Chap 30: Bảo Bối...Anh Sẽ Mãi Mãi Hạnh Phúc

Anh bị sốc, nhất thời không tin cậu lại chỉ anh ra chỗ lạnh lẽo thế kia, ngủ ngoài đó vừa đau lưng vì thiếu hơi cậu thà anh thức còn hơn. Vì cậu cái gì anh cũng làm mà bây giờ cậu xem anh "dư thừa" đến thế. Xem ra cậu càng lúc càng bị anh chiều hư rồi. Anh chụp lại tay cậu, không vui hiện rõ trên gương mặt

_ em đừng có giỡn như vậy không vui đâu đó Jungkook. Tại sao anh phải ra đó chứ, em nhìn xem giường của chúng ta rộng như vậy, chả chật chội tí nào tất cả là cảm giác của em thôi. Chuyện gì anh cũng có thể chiều em nhưng chuyện này thì không, anh không đi

_ anh...anh đang không cười với em nữa, anh cãi lời em

Mắt cậu rưng rưng, thút thít như sắp khóc, tay chạm xuống bụng, nhói lên vì kích động, vì anh dám cãi lời điện hạ và tiểu điện hạ. Anh hốt hoảng rén ngay vội ôm cậu dỗ dành

_ anh...anh xin lỗi, không cố ý làm em buồn. Bảo bối đừng khóc, đừng giận sẽ ảnh hưởng đến con, anh thương...thương em mà

Cậu dụi mắt, ngón tay bẽ bàng phũ phàng tiếp tục chỉ ra sofa

_ vậy thì anh ra sofa đi, mau lên em buồn ngủ quá òi

Cậu đưa mắt nhìn anh, coi cái mặt anh muốn cắn cho mấy phát thiệt chứ. Nếu không vì con, anh đè cậu ra cho cậu biết thế nào là "lên bờ xuống ruộng" lâu rồi. Anh ấm ức bức xúc gương mặt nửa tức giận nửa phải cười vui vẻ nghe lời cậu. Anh đấm vào cái gối phía sau lưng mấy cái rồi cầm nó lên.

_ đ..ư...đượ..c...anh đi, đi ra đó ngủ cho em ngủ thoải mái ở đây, chúc bảo bối ngủ ngon tốt nhất không có anh bên cạnh thì đừng ngủ giật mình

Cậu cười tươi, lùi vào giữa giường nhận quyền chiếm hết chiếc giường

_ nae~~ chúc daddy của em ngủ ngon

Cậu nằm xuống đắp chăn, nhắm mắt ngủ nhìn mặt mãn nguyện lắm, lăn qua lăn lại dang tay dang chân chẳng trúng vào ai, chẳng ai ôm cậu, làm phiền cậu.
Anh bên sofa tức đến quơ tay đá chân, lấy gối đập vào tường, đập vào ghế đập vào bàn nhưng cũng không dám tạo ra tiếng động lớn sợ cậu thức dậy, trông vừa tội vừa buồn cười.
Những ngày tiếp theo cũng không khá hơn như vậy là mấy, thậm chí đôi lúc còn tệ hơn vì sức chịu đựng của con người là có giới thiệu.

_ Taehyung...anh đâu rồi, mau mang xoài lên đây cho em

Anh chạy không hay gì kịp, từ bếp chạy lên đặt đĩa xoài xuống mà phải đặt thật nhẹ nhàng nếu không thì cậu sẽ giận ngay.

_ đây...xoài của em

Cậu cầm lên, cắn một tiếng để nhăn mặt bỏ xuống

_ sao chua quá vậy

_ thì...thì em bảo muốn ăn xoài chua mà

_ em bảo muốn ăn xoài chua nhưng không có nghĩa là chua như vậy. Anh mau đổi đĩa khác cho em đi

_ được, anh biết rồi

Anh mang đĩa xoài quay đi rồi quay lại với một đĩa xoài khác

_ đây xoài ít chua của em, bảo đảm sẽ không chua như lúc nãy

Cậu lắc đầu

_ thôi...bây giờ em không muốn ăn xoài chua nữa, anh đổi xoài ngọt cho em đi

Anh hít sâu, miệng niệm "để cõi lòng sâu lắng 9 tháng nữa mới được cắn", cầm đĩa xoài quay đi gọt lại cho cậu những miếng xoài ngọt ngào như nghị lực của anh.
Tối đó, cậu trên giường đang xem album trẻ con có vẻ tâm trạng khá tốt. Anh cầm cái gối len lén qua giường với cậu.

_ bảo...bảo bối ơi

_ hửm có chuyện gì vậy anh

_ tối nay cho anh ngủ ở đây với em nha, chỉ đêm nay thôi cũng được anh không đòi hỏi nhiều đâu nha bảo bối

Cậu đóng lại quyển album, ngước lên nhìn anh

_ tuần sau đi, rồi em cho anh ngủ chung với anh. Em muốn một mình hết tuần này

_ tuần sau lận, nhưng hôm nay mới thứ 5 anh còn phải ngủ ngoài kia 3 ngày nữa ă. Thôi mà bảo bối cho anh ngủ ở đây luôn đi rõ ràng đây là giường của hai chúng ta cơ mà

Anh lay tay cậu và dường như nó hơi mạnh tay. Anh làm cậu khó chịu nhíu mày

_ anh làm gì vậy, buông em ra coi. Em nói rồi không là không, anh qua bên kia đi

Cậu hất tay anh, bị cậu đẩy lùi ra gương mặt anh cúi sầm xuống.
"Cậu có biết tại sao giày anh tặng cậu bị mòn không, đó là bởi vì cậu đã "đi quá giới hạn" anh đặt ra".
Anh đứng lên, không phải ra sofa mà là đi khóa cửa lại. Cậu hoang mang cũng nhìn ra được anh đang "kì" lắm

_ Tae...Taehyung anh làm gì vậy, sao lại nhìn em như thế. Anh làm em sợ, em khóc đó

Anh liếm môi, chầm chậm leo lên giường với cậu

_ thì em cứ khóc đi, anh sợ chút nữa em còn không có sức để khóc

_ anh...

Cậu lùi vào trong giường, anh quỳ gối chụp chân cậu, kéo cậu lại đè luôn cậu nằm xuống bên dưới mình.

_ Taehyung anh buông em ra, anh tính làm gì

_ em nằm với anh thế này bao nhiêu lần rồi, trong tư thế này không lẽ mình nằm hát bài cặp đôi trong sáng sao mà em hỏi

_ nhưng...nhưng mà em đang có con đó, anh phải nghĩ cho con mình chứ. Em...em xin lỗi dạo gần đây em biết là tính tình em không tốt, khó chiều, bắt anh ngủ sofa làm anh giận. Em xin lỗi, anh mau buông em ra đi...anh...

Anh đưa ngón tay chạm lên môi cậu, ngắt lời cậu. Sao bây giờ cậu mới xin lỗi, mới nhận ra rằng mình khó chiều làm anh giận. Có phải quá muộn rồi không, cứ phải để anh căng chỉ sợ rằng...Anh "cười hiền lành" nựng má cậu

_ suỵt bảo bối ngoan đừng nói nữa để đó giữ sức đi, theo anh thấy bụng em vẫn còn nhỏ. Anh tự biết kiểm soát lại mà, còn nếu lỡ anh không kiểm soát được thì....thôi

_ hông...hông mà, anh nói vậy mà nghe được ă. Em còn muốn ngày mai mình đi nổi không muốn...

Anh lại cười hiền lành

_ em không muốn chứ gì

_ đúng, em không muốn

_ không muốn...

Anh vỗ tay tắt đèn, xé áo cậu quăng ra

_ KHÔNG MUỐN CŨNG PHẢI MUỐN..

_ anh~...anh hư quá à~~

Anh hôn bên môi cậu, nhẹ nhàng khoảng cách nơi bụng cậu. Tay cậu ôm anh nồng nàn một tình yêu viên mãn. Anh đưa mắt nhìn về phía khung ảnh mang ruy băng trắng, mang lời chúc phúc tốt đẹp nhất luôn dõi theo anh

_ bảo bối...anh hứa anh sẽ mãi mãi hạnh phúc

            ___________________
Donate + lời nhắn tuỳ lòng yêu thích cho Băng tại 👇🏻

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip