4.

Jin vừa đi lên cầu thang thật chậm rãi vừa phác sẵn trong đầu cuộc nói chuyện sắp xảy ra trong khoảng năm phút nữa với Taehyung. Anh nghĩ tới những câu anh sẽ hỏi và những câu Taehyung có thể sẽ trả lời. Đơn giản thôi, ngồi nói với nó chuyện của ba người, đưa ra vài lời khuyên anh nghĩ là hữu ích, chắc sẽ chẳng trục trặc gì đâu nhỉ.

Đến trước cửa phòng Taehyung, Jin lưỡng lự không biết nên gõ cửa hay cứ thế xông vào. Thêm một lần nữa trong tuần Jin trở nên lưỡng lự trước suy nghĩ gõ hay không gõ này với những đứa em thân thiết mà anh thề trong khoảng ba năm trước mấy thứ này chưa từng tồn tại trong đầu. Mọi chuyện đã thay đổi khi anh nhận ra mình thích Jungkook đến nhường nào và tệ nhất là Taehyung cũng có tình cảm với đứa em út, y hệt anh.

Cuối cùng, Jin quyết định gõ cửa. Cũng như khi nói chuyện với Jungkook, đây sẽ là một cuộc đối thoại lịch sự, nên anh quyết định sẽ lịch sự như những gì anh đã nghĩ vậy. Sau khoảng thời gian chờ đợi lâu tổ bố, Taehyung đã mở cửa phòng ra. Không hiểu sao Jin có cảm giác thằng nhóc này biết thừa đó là anh nên mới chậm chạp đến vậy. Mà có khi đúng thật.

- Sao vậy? - Taehyung gãi đầu ngái ngủ, nó vẫn đứng chắn trước cửa như không muốn cho Jin vào bên trong.

Dù biết thế, nhưng Jin vẫn mặc kệ, anh đẩy nó sang bên cạnh và bước vào trong phòng. Cả căn phòng ngân lên dìu dịu một mùi hương chẳng có tên, mùi hương luôn luẩn quẩn quanh cánh mũi của Jin mỗi lần anh ôm Jungkook. Jin biết nó có nghĩa là gì, tất nhiên, chỉ là anh không muốn nói ra thôi.

- Tự nhiên đi Taehyung, anh với chú sẽ nói chuyện nghiêm túc. - Jin ngồi xuống giường, hướng mắt nhìn Taehyung đang đóng cánh cửa phòng màu nâu sậm.

- Hình như đây là phòng em. - Jin thấy Taehyung cười nhạt, nhưng trông nó không có vẻ gì là khó chịu cả. - Lại chuyện của Jungkook, đúng chứ?

- Ừ, đúng đấy. - Jin ngáp dài, anh đang buồn ngủ.

- Anh muốn hỏi vì sao em quyết định không từ bỏ nữa à?

- Không, vì anh biết mày đã nghĩ gì vào thời điểm đó.

- Ồ, em đã nghĩ gì vậy? - Taehyung lại tiếp tục điệu cười gợi đòn đó.

- Mày không muốn mối quan hệ của ba người rơi vào bế tắc. - Jin trả lời.

- Không phải bây giờ nó cũng đã bế tắc lắm rồi sao hyung?

Câu nói của Taehyung đánh mạnh vào tâm trí của Jin, mặc dù anh luôn biết điều này là hiển nhiên. Một lần nữa, Jin thấy mình đúng chuẩn con người hơn bao giờ hết. Anh đang suy nghĩ theo kiểu tích cực nhất, anh bỏ qua hầu hết bế tắc đáng lẽ anh nên nghiền ngẫm. Thật may là Taehyung kéo anh về hiện thực.

- Jungkook là người bị tổn thương nhiều hơn. - Taehyung nhận xét, bỏ qua khuân mặt cứng đơ của Jin. Rõ ràng, chẳng ai ngờ được điều đó, nếu họ không ở trong mối quan hệ này. Người ta chỉ nghĩ Jungkook là một người ích kỉ và đáng trách, chứ đâu ai rảnh hơi đi tìm hiểu em đau đến thế nào.

- Ừ, Jungkook luôn là người bị tổn thương nhiều nhất. - Jin rũ tóc, tim anh nhói lên từng đợt.

- Jungkook đáng bị như thế. - Lời nói của Taehyung xẹt qua đầu Jin. Anh sững sờ nhìn Taehyung, không ngờ thằng bé lại có thể nói ra câu đó.

Taehyung cũng nhìn Jin, nó nhếch mép cười. Trông nó đẹp, nhưng gợi đòn. Đáng ra thì nụ cười của nó chẳng khiến Jin muốn đấm nó đâu, tất cả chỉ tại cái thần thái ngớ ngẩn đó. Thật sự, thằng nhóc này bắt đầu lộ rõ vẻ thách thức với Jin từ bao giờ vậy?

- Ô kìa Jin hyung, đừng có bị tình yêu che mờ mắt đi chứ. Jungkook sai rõ ràng. Em ấy không nên yêu cả hai.

Taehyung nói đúng. Jin thừa nhận anh đã luôn nghĩ đó là lỗi của Jungkook trong khoảng thời gian dài, tuy thế anh chưa từng cho rằng Jungkook đáng bị vậy.

- Anh yêu Jungkook, Taehyung. Em cũng yêu Jungkook, chúng ta đều sai vì đã yêu cùng một người- Jin thở nhẹ, dời mắt khỏi Taehyung, cúi đầu xuống.

- Chắc thế nhỉ? - Jin nghe thấy tiếng cười của Taehyung, một lần nữa trong hàng trăm lần một lần nữa. Nhưng lần này không phải tiếng cười khiêu khích, nó gần giống một nụ cười khổ hơn. Cũng đúng thôi, ngay bây giờ Jin còn muốn cười nữa là.

- Mày biết không Taehyung, chính ra anh rất thích mày đấy. - Jin hạ giọng, anh ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt của đứa em nhỏ tuổi hơn. Trong một chốc này, Jin muốn thổ lộ tất cả với Taehyung. Tất cả bao gồm cả những điều anh chẳng thể kể cho Jungkook.

Và Jin thấy Taehyung cười, nhưng không còn là điệu cười chế nhạo nữa, gần như là thỏa mãn. Jin biết mình thích Taehyung, thích như mọi thành viên khác trong nhóm. À, có lẽ hơn một chút, vì Taehyung đặc biệt, đặc biệt với cách nó suy nghĩ hay cách nó hành động. Đơn giản như hôm nay, Jin đoán lệch hoàn toàn các câu trả lời từ Taehyung. Nó không dễ đoán. Thế nên khi nhận ra Taehyung cũng có tình cảm với Jungkook, Jin rất bất ngờ, dẫu anh biết hai đứa rất thân với nhau. Anh đã nghĩ mối quan hệ Tae- Kook chỉ đơn giản là tình anh em thân thiết. Ôi, khi hai người trở nên thân thiết quá mức, ta sẽ trở nên lệch hướng, ta sẽ chẳng thể xác định nổi người ta có đang yêu nhau không nữa, đặc biệt khi cả hai đã ở bên nhau một thời gian đủ dài.

- Anh không phải người có khuynh hướng đồng tính. - Jin lên tiếng, rõ ràng. Anh muốn khẳng định.

- Em cũng thế. - Taehyung đáp lời. Câu trả lời không làm Jin bất ngờ lắm.

- Anh yêu Jungkook, và tình cờ thằng bé lại là con trai. Vậy nên anh sẽ vả vỡ mặt bố con thằng nào bảo anh mê người đồng giới.

- Anh kì thị người đồng tính à? - Taehyung nghiêng đầu thắc mắc.

- Không, tất nhiên, tất nhiên rồi. - Jin cười nhẹ, rồi anh bỗng nhớ đến bữa sáng - Ôi trời, giờ ta phải xuống ăn sáng thôi, hoặc Namjoon sẽ giết cả hai.

Taehyung gật đầu, tránh ra một bên cho Jin bước ra khỏi phòng.

----------------------

- Anh với mấy đứa em út xảy ra chuyện gì phải không? - Yoongi hỏi, tay vẫn rửa mấy cái tách cà phê, mắt không nhìn Jin.

- Anh không có chuyện gì với Jiminie cả. - Jin trả lời, với tay lấy lọ đường từ trên kệ xuống. Anh cầm cái muỗng, ước lượng từng tí đường để bỏ vào cốc. Jungkook không thích cà phê của nó quá ngọt.

Yoongi dừng tay quay sang nhìn Jin bằng ánh mắt rất lạ, Jin vẫn tiếp tục thả đường vào cốc, không quan tâm đến cái nhíu mày khó hiểu của đứa em bên cạnh.

- Chuyện gì đã xảy ra với anh và Taekook?

Yoongi tiếp tục hỏi. Yoongi luôn có những cách ghép tên thật lạ.

- Chẳng có gì cả đâu. - Jin cười, nhưng anh vẫn không quay sang.

- Anh yêu Jungkook. - Yoongi trầm ngâm. Lại thêm một lời khẳng định.

- Ừ. - Rồi Jin rời đi, với tách cà phê trên tay, hướng đến cái ghế sofa nơi Jungkook đang ngồi.

Yoongi lặng người, chưa bao giờ Yoongi nghĩ Jin sẽ thừa nhận theo cách tỉnh bơ đến thế này. Vậy là cậu cũng đã hiểu sơ sơ vấn đề. Jin yêu Jungkook, và có lẽ Taehyung cũng thế. Nhưng nếu chuyện đó có thật thì liệu Jungkook biết không, hay Jungkook sẽ chọn ai trong hai người đó. Yoongi mường tượng đến một đổ vỡ mơ hồ ngay trong tương lai gần của nhóm. Điều này thật tệ. Đúng hơn, điều này thật kinh khủng.

Phải tách cả ba ra, nếu muốn nhóm vẫn còn đủ bảy thành viên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip