23, Gây náo loạn
Chuyện cán bộ Hanh sắp sửa chuyển đi nơi khác làng trên xóm dưới đều đã rõ như đêm trăng rằm.
Hay tin, cô Hồng tâm tình bứt dứt, tất tả chạy đến tận nơi ở của cán bộ, đứng ở sân chống nạnh, miệng mồm mếu mạo gọi.
Chính Quốc ở sau nhà tưới nước cho mấy luống rau khô cũng giả ngơ, giả điếc không muốn tiếp.
Bên này Thái Hanh vừa đánh xong tập văn kiện, biết đâu cô Hồng đang ở sân nhà làm loạn cũng nhanh chóng từ trên uỷ ban đi về, vừa đi vừa xoa xoa huyệt thái dương, bẫng đi mấy ngày làm lành với em Quốc, thứ của giời này lại đến.
Món Đào, Mây dạo này phải đi làm công trường, chứ không ở đây sớm đã có náo nhiệt.
Thấy Thái Hanh mặt mày Hồng hớn hở, miệng cười câu lệ, e dè, nàng ta hỏi tới.
"Em nghe tin chạy qua hỏi thử, cán bộ Hanh là có ý định đi đâu thế ạ?"
Giọng nói nhỏ nhẹ, hôm nay đặc biệt e lệ, cái mỏ Hồng chu chu nom đáng thương, nàng ấy hôm nay diện tứ thân hồng đào, lướt thướt lạ lạ quen quen.
Cơ mà nom sắc mặc cán bộ Hanh thì càng khó nhìn, bộ dạng hiểu chuyện, thiên lương này của cô nàng anh không quen cho lắm. Bình thường, có nói gì làm gì cũng giả ngu, giả ngơ, làm ba cái chuyện không tiếp nhận được, hôm này chỉn chu, đem ra cán bộ Hanh thấy hơi lạ, anh chẹp miệng, mặt mày nhăn nhún khó coi. Đằng ấy, Chính Quốc cũng đang lấp ló sau cây trứng gà.
"Tôi đi làm việc"
"Ấy không, thầy em bảo cán bộ sắp chuyển đi cơ, em hỏi là cán bộ sắp rời làng này ấy hả"
"Đúng vậy"
Thái Hanh không hay có thói mất lịch sự, ai cũng nói năng từ tốn, phép tắc, cho nên mọi người ai cũng muốn tiếp chuyện cán bộ, chỉ riêng Hồng là Thái Hanh đã phải vô phép tắc mà đối nhiều lần, cũng chỉ tại cô nàng hay nói năng không có chuẩn mực, lại mắc bệnh viển vông, không tài nào cắt ra được.
Thái Hanh tâm tình có chút khẩn trương, tay vuốt vuốt mi tâm, nói.
"Biết rồi thì cô cũng đi về đi, chạy đến đây chọc tôi, mất công tôi nói cô lại bắt vạ"
Anh có ý đuổi người.
Hồng không có nghe, ngồi thụp xuống ở đầu hiên, chân vắt chổng vẻo, đung đưa. Cái tính e thẹn chửa được bao lâu, thói ngang tàn lại bắt đầu, Hồng chẩu mỏ lên cãi.
"Em chẳng về, em nào có bắt vạ cán bộ cái gì"
"Em cũng lo lắng chết đi được, chẳng cam lòng, cán bộ đi rồi em phải làm sao cơ chứ" mặt nàng buồn thiu.
Tính tình Hồng không xấu xa gì, là cô cả nhà phú hộ, thích gì chiều nấy, thành ra có thói ăn nói chỏng lỏn, u nàng cũng dăn dặn nhiều điều nhưng nàng nào có để tai, nhà có thầy làm to, thầy lại luôn chiều theo nguyện vọng của con gái, mong muốn rể nhà là Thái Hanh, con gái dù bị người ta chê lên, chê xuống cũng nghoảnh mặt làm ngơ cho nó làm càn. Tính tình này có phần ngạo kiều, lại trẻ con chưa hiểu về đời, đối với cán bộ Hanh tuổi gần ba mươi mà nói, đừng nói không chấp, có nói tục tĩu liên quan, nàng vẫn làm ngơ mà coi đó là lẽ thường tình.
"Không cam lòng thì đi mà bắt đền ai, đến đây tìm tôi làm cái gì"
"Nhưng rõ là em thích cán bộ, cán bộ cũng không phải không biết đi, tại cán bộ làm ngơ em..." Hồng uỷ khuất, đứng dậy túm túm lấy cái ống tay áo của Thái Hanh lắc.
Anh chậc lưỡi.
Không muốn tiếp lời.
Lại còn.
Khi có cơ hội, Hồng luôn nhí nhảnh bên tai mà nói với anh cán bộ rằng, chúng ta là cái nhân duyên của trời, bây giờ xa lạ, sau này sẽ càng gắn bó hơn. Thái Hanh tâm tình lúc nào có Hồng bên cạnh cũng độc địa, nghĩ, này là nghiệt duyên trời ban.
Các cụ nói, con gái trọng hương trọng sắc, trọng nết trọng tình. Không dung thì có hạnh, đủ hơn tý nữa là có cả hạnh lẫn dung.
Thái Hanh đứng nom nom ngán ngẩm, quay ra thấy Chính Quốc đang đứng vắt tay sau lưng lắng nghe, khuôn mặt có tiếu ý hiện dõ, anh càng thêm bất lực, lực bất tòng tâm, muốn Chính Quốc cứu nguy lúc này.
Anh lên tiếng.
"Thầy Quốc"
Chính Quốc nghe anh gọi, cũng lật đật từ sau nhà đi lên, dáng người thanh mảnh, tóc đen mỏng mềm bay phấp phới, áo lót trắng quần đùi đen, đơn giản mà thư sinh ưa nhìn. Thái Hanh bộ dạng si mê ngây ngốc nhìn người yêu mà lòng đầy phấn khởi.
Hồng một tay bấu víu lấy Thái Hanh, mắt đảo điên nhìn Chính Quốc, một hồi rồi làm trò nép sát người vào anh. Bị Thái Hanh lảng người tránh ra.
Thầy giáo kia khả ái, ưa nhìn, lại cùng nhà với cán bộ Hanh, hai người thân thiết cũng không phải không có khả năng, nàng muốn chủ quyền với cán bộ một chút. Rất ra gì ấy nha. Nhưng bị hụt mất rồi.
Nàng ta bĩu môi, đứng rậm chân ở đằng sau.
Chính Quốc bộ dạng tươi cười, tao nhã, hướng Thái Hanh nói trước, rồi quay sang Hồng.
"Anh Hanh về, cô Hồng sang chơi"
Hồng đứng đấy, cũng cúi đầu chào Chính Quốc.
"Em chào thầy giáo" nàng thấy, giọng thầy giáo này thánh thót dễ nghe quá.
Chính Quốc gật nhẹ cái đầu, môi mỉm hiền lành đối nàng rồi quay sang Thái Hanh hỏi.
"Anh đã đi làm về đấy à, cũng mới ngang trưa một tý thôi "
Thái Hanh bĩu môi, mắt hơi liếc Chính Quốc, giọng nói dễ nghe trả lời.
"Anh chạy về một tý, cũng chưa đến giờ nghỉ"
Chính Quốc cười rạng rỡ nhưng không nói gì.
"Em ban nãy đi đâu"
Thái Hanh nhìn tới, mặt Chính Quốc gặp nắng sẽ ửng hồng, trời nay không nắng chỉ có thể vừa làm cái gì xong.
"Rảnh quá, em tưới đám rau"
Hai người nói chuyện khách sáo nghe chẳng lọt tai, Hồng đứng đấy đến là phiền. Nàng ta nhìn tới cán bộ Hanh, lời nói, cử chỉ cái gì cũng nhẹ nhàng tình cảm. Thế mà cán bộ đối cô cứ như căm thù. Má nàng đỏ hây, khó chịu, vo vo tà áo rồi buông ra.
Ba người đứng đấy không nói không rằng, một chốc, chú Nam đưa thư đi tới, chú ngó sau cái dãy uỷ ban lớn nhìn vào, bắt gặp thầy Quốc cùng cán bộ Hanh đứng sẵn ở sân, cười cười đi tới.
"Tôi còn không biết thầy Quốc có nhà không, lại bắt gặp cả cán bộ Hanh thế này"
Chú Nam đi tới, cười khà khà, nhìn tới cô Hồng nhưng chẳng thèm ừ hử.
"Có cái thư đưa cho thầy Quốc" chú nói.
Chính Quốc hai tay nhận lấy, kí cái biên lai. Nói cám ơn.
Chú Nam bận việc đưa thư cũng chẳng lán lại lâu làm gì, nhanh chóng chào rồi rời đi.
Thái Hanh nhìn bì thư trên tay Chính Quốc, nhướn mày nhìn trầm ngâm.
Chờ đến ngày này, cũng đến lúc chuẩn bị đi.
Anh quay ra nhìn Hồng, lịch sự nói.
"Trời trưa này sợ là sẽ có mưa, cô Hồng cũng nhanh về kẻo mưa không kịp"
Hồng nhìn lên trời, trời không nắng nhưng nhiều mây, không cam tâm, cố chấp đứng lì ở đấy.
Thái Hanh nhìn Chính Quốc, đầu em cứ gật gù cười. Anh não nề. Quay sang Hồng nói.
"tôi có công việc rồi, cảm phiền cô Hồng về cho trước"
Đoạn anh nói tiếp.
"Hôm nay chỉ mất công cô tới đây tìm, tôi với cô là duyên chưa đủ tới, trở về nói lại với thầy cô một hồi, mau tìm một người rể tốt hơn"
Hồng mặt mày xám xịt. Mi tâm ươn ướt, tủi thân lộ rõ trên khuôn mặt, thích người mà người chẳng thích ta, tính cô ngang tàn nhưng cũng chỉ đối mỗi cán bộ mà mặt dày vô liêm sỉ. Càng nghĩ tới không có được còn bị người ruồng bỏ, nói lời cay đắng. Con gái mềm mỏng, yêu kiều, chịu đến mấy cũng có giới hạn. Lòng cô hậm hực không nguôi.
"Không mất công, là em thích cán bộ thật, em cũng sẽ trở về ngay đây"
Hồng lòng đầy chao chát nghe lời. Tâm tình cũng vơi đi phân nửa. Cúi đầu chào hai người trước mặt bước đi.
Thấy bóng nữ đã xa, Chính Quốc mới rặng lời.
"Cán bộ cũng thật quá vô tâm với người ta"
Em suýt xoa.
"Tính tình hơi quái gở nhưng cũng thật lòng, tự nhiên em thấy áy láy ghê ấy à"
Thái Hanh môi cười phơn phớt, kéo Chính Quốc vào nhà trong.
"Lo em còn chưa xong"
Thầy Quốc môi bĩu cả ra, phải thầy, thầy cũng buồn rũ buồn rượi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip