hai
Anh mừng rỡ nhắn lại đồng ý.
Đây là cơ hội tốt để anh được gặp lại em, và xóa tan đi khoảng cách kì quặc giữa hai người họ suốt ba tháng nay.
Bảy giờ sáng, anh hào hứng thay đồ, vội vã đến nhà em với tâm trạng hứng khởi. Chỉ có điều, viễn cảnh gặp lại của bọn họ lại không ngọt ngào và tốt đẹp như anh đã tưởng.
Em nằm đó, trên một chiếc giường thấp đặt ở giữa nhà, được đắp kín bằng một mảnh vải trắng.
Bố mẹ em ngồi bên cạnh giường, gương mặt tái nhợt và đờ đẫn.
Seungwan - bạn thân của Sooyoung, đang ngồi trước cửa nhà, gục đầu giữa hai gối.
Anh kích động lao lên, muốn nhìn thấy Sooyoung, muốn ôm lấy em ấy.
Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng có một điều anh có thể biết.
Rằng Sooyoung đã không còn có thể cùng anh đi biển, không thể liên tục cằn nhằn với anh, và yêu thương anh suốt cả cuộc đời này như em ấy đã hứa.
Seungwan không cho anh nhìn mặt Sooyoung, cô kéo anh đi, dùng hết sức lực của một cô gái mảnh mai mà lôi anh rời xa Sooyoung.
Seungwan kéo anh đến cuối ngõ, ném vào mặt anh một quyển sổ, hét lên.
'Đọc đi, và hãy xem anh đã làm những gì, đồ khốn'
Anh sững lại, nhặt cuốn sổ rơi dưới đất lên, lật mở từng trang
Những dòng chữ run rẩy, nhòe đi bởi nước mắt, em đã viết những trang nhật kí này trong tâm trạng như thế nào? Làm sao anh có thể hiểu được?
Những con chữ như những mũi dao sắc nhọn, đâm vào trái tim anh, khiến anh đau đớn, nghẹn ngào.
"Ngày...tháng...năm...
Tại sao em nói muốn rời xa anh, mà một câu níu kéo em lại, anh cũng không chịu làm? Anh muốn bắt em cứ phải đuổi theo anh mãi đến bao giờ? Sao không thể ôm lấy em, và nói rằng em là duy nhất? Joohyun... chị ấy thật sự quan trọng với anh đến thế sao? Vậy còn em, còn em thì sao..?"
"Ngày...tháng...năm...
Một tháng rồi, sao anh vẫn chưa đến tìm em? Anh có biết em nhớ anh đến thế nào không? Em muốn gặp anh lắm, nếu như... em không thể gặp lại anh nữa, có bao giờ anh hối tiếc không? Em phải chờ hai chữ mãi mãi đến bao giờ hả anh? Em muốn gặp anh, nhưng cũng không muốn gặp. Căn bệnh này quái ác quá, giờ em không còn là con bé đáng yêu dễ thương ngày nào anh đã yêu nữa. Cổ họng của em đau lắm, em cảm thấy tiếng nói của mình ngày càng nhỏ đi rồi. Giờ thì cả nói cũng khó, em không cách nào hát cho anh nghe được nữa rồi. Anh luôn muốn nghe em hát mà, phải không? Em cô đơn quá, nhớ anh nhiều lắm."
"Ngày...tháng...năm...
Anh sẽ không bao giờ đến tìm em nữa phải không? Em vẫn biết rằng bản thân mình thật ngu ngốc, tự làm tổn thương đến trái tim mình, nhưng vẫn không cách nào rời bỏ anh. Chẳng có cuộc tình nào có thể kéo dài khi có người thứ ba. Em biết trách ai đây? Trách anh không chung thủy, trách Joohyun xen vào giữa anh và em, hay là trách chính bản thân mình không đủ khả năng giữ lấy anh? Trái tim anh giống như một nắm cát, dù em có cố gắng nắm chặt đến mấy thì những hạt cát vẫn sẽ luồn qua kẽ tay mà bay đi mất. Thay vì nói với nhau câu tạm biệt, thì có lẽ nên nói là vĩnh biệt. Vì em biết, ngày em trở thành duy nhất sẽ mãi mãi không thành hiện thực. Rồi sẽ có một ngày anh nhận ra, người con gái ấy đáng được trân trọng hơn em. Không hẳn là một câu chia tay, nhưng giữa anh và em, có lẽ đã là một dấu chấm hết rồi.
Lúc này... anh có đang nhớ đến em không?"
"Ngày...tháng...năm..
Hôm nay, em phải nói tới năm lần, từng từ, từng từ một, Seungwan mới có thể nghe rõ những gì em nói, em cảm thấy mình không ổn thật rồi. Em sợ lắm, ba tháng rồi, em vẫn chưa gặp anh. Em muốn gặp anh, nhưng giờ này chắc anh chỉ muốn ở bên cạnh Joohyun thôi, phải không? Nếu anh nhìn thấy em lúc này, chắc anh sẽ chán ghét em mất. Mái tóc đen nhánh mà anh yêu đã rụng hết rồi, giờ em vừa gầy, vừa trọc, rất xấu xí. Nhưng mai là sinh nhật của em rồi, em muốn gặp anh, muốn cùng anh ra biển, anh đã từng hứa với em, rất nhiều lần rồi."
Quyển nhật kí rơi xuống đất, một cơn gió thổi qua, làm lật tung những trang giấy, nhưng lại không thể làm khô đi những giọt nước mắt của anh rơi trên đó. Anh ôm lấy ngực trái, cố gắng hít căng đầy lồng ngực, nhưng lại thấy vô cùng khó khăn, chỉ thấy lồng ngực mình lạnh buốt, đến tê tái cả người.
Ngày họ quyết định rời xa nhau, Sooyoung hỏi anh:
'Anh yêu em không?'
'Yêu.'
'Yêu nhiều không?'
'Nhiều.'
Em cúi đầu, ngập ngừng một chút rồi khẽ hỏi:
'Vậy đến bao giờ em mới là duy nhất?'
Gương mặt anh thoáng biến sắc. Anh trầm mặc một lúc lâu rồi bình tĩnh trả lời:
'Đợi đến bao giờ anh coi em là duy nhất đi'
Em 'à' một tiếng, xoay người ra hướng khác, che giấu đôi mắt đỏ hoe. Anh đau lòng nhìn em, ôm chặt lấy em từ phía sau, gục đầu lên hõm cổ của em. Anh muốn an ủi em, nhưng bản thân anh lại không biết phải nói thế nào, cũng không có tư cách để nói bất cứ điều gì. Anh cứ thế ôm em thật lâu, để em lặng lẽ khóc trong vòng tay mình.
'Mất bao lâu để chờ hai từ duy nhất hả anh? Em không sợ chờ đợi, em chỉ sợ... ngày em chờ... sẽ không đến...'
Lúc ấy, anh vẫn chưa hiểu những lời em nói có ý gì. Đến giờ, anh có thể hiểu.
Nhưng, đã quá muộn rồi.
Seungwan đứng quay lưng lại với anh, anh không dám chắc cô có đang khóc hay không, bởi cô liên tục khịt mũi, nhưng giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.
'Khoảng thời gian đầu bị ung thư thực quản, nó giấu hết tất cả mọi người, một mình dồn hết tiền bạc, âm thầm đi chữa bệnh. Đến khi bệnh nặng hơn, khó giấu được nữa, nó mới chọn cách rời xa anh...'
Giọng nói của cô nghẹn đi, nức nở.
'Nó chỉ muốn quãng thời gian cuối cùng của mình, được yêu, và nhận được tình yêu một cách trọn vẹn, không phải ghen tuông, không phải chia sẻ với bất cứ ai. Vậy mà suốt ba tháng, anh lại chỉ gửi cho nó những tin nhắn sáo rỗng. Nếu một lần, chỉ một lần anh gọi cho nó, thì anh đã nhận ra giọng nói của nó yếu ớt đến mức nào.'
Seungwan òa khóc, cô đứng không vững nổi nữa, cô cúi gập người, ôm lấy chính thân thể của mình, nước mắt liên tục rơi xuống, thấm ướt một khoảng đất lớn. Giọng nói đứt quãng, nghẹn đắng.
'Trước khi đi, nó cứ liên tục nói gì đó, chỉ có một mình tôi nghe thấy. Nó nói, nó muốn gặp anh, nó khóc, liên tục kêu đau. Không chỉ cơ thể, mà cả trái tim của nó cũng đau. Anh cứ luôn hẹn lần sau, lần sau với nó, nó vẫn cứ nhẫn nhịn chờ đợi. Nhưng giờ... đã không còn lần sau nữa rồi.'
Sự ra đi của em, là một đòn đả kích lớn với Seungwan, dù cô đã biết rõ ngày này sớm muộn gì cũng tới.
Nhưng cô lại không ngờ nó lại nhanh đến như thế.
Suốt ba tháng, cô ở nhà của Sooyoung, chăm lo cho em từng chút một, nhìn từng khoảnh khắc em đau đớn vì bị căn bệnh hành hạ.
Sooyoung đi, bỏ lại gia đình, bạn bè, bỏ lại những ước mơ và hoài bão vẫn còn dang dở.
Bỏ cả ước mơ lớn nhất cuộc đời của em, là kết hôn với Taehyung, và có một gia đình yên ấm.
Cô biết phải làm sao? Khi cô không có tư cách trách móc người đàn ông này?
Đôi chân run rẩy không còn đủ sức nâng đỡ trọng lượng của cơ thể. Anh ngã quỵ xuống đất, nước mắt bất giác rơi. Anh đã làm gì? Anh đã đối xử như thế nào với người anh yêu vậy?
Trong khi em phải chống chọi với căn bệnh ung thư quái ác, và nhớ anh đến phát điên, thì anh đang làm gì? Vui vẻ bên một người con gái khác?
Anh đã thất hứa với em rất nhiều lần.
Anh đã từng hứa rằng sẽ đưa em ra biển, nhưng lần nào anh cũng thất hứa.
Anh luôn hẹn lần sau, lần sau.
Nhưng giờ đã không còn lần sau nào nữa rồi.
Anh khóc, tiếng khóc nghẹn đắng nơi cổ họng, chỉ có nước mắt cứ liên tục rơi xuống. Anh mất em rồi, cô gái có đôi mắt màu xám tro cùng nụ cười tinh nghịch, ngây thơ như một đứa trẻ...
.
Anh ra biển, một mình.
Biển nổi sóng, gió và mây vần vũ, xám xịt.
Anh cởi giày, bàn chân lết từng bước trên nền cát lạnh, cảm nhận những hạt cát nhỏ xíu lạo xạo dưới chân.
Anh nhìn về phía xa, nhìn những con sóng bạc đầu đang lao đến, dịu dàng và giận dữ chồng lên nhau.
Nhìn những con thuyền nhấp nhô ngoài khơi xa, nghe lòng mình chênh vênh và cô độc.
Sooyoung đã từng nói nói, em muốn được cùng anh ra biển, được đan năm ngón tay vào tay anh, được ôm anh, cảm nhận cái cảm giác ấm áp khi ở trong lồng ngực của anh, và lắng nghe tiếng sóng biển rì rào bên tai.
Nhưng ngày hôm nay, em không có ở đây, chỉ có anh, một mình anh cùng nỗi cô đơn, và nỗi nhớ quay quắt trong tâm trí.
Đâu đây, tiếng nói của Seungwan cứ vang vọng mãi bên tai anh, ám ảnh.
'Anh đã bao giờ thắc mắc tại sao Sooyoung luôn đeo gang tay không? Anh có bao giờ để ý không? Anh có từng nhìn thấy vết sẹo mà nó luôn cố che giấu không? Anh có thể dễ dàng tin vào sự yếu đuối của một đứa con gái khác, nhưng lại nghi ngờ nó, khó nó đã thực sự đánh đổi cả tính mạng của mình vì anh. Ngày ấy, anh có biết nó đã nói gì sau khi nhận một cái tát từ tôi không?'
'Nó nói, vì cậu không yêu anh ấy, vì cậu không phải là tớ, thế nên cậu mới có thể nói như vậy. Yêu một người hơn cả bản thân mình, cậu đã từng thử chưa?'
Anh nhắm mắt, cơn đau nhức nhối nơi lồng ngực, khiến anh không thở nổi.
Một câu hỏi mà mãi mãi anh cũng không trả lời được.
Đến bao giờ, anh mới chờ đợi được hai chữ duy nhất?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip