bốn

"...anh nghĩ anh phải lòng một con ma mất rồi."

Sau đó...

Sau đó Jaehyun mở to mắt sợ hãi, biến mất.

Đúng, là biến mất.

Vụt một cái biến mất.

Khỏi phải nói, Youngtaek đã lo lắng thế nào. Cậu bật dậy, gọi tên nó, chạy cả xuống dưới nhà tìm. Vẫn không thấy Jaehyun đâu, cậu vội vã chạy ra ngoài công viên mà gọi.

Mỗi một giây một phút trôi qua mà không thấy Jaehyun, Youngtaek lại càng thêm hối hận. Giá như cậu đừng nói câu đó với nó. Dù không biết tại sao nhưng sau khi cậu nói câu đó, Jaehyun mới biến mất. Cậu càng nghĩ càng không hiểu, lẽ nào Jaehyun sẽ biến mất khi có người tỏ tình với mình sao? Vậy là từ đây cậu sẽ không được gặp nó nữa, mãi mãi không thể nhìn thấy ánh mắt ấy, hay nghe lại giọng nói ấy nữa chăng?

Sau một hồi tìm kiếm vô ích, Youngtaek lại thất thểu quay về nhà.

Jaehyun à, em đâu rồi?

*

Hai ngày sau hôm ấy, Jaehyun vẫn không xuất hiện trở lại. Youngtaek thì luôn trong tình trạng chán nản ủ ê, lúc nào cũng nhìn ngó xung quanh tìm kiếm thứ gì đó.

Đã xuất hiện trong cuộc đời cậu rồi, sao lại nỡ biến mất như vậy chứ?

Nhưng không hiểu sao Youngtaek luôn có một cảm giác mãnh liệt rằng Jaehyun không biến mất hẳn, nó chỉ ở đâu đó thôi, và nếu đủ may mắn cậu vẫn có thể gặp lại nó.

Và linh cảm của cậu đã đúng.

Giờ ra chơi ấy, khi cậu đang chán nản từ chối mấy lời rủ chơi bóng của tụi bạn thì vô tình liếc thấy bóng dáng quen thuộc ngoài cửa lớp. Chính là em ấy, xinh xắn, rụt rè, lén lút đứng ngoài quan sát dù cho biết rõ bản thân hoàn toàn vô hình.

Vậy là Youngtaek-một-giây-trước-còn-kêu-mệt-không-muốn-chơi-bóng, đã đứng bật dậy lao ngay ra ngoài cửa với dáng vẻ như 10 năm nay chưa biết mệt mỏi là gì.

Jaehyun thấy Youngtaek lao về phía mình liền hoảng hồn bỏ chạy, lại còn chạy rất nhanh. Youngtaek sợ nó lại đột ngột biến mất như hôm trước, ra sức đuổi theo. Nhưng khổ nỗi Jaehyun luôn chọn chỗ đông người để chạy, nó có thể đi xuyên qua người khác còn Youngtaek thì không. Nhác thấy bóng Jaehyun mỗi lúc một xa, Youngtaek gấp đến độ gọi lớn:

"Này, sao em phải trốn anh?"

Jaehyun sững người, không dám tin quay lại nhìn chằm chằm cậu.

"Vì anh thích em à?"

Jaehyun hoảng hốt liên tục kêu Youngtaek đừng nói nữa. Đám đông học sinh xung quanh đã bắt đầu chú ý, hiếu kì nhìn Youngtaek.

"Anh thích em thì thế nào chứ? Nếu em thích lại anh thì bảo thích, không thích thì bảo không, sao lại phải trốn anh như thế?"

Đám đông ồ lên, thì ra bạn nam này đang tỏ tình. Nhưng xung quanh quá nhiều người nên không biết bạn nam này đang nói với ai cả.

Mặt Jaehyun như sắp khóc, liên tục lắc đầu lẩm nhẩm nhìn cậu: "Đừng nói nữa, đừng nói nữa".

"Jaehyun, anh thích em!"

Xung quanh ngày lập tức hỗn loạn. Bạn nam này, đang tỏ tình với một bạn nam khác tên Jaehyun.

"Em hứa sẽ không biến mất nữa, anh làm ơn dừng lại đi!" Jaehyun khẩn khoản cầu xin, đôi mắt to đẹp tràn ngập hoang mang sợ hãi.

*

Youngtaek và Jaehyun đã ngồi ở xích đu trong công viên được hơn 30 phút rồi mà vẫn không ai chịu mở lời trước cả.

Youngtaek không chịu nổi nữa, gắt lên với cậu nhóc:

"Em không có gì để giải thích với anh hả?"

Jaehyun giật bắn mình, ngơ ngơ ngác ngác nhìn cậu:

"Giải thích...chuyện gì ạ?"

Ôi trời, giờ mình phải hướng dẫn cho em ấy để mà nghe giải thích cơ đấy! Youngtaek chán nản ôm đầu.

"Em bỗng nhiên biến mất mấy ngày liền, xong giờ lại hỏi anh là em nên giải thích cái gì là thế nào?"

"À...em...em biến mất là bởi bỗng nhiên anh nói thế làm em thấy sợ..."

Cái gì cũng sợ sợ sợ, xem phim kinh dị cũng sợ, được người khác tỏ tình mà cũng sợ! Đúng là một con ma chết nhát!

"Ờ, em biết sợ, còn anh lúc không thấy em đâu thì chắc không biết sợ!"

Jaehyun đáng thương nhìn cậu:

"Em xin lỗi..."

Bỏ đi, nhìn cái vẻ mặt áy náy và ánh mắt hối lỗi ấy của nó mà cơn giận của Youngtaek đã vơi đi gần hết.

"Tạm tha thứ cho em. Mà em cũng có thể biến mất trong chớp mắt như vậy á? Sao chưa bao giờ thấy em làm vậy?"

"Ít nhiều em cũng là một con ma cơ mà." Jaehyun cả giận "Dĩ nhiên là em cũng phải có vài khả năng của ma chứ."

"Ồ" Youngtaek hứng thú "Còn khả năng gì nữa kể nốt xem nào."

Jaehyun ngẫm nghĩ rất lâu:

"...hết rồi."

Youngtaek "..."

*

Sau hôm đó, quan hệ của hai người trở lại như cũ. Cả Youngtaek và Jaehyun đều không nhắc tới chuyện đó thêm lần nào nữa. Nhưng dường như đã có thứ gì đó âm thầm thay đổi giữa hai người, khiến đôi khi giữa cậu và nó xuất hiện những khoảng ngại ngùng khó hiểu.

Thôi thì...em ấy trở lại là tốt rồi.

Cơ mà lại xuất hiện thêm một rắc rối to đùng khác. Đó là cả trường đang đồn ầm ĩ Youngtaek thích một cậu con trai tên Jaehyun.

Một thằng con trai trước giờ chỉ có bóng với game như Youngtaek bỗng nhiên phải đối mặt với đợt sóng gió lớn như thế này thật là không quen.

Nhưng bị đồn thổi cũng thôi đi, điều kinh khủng nhất vẫn không phải chỗ đó.

Mà điều kinh khủng nhất là trong trường cậu có tới 5 Jaehyun.

Là 5 Jaehyun! Tất cả, dĩ nhiên đều là con trai. Youngtaek ôm đầu, sao em lại có một cái tên phổ biến vậy hả Jaehyun?

Vì vậy, trong trường giờ đây mọi người đều đang thì thầm suy đoán xem cậu thích Jaehyun 1, Jaehyun 2, Jaehyun 3, Jaehyun 4 hay Jaehyun 5.

Trái tim nhỏ bé của Youngtaek muốn vỡ vụn ra thành nghìn mảnh.

*

Một buổi chiều mưa nọ, lúc đi qua một hẻm nhỏ Jaehyun đã nhìn thấy một con mèo hoang.

Một con mèo nhỏ, ướt át, run rẩy đứng cạnh thùng rác trông đến tội nghiệp.

Lòng trắc ẩn trào dâng khiến nó ngay lập tức năn nỉ Youngtaek đưa còn mèo về nhà nuôi. Youngtaek - kẻ dĩ nhiên chẳng thích thú gì lắm với mèo bọ - lại chẳng thể cưỡng lại được ánh mắt cầu xin của ai kia. Thế là họ đem con mèo về nhà.

Jaehyun đặt tên cho con mèo là Dora, Youngtaek lót cho Dora một cái ổ vô cùng ấm áp, đặt ngay trong góc phòng.

Nhưng chưa đầy hai ngày kể từ khi mang Dora về, Jaehyun đã nhận ra có điều gì đó kì lạ.

"Youngtaek! Anh ra mà xem này! Hình như...hình như Dora nhìn thấy em."

Youngtaek đang chơi game dở, lầm bầm:

"Sao nó thấy em được chứ!"

"Có mà, nó có thấy em. Em đi qua bên nào nó lại nhìn sang bên ấy."

"Nó nhìn tào lao đấy!" Youngtaek không để tâm, tiếp tục chơi game. Lúc sau cậu thấy mọi thứ im ắng mới quay đầu lại, ngay lập tức bị cảnh tượng trước mặt làm ngây người.

Jaehyun đang di chuyển tay trước mặt Dora, cái đầu xù lông của con mèo quay qua quay lại theo hướng của tay nó.

"Ô" Youngtaek chạy đến "Nó thấy em thật này?"

"Em đã nói rồi mà" Jaehyun bĩu môi bỏ tay xuống, lập tức cái đầu của Dora cũng thôi lúc lắc.

"Từ đã" Youngtaek dí sát mặt lại chỗ con mèo "Đồng tử của nó cũng có em luôn!"

Jaehyun vội lại gần nhìn, quả nhiên trong đôi mắt xanh của Dora có hai bóng người. Một của Youngtaek một của Jaehyun.

Khi không tự dưng bị áp sát rồi nhìn chòng chọc, Dora ngơ ngác lùi người lại, mắt đảo tới đảo lui.

Jaehyun và Youngtaek bật cười trước vẻ đáng yêu của Dora, lúc vô tình quay sang nhìn nhau, cả hai mới giật sững vì khoảng cách giữa hai khuôn mặt thực sự quá gần.

Gần tới nỗi chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau.

*

Sau khi biết Dora có thể nhìn thấy mình, Jaehyun hưng phấn tới nỗi kè kè bên cạnh Dora cả ngày. Một người một mèo cứ lẳng lặng nhìn nhau, thi thoảng Jaehyun cũng dùng tay huơ huơ trước mặt trêu đùa Dora nữa. Lúc đầu Dora còn hứng thú đùa nghịch, nhưng sau vài lần nhảy lên chụp và xuyên qua người Jaehyun, cuối cùng nó cũng hiểu được chơi đuổi bắt với người này chỉ tốn hơi. Thế là mỗi khi Jaehyun hí hửng quơ quào trước mặt Dora, Dora đều kiên quyết nhắm mắt lại làm ngơ.

Thú thực Youngtaek có một chút ghen tị. Cậu là người duy nhất nhìn thấy được Jaehyun, là nguồn sáng duy nhất của nó, thế mà tự dưng nửa đường lại nhảy ra một con mèo! Cái thứ xù lông kia cả ngày chỉ có ăn và lim dim ngủ, vì cớ gì Jaehyun lại mê đắm nó thế không biết. Cả ngày cứ quấn lấy nó, bị nó bơ mà vẫn chạy loanh quanh năn nỉ "mở mắt ra đi mà."

Youngtaek từ phía xa trừng mắt lên với Dora, dùng khẩu hình miệng nói với nó: "Biết thế không thèm cho mày về đây."

050720

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip