37,
Rốt cuộc hắn cũng đã rời khỏi đây được ba tiếng rồi, trong thời gian đó Jungkook phải ăn cơm một mình, ngồi làm bài tập một mình. Trước đây khi không có hắn ở cùng, Omega làm những việc này một mình chẳng có cảm giác gì, thậm chí cậu còn thích thú vì yên tĩnh không bị ai làm phiền.
Vậy mà chỉ trong thời gian sống cùng người bạn trai kia, cuối cùng cũng đã khiến Jungkook từ người luôn muốn yên tĩnh lại thèm khát được trò chuyện với người khác. Kim Taehyung đi tròn một tiếng, Omega phải ăn cơm một mình, đối diện cậu không có ai, bên cạnh cũng chẳng thấy. Cơm dẻo, đồ ăn lại ngon, chỉ là Jungkook ăn không vào.
Hắn đi được tròn hai tiếng, Jungkook luẩn quẩn ở trong nhà, đi tới đi lui mấy vòng, giống như đang kiếm tìm cái gì đó để giết thời gian, lúc sau đã ngồi xuống cạnh bàn, lấy điện thoại ngó ngó xem hắn có hoạt động không. Nhìn đăm chiêu, chăm chú đến mười lăm phút đồng hồ, sau đó cậu mới dùng ngón cái gõ gõ trên phím, gửi đi một câu.
<Anh đã đến nhà chưa?>
Có lẽ Jungkook không nghĩ mình sẽ đợi cho đến khi hắn đáp lại, nhưng lúc này cậu chẳng mong gì ngoài tin nhắn của hắn. Trông chờ đến mức hồi hộp, lại ấn vào cửa hàng nhãn dán, xem thử trong này có những thứ như thế nào.
Lướt rồi lại lướt, cho đến khi cậu tìm được một nhãn dán rất hợp cảm xúc mình lúc này. Omega ngốc ngốc ấn những thứ hiện trên màn hình, cậu lại lắc lắc điện thoại, bởi vì nó bị đứng mất tiêu. Mất thêm mấy giây, bạn ấy mới có thể sử dụng nhãn dán mà mình đã tải về.
Là một cục bột đáng yêu đang đưa tay đỡ bờ má, trông vẻ mặt chán nản lại hơi cô đơn, trên hai cái má có chấm hồng thẹn thùng. Nhìn giống như Jeon Jungkook, ngáo ngơ hết biết.
Gửi một cái có vẻ không đã, Jeon Jungkook lại nhìn từ đầu đến cuối một lượt, sau đó gửi tiếp một nhãn dán. Lần này lại là một cục bột khác, mà cục bột này vẻ mặt vẫn ỉu xìu, đang giơ tay muốn tìm kiếm sự chú ý. Omega gửi xong thì tắt điện thoại, có lẽ nếu muốn thời gian mau trôi qua, cậu vẫn nên làm bài tập toán nâng cao thì hơn.
Ba tiếng trôi qua, Kim Taehyung mở cửa xe bước xuống, hắn nhìn màn hình điện thoại sáng lên, lại tự động nhoẻn miệng cười một cái.
Có vẻ Jeon Jungkook đang nhớ hắn.
Người làm vừa mở cửa, bỗng dưng trên khuôn mặt bà hiện lên vẻ ngạc nhiên khó nói. Đúng là mỗi khi nhìn thấy cậu chủ nhỏ, bà lại biểu cảm thế này. Dù đã làm ở đây khá lâu, chỉ là số lần bà chạm mặt cậu chủ rất ít, đa số thời gian người này đều lông bông ngoài đường, một khi về nhà xác định sẽ xảy ra cãi vã.
Bà đưa tay giúp Kim Taehyung đẩy vali vào nhà, cậu chủ đi ở đằng trước. Trông dáng vẻ hình như có hơi mong chờ, bước chân của Alpha cũng nhanh hơn hẳn. Không biết hắn chờ điều gì, mà có lẽ ai đã xa gia đình lâu, cũng đều sẽ như vậy.
Chính là nhớ nhà.
Đứng ở một góc phòng khách, Kim Taehyung đưa mắt nhìn một vòng. Người làm vẫn đang tất bật dọn dẹp, đi tới đi lui rất bận rộn. Chỉ là người hắn mong ngóng thế nhưng chẳng thấy đâu. Alpha nghiêng mặt nhìn người phụ nữ đứng cạnh mình.
"Ba tôi đâu?"
Người nọ đảo mắt một vòng, trông vẻ mặt lúng túng thấy rõ. Người làm cúi thấp đầu, ấp úng nửa ngày trời mới cắn răng nói ra một câu. "Ông chủ và bà chủ... họ, họ đã đi nghỉ dưỡng từ ngày hôm qua rồi ạ."
Vốn dĩ bà chẳng muốn nói ra điều này chút nào, bà đã làm ở đây lâu năm, từ cái lúc mà Kim Taehyung mới be bé; má còn phúng phính búng ra sữa. Đến bây giờ cậu chủ nhỏ đã cao lớn thấy rõ. Dù Kim Taehyung ít bộc lộ vẻ mặt hoà nhã trước mặt người làm nhưng bà biết, hắn không lạnh nhạt như vẻ bề ngoài.
Sống tình cảm, lại rất ngoan. Thế mà ông chủ lại không thương hắn, bận rộn ở công ty đã đành nhưng Kim Taehyung từ bé đến lớn, dù có mong muốn được âu yếm, ông chủ cũng không quan tâm. Bà thay mẹ hắn nuôi nấng Taehyung, là người biết rõ bao cảm xúc che giấu hay dồn nén lại của Alpha, đều sẽ bộc phát ở trước bàn thờ mẹ. Chỉ là lén lút khóc, sau này khi đã lớn, Taehyung chẳng như thế nữa. Mà bây giờ hắn cũng không cần ông thương cảm mình.
Kim Taehyung chớp mắt, hắn đưa tay cầm lấy vali của mình. Nhìn người làm mấy giây, cất giọng. "Lão ta đi rồi, mọi người không cần làm nữa. Ngủ sớm một chút."
Bước chân của Taehyung dài, gần như đi mấy bước đã lên được mấy bậc cầu thang. Hắn không rõ trong lòng giờ đây có cảm xúc gì, hình như là thất vọng nhưng chỉ là tí tẹo thôi.
Chắc vậy.
Người làm lúng túng nhìn cậu chủ nhỏ, bà gọi với. "Cậu chủ có cần ăn chút gì không ạ?"
Kim Taehyung dừng bước, hắn chậm rì rì đáp lời. "Không cần! Tết nào cũng phải làm việc, lần này tôi cho phép mọi người xem đây như nhà mình, nghỉ ngơi cho tốt.... hoặc là cũng có thể, về thăm nhà."
Đóng cửa phòng ngủ, Kim Taehyung thả vali, không bật đèn mà trực tiếp nằm phịch xuống giường. Mắt nhìn trần nhà, lại nhịn không được mắng một tiếng thô thiển.
Lão chẳng chào đón mình, vậy mà còn mong muốn bọn họ cùng nhau đón Tết. Mười lần như một, lão bao giờ cũng sung sướng hưởng thụ. Còn Kim Taehyung, luôn bị bỏ lại, chẳng khác nào chú cún canh nhà giúp chủ.
Alpha hít thở không thông, trong lòng thoáng phiền muộn, có vẻ hắn nhớ đến điều gì đó. Lúc này mở điện thoại, màn hình sáng trưng hắt vào khuôn mặt. Taehyung đọc được tin nhắn của cậu, môi sẽ bất giác mỉm cười, cũng có chút gì đó như nguôi giận. Hắn gõ trên bàn phím, trả lời tin nhắn Jungkook.
<Anh về rồi, đang ăn tối.>
Nhắn rồi nhưng vẫn thấy muốn làm gì đó, Alpha nghĩ nghĩ vài giây, sau cùng trực tiếp ấn gọi. Hắn áp điện thoại lên bên tai, chẳng lâu sau nghe được giọng của người yêu truyền vào màng nhĩ.
<Taehyung, Taehyung!>
"Ừm, anh đây! Em đang làm gì thế?" Hắn nghe loáng thoáng ở đầu dây bên kia có tiếng người, Kim Taehyung có chút hoài nghi.
Hắn lại nghe thấy tiếng bạn ấy cười khúc khích, có vẻ đang rất vui. Kim Taehyung nghiêng người, hắn nhắm mắt.
<Ba mẹ em vừa về, anh biết gì không? Năm nay hai người mua rất nhiều quà cho em, còn có, còn có mua cho anh một cái khăn choàng nữa.>
<Ba em rất muốn gặp anh, còn nói muốn tâm sự với anh nữa.>
<Cả mẹ cũng thế, bà còn định làm thịt sườn cho tụi mình ăn. Cái đó, mẹ nấu ngon lắm!>
Jeon Jungkook luyên thuyên, hắn chỉ biết cười khẽ. Đôi khi hắn có chút xấu xa, lại ghen tị với người yêu mình, cũng rất muốn bản thân trở về chỗ đó, hắn muốn cùng ba cậu tâm sự, lại muốn thử thịt sườn mẹ Jungkook làm. Nhưng mà bây giờ lại không có mặt mũi trở về, hắn không muốn vẻ mặt trông đáng thương của mình bị ba mẹ Jungkook nhìn thấy. Alpha có tủi thân, nhưng lại chưa từng muốn để cho người khác nhìn thấy, hắn sợ nhất là người khác thương hại mình.
"Vậy à? Thế thì phải để dịp khác rồi, Jungkook! Nói với ba mẹ em, phát tài phát lộc, đón Tết vui vẻ." Ở nơi không chút ồn ào, giọng Taehyung sẽ càng trầm. Mà lần này lại nghe ra có chút cô đơn, lọt vào tai Jungkook, làm cậu có chút nghi hoặc.
Omega ở đầu dây bên kia hỏi khẽ: <Anh đang làm gì?>
Taehyung chột dạ, hắn đáp: "Đang ăn cơm với gia đình, được rồi! Anh phải cúp máy đây, Jungkook! Anh nhớ em."
<A... ừm, em, em cũng nhớ Taehyung.>
___
Đến giữa đêm, Kim Taehyung nghĩ lúc này chỉ còn mình hắn thức. Bụng Alpha rất đói, hắn cũng không định làm phiền người khác. Lúc xuống lầu cũng đi khẽ lại.
"Cậu Taehyung, cậu đói ạ?"
Alpha hơi giật mình, theo quán tính hắn gật gật đầu.
Đã nói cứ xem như đây là nhà của mình, bọn họ lúc này đang ăn uống. Kim Taehyung nhìn một cái, cảm thấy có chút không khí ngày Tết.
"Vậy nếu cậu không ngại, cùng tụi tôi ăn đi. Mấy món này có hơi quê mùa một chút, nhưng mà... cũng được lắm." Giúp việc cung kính cúi đầu, hơi ngượng ngùng nói. Dù sao cậu chủ nhỏ cũng là người giàu, mời ăn mì gói với mấy món ăn kèm thế này. Ai mà dám.
Alpha chẳng quan tâm là đồ ăn tệ hay phải sang trọng, hắn ăn ngon, cảm thấy vui là được. Kim Taehyung kéo ghế ngồi xuống, hắn nhận lấy một chén ăn, người bên cạnh gắp đồ ăn cho hắn, có chút lo lắng sợ Taehyung sẽ chẳng thích. Ai ngờ đối phương lại cười nhạt, còn nói cảm ơn.
Ngồi một lúc, Kim Taehyung như đã quên đi những cô độc mà bản thân vốn phải chịu. Hắn ăn mì gói mà còn thấy ngon, xung quanh lại tán gẫu mấy chuyện trên trời, dưới đất. Cũng khiến Alpha cười ra tiếng.
___
ẻm gửi hai cí nài nek
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip