Chương 35

Toàn Showbiz Nghe Tôi Nổi Điên
Chương 35
Điền Chính Quốc đang mải thưởng thức sắc đẹp để an ủi nỗi khổ khi phải treo dây cáp, bỗng một lực lượng thần bí ập đến túm lấy gáy như nắm vận mệnh kéo cậu về sau như xách một chú gà con.
Nhìn người đang đứng trước mặt, cậu sững sờ: "Anh cả? Sao anh lại ở đây?"
Điền Dương hằm hằm tức giận.
Nếu hôm nay hắn không đến, có khi còn chẳng biết củ cải trắng nhà mình vừa nhận lại đã bị heo xơi mất!
Điền Dương không thèm để ý đến Điền Chính Quốc, đứng chắn giữa hai người để cắt đứt ánh mắt đò đưa, nói với Kim Thái Hanh: "Anh Kim, lâu rồi không gặp."
"Sếp Điền, lâu rồi không gặp."
Kim Thái Hanh đã từng gặp hắn vài lần, cũng hợp tác khá nhiều với Sơ Trác, anh mỉm cười bắt tay.
Chỉ là khi rút tay về lại không rút được, nghi hoặc nhìn đối phương.
Điền Dương buông tay ra, ý cười không đến đáy mắt: "Sao anh Kim lại ở đây?"
Kim Thái Hanh nói: "Đến thăm em họ tôi."
Anh chỉ về phía Phương Lộc Dã đang chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo cách không xa.
Điền Dương đợi nửa ngày, phát hiện anh không nói gì thêm? Còn em trai hắn đâu? Điền Chính Quốc vứt đi đâu?
Đã gọi nhau là chồng, lén lút liếc mắt đưa tình bấy lâu nay, vậy mà không nhắc đến em trai hắn lấy một câu?
Ngay cả một câu kèm theo cũng không có?!
Cơn giận trong lòng Điền Dương bùng lên trong tích tắc, trong thời gian ngắn ngủi đã đoán ra đầu đuôi câu chuyện.
Chắc chắn là do lần hợp tác tạp chí trước khiến hai người ưng mắt rồi tiến đến với nhau.
Còn về việc tại sao đến giờ vẫn chưa có tin tức gì về chuyện tình cảm của Kim Thái Hanh, chắc chắn là do gã đàn ông tâm cơ có nhiều tâm tư như tổ ong này chỉ thích tán tỉnh chứ không muốn cưới, ngay cả công khai cũng không muốn.
Chỉ có Điền Chính Quốc - sinh vật đơn bào ngốc nghếch như con trùng giày biết bò mới ngây thơ mắc lừa, tưởng đó là tình yêu đích thực!
Điền Dương cười khẩy, kéo Điền Chính Quốc từ đằng sau ra: "Tôi cũng đến để thăm em trai. Anh Kim hẳn đã biết Điền Chính Quốc, tính em ấy hơi hiếu động quá, nếu có gây phiền phức gì cho anh, là anh trai tôi xin nói lời xin lỗi trước, mong anh đừng để bụng."
Kim Thái Hanh cảm thấy câu nói này có ý bảo vệ che chở cho Điền Chính Quốc, tuy không hiểu lắm nhưng vẫn lịch sự đáp lại vài câu.
Hôm nay Điền Dương không muốn nói chuyện tiếp dù chỉ một chút, hắn chẳng có gì để nói với kẻ giả vờ ngây ngô. Vừa muốn lôi Điền Chính Quốc đi để cậu thấy rõ bộ mặt thật của thằng tồi, vừa muốn đá một cước đuổi Kim Thái Hanh đi, tránh xa củ cải nhà mình. Cuối cùng mặt lạnh tanh nói một câu 'Có vẻ anh Kim đang bận', rồi dắt Điền Chính Quốc rời khỏi chốn thị phi.
Điền Chính Quốc cũng đang muốn hỏi xem sao anh trai đột nhiên đến thăm mình, vừa đi theo Điền Dương vừa không quên quay đầu vẫy tay với Kim Thái Hanh: "Vậy lát nữa em sẽ đến tìm mọi người."
Kim Thái Hanh cười nói được.
Điền Dương sốc ngang, kéo thằng em ngốc vào góc: "Em gọi hắn là gì?"
Điền Chính Quốc nói: "Là anh á."
Gọi hắn là anh cả còn gọi tên kia là anh?
Điền Dương thấy củ cải này không cứu nổi rồi, khuỷu tay chĩa ra ngoài: "Em gọi chữ trùng không thấy ghê à, không được gọi như vậy, sau này chỉ được gọi anh là anh thôi."
Điền Chính Quốc không thể tin nổi, đưa tay sờ trán Điền Dương, rồi lại sờ trán mình: "Ban ngày ban mặt nói nhảm gì thế, quả nhiên là bệnh không nhẹ. Anh, anh đã đi khám bác sĩ chửa?"
Điền Dương vung tay tét tay cậu xuống, hít sâu một hơi để bình tĩnh, nghiêm túc nói về chủ đề này: "Điền Chính Quốc, em không còn nhỏ nữa, anh nói chuyện quan điểm tình yêu với em một chút."
Điền Chính Quốc: "Ồ ồ, anh nói đi."
【 Gì cơ? Anh cả độc thân nói chuyện quan điểm tình yêu với mình? Đây là truyện cười mới được gửi đến hôm nay hả hahahahahaha. 】
Điền Dương: "..."
Muốn đá quách củ cải này bay thẳng đến bên cạnh con heo cho xong.
Hắn thầm niệm năm mươi lần đây là em trai mình mới không biến suy nghĩ thành hành động: "Anh biết các em làm minh tinh diễn viên chắc chắn có những khó khăn bất khả kháng của mình, nhưng anh hy vọng, nếu một ngày nào đó em thật sự yêu đương thì phải biết gánh vác trách nhiệm, cho đối phương một thân phận công khai, đường hoàng nắm tay dưới ánh mặt trời. Em như thế nào, đối phương cũng phải như thế."
Điền Chính Quốc sợ hãi, cậu chưa từng thấy Điền Dương nghiêm túc vậy bao giờ, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn: "Anh, anh bị bệnh nan y hay là nhà sắp phá sản rồi? Anh đừng dọa em, anh mau nói đi em chịu được mà!"
Điền Dương nhất thời như hóc xương cá, nghẹn không lên không xuống nổi hồi lâu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Em không thể chúc anh điều tốt đẹp hơn sao?"
Điền Chính Quốc: "Anh nói kiểu đó khiến em cảm thấy anh cũng chẳng tốt đẹp gì."
"..."
Tốn bao nhiêu nước bọt nói với cậu quả nhiên là lãng phí thời gian!
Điền Dương cô đọng ngàn lời vạn lẽ thành một câu: "Em mà yêu đương phải báo cho gia đình biết, hiểu chưa?"
Để hắn đến phá đám uyên ương, cho Điền Chính Quốc nhìn rõ bộ mặt thật của Kim Thái Hanh!
"Cũng được" Điền Chính Quốc tiếc nuối nói, "cơ mà em chưa từng yêu đương bao giờ."
Hả?
Điền Dương ngớ người: "Chưa yêu đương? Chưa yêu đương là sao? Vậy em có người mình thích không?"
Thế thì nhiều lắm!
Mắt Điền Chính Quốc sáng lên, bẻ ngón tay đếm: "Có chứ có chứ, Phương Tư Ninh, Nhiếp Văn Nhiên, Dung Trác..."
Điền Dương nghe xong, toàn là tên của các nam diễn viên trẻ đang hot.
Môi hắn run run, chợt phát hiện mình đã hiểu lầm: "Em gọi Kim Thái Hanh là anh, em không phải thích hắn sao?"
Điền Chính Quốc: "Đương nhiên là thích rồi, đó là idol lớn nhất của em mà."
Vừa dứt lời liền thấy Điền Dương hồi nãy còn như con cá nóc tròn phình phình bỗng xì hơi, đứng ngây tại chỗ một lúc như được thanh tẩy, ngay cả ánh mắt cũng hiền từ dịu dàng hơn nhiều, xoa xoa đầu cậu: "Không tệ, giữ vậy nhé."
"À phải rồi, dì Lâm làm ít bánh ngọt, anh tiện đi công tác ngang qua nên mang đến cho em."
Điền Chính Quốc nhận lấy hộp quà gói ghém tinh xảo mở ra xem, những chiếc bánh quy xếp ngay ngắn cạnh nhau được đóng gói riêng từng cái, toàn là những loại cậu thích nhất, lập tức cười rạng rỡ: "Mẹ tốt quá, yêu mẹ! Anh cả, anh muốn ăn vị gì? Em lấy cho."
"Không cần đâu, bà ấy làm cho anh một phần rồi."
Điền Dương đáp qua loa, trong lòng đang nghĩ có nên cho Điền Chính Quốc đi xem mắt không.
Một là đã đến tuổi yêu đương, hai là lần trước nghe hắn đi xem mắt cậu còn phấn khích đến mức hận không thể thay thế.
Điền Chính Quốc sao biết được hắn đang tính toán gì, vừa nghe không cần chia bánh quy mình thích nhất, nụ cười liền tăng thêm mấy phần chân thật.
Điền Dương không buồn chấp nhất, nói đôi ba câu rồi phải đi làm việc, cuối cùng dặn dò: "Về Kim Thái Hanh..."
Điền Chính Quốc giơ tay: "Em sẽ đối xử tốt với anh ấy!"
Điền Dương hận rèn sắt không thành thép: "Đối xử gì mà đối xử, giữ khoảng cách với hắn đi. Mấy người như em gom lại cũng không đủ cho hắn đùa đâu, chỉ một món ăn là đủ để hắn xào em rồi."
Điền Chính Quốc mặt ngoài 'dạ dạ được rồi em biết rồi', sau lưng không nghe rùa niệm kinh, Điền Dương vừa đi là cậu quay về trường quay, lộp cộp chạy đến trước mặt Kim Thái Hanh chia sẻ món mình thích nhất: "Anh ăn bánh quy không? Mẹ em làm đấy, ngon lắm."
"Đẹp quá, chắc tốn không ít công sức nhỉ" Kim Thái Hanh khen ngợi, "Tôi lấy một cái nhé, cảm ơn Điền Chính Quốc."
Anh tiện tay chọn một cái bánh bông tuyết vị trà xanh, chưa kịp cầm lên đã cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn chằm chằm vào động tác tay mình.
Nhìn kỹ lại, trong mắt Điền Chính Quốc toàn là vẻ không nỡ, đau lòng đến không thở nổi.
【 Đổi cái khác đổi cái khác, đừng lấy bánh bông tuyết vị trà xanh em thích nhất, mau đổi cái khác đổi cái khác đổi cái khác... 】
Cậu như đang niệm chú lặp đi lặp lại bên tai.
Kim Thái Hanh mỉm cười cầm gói bánh bông tuyết lên, vẫy vẫy trước mặt Điền Chính Quốc: "Vậy lấy cái này nhé."
"Rắc".
Điền Chính Quốc nghe thấy tiếng tim mình vỡ vụn.
【 Bánh bông tuyết của anh, em đã phải ra đi rồi ư? Rời xa anh em sẽ sống tốt hơn ư? Ôi không! Bánh bông tuyết, chỉ có anh mới có thể mang đến cho em hạnh phúc! 】
"Hửm? Là vị trà xanh à? Tôi không ăn trà xanh. Đổi cái khác được không?"
Hể? Điền Chính Quốc chớp chớp mắt như cụ già bảy mươi tuổi được hồi xuân sống lại lần nữa, liên tục gật đầu với Kim Thái Hanh: "Được được, tất nhiên là được rồi. Trong này còn nhiều lắm."
Cậu cười tươi rói, Kim Thái Hanh cũng khẽ mỉm cười, cuối cùng ngẫu nhiên chọn một cái macaron vị trà đen.
Điền Chính Quốc nhìn bánh bông tuyết vị trà xanh không thiếu một cái, lộ ra nụ cười hài lòng.
【 Hê hê, trà xanh bé bỏng, em lại rơi vào lòng bàn tay anh rồi, đợi đấy, lát nữa anh sẽ ăn em! 】
Phương Lộc Dã đứng im lặng một bên nghe toàn bộ quá trình, nhiều chuyện đến không biết mở miệng từ đâu.
Thú vui ác độc của anh trai cậu ta càng ngày càng nghiêm trọng.
Trước đây còn nói gì mà "chuyện đọc tâm bị Điền Chính Quốc biết có thể sẽ xảy ra chuyện không hay", bây giờ cậu ta có đầy đủ lý do để nghi ngờ là anh trai mình muốn trêu người ta nên mới không nói.
Điền Chính Quốc chia sẻ xong với Kim Thái Hanh lại đi tìm Phương Lộc Dã, vui vẻ như một chú sóc má phồng lén giấu được nhiều đồ ăn vặt siêu cấp giàu có.
Phương Lộc Dã lấy một cái bánh quy việt quất, thở dài sâu sắc
Điền Chính Quốc nghi hoặc: "Cậu làm sao thế?"
Phương Lộc Dã liếc cậu một cái: "Sau này không gọi cậu là tên lùn nữa, đổi thành tên ngốc."
Điền Chính Quốc nhảy dựng lên cao ba thước: "Trả bánh cho tôi!"
Tay Phương Lộc Dã áp vào má đẩy người ra xa, dùng răng xé túi bánh nhét vào miệng, đắc ý vẫy vẫy túi nhựa trong tay: "Hết rồi."
Điền Chính Quốc tức giận trừng Phương Lộc Dã một cái rồi bỏ đi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #taekook