói chẳng sai tẹo nào. Taehyung luôn có cách riêng để bẻ lái người khác nghe theo ý kiến quái gở của mình. Chẳng ai cãi lại nó được đâu. Nhưng tất nhiên Jin sẽ không chịu thua, chỉ là bây giờ chưa phải lúc cãi nhau, nên anh đành nhịn vậy.
- Jungkook này, em có mấy trái tim? - Jin cố lờ đi Taehyung. Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với Jungkook.
- Một ạ.
- Em nên có hai cái thì hơn. - Taehyung xen vào.
- Chúa chỉ cho mỗi người một trái tim thôi Taehyung ạ. Im lặng để anh mày hỏi nào. - Jin nhíu mày lườm Teahyung.
Taehyung nhún vai, để Jin tiếp tục câu chuyện.
- Jungkook yêu dấu. Cả anh lẫn em, hay Taehyung, Jimin, Yoongi, Namjoon, Hoseok, tất cả đều chỉ có một trái tim thôi. Nhưng em lại quá khác biệt so với mọi người.
- Dạ?
- Chúa cho ta một trái tim, và chúng ta tách nó làm hai. Em thì không thế.
- Em chẳng hiểu gì cả.
- Người ta sẽ có một con tim trong lồng ngực... -Jin ngập ngừng
- Vâng.
- Và một con tim trên đầu.
- Vậy ý anh là em chỉ có một con tim trong lồng ngực, đúng chứ?
Jungkook vẫn luôn nhạy bén như thế.
- Nó còn to gấp hai lần người thường nữa cơ em ạ. - Taehyung lại chen ngang. Nhưng lần này thì đúng.
Đột nhiên, Jungkook thấy hình ảnh một sợi dây thòng lọng treo lơ lửng vút ngang qua đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip