19.
13 - 09 - 2023
"Cô nói sao? Anh Taehyung trả nhà rồi ạ?"
"Ờ, chiều hôm qua thấy nó xách balo đi đâu đấy, có vẻ hấp tấp lắm."
Hôm nay ba bảo sang Anh có việc nên em đợi khi tan học mới dám đến nhà hắn, nhưng lại nhận được tin tức quái quỷ gì thế này? Không như những gì em đã nghĩ trước đó gì hết, chẳng phải mọi hôm vào giờ này Taehyungie đang ở nhà hay sao? Hắn dọn nhà đi đâu vậy chứ? Điện thoại cũng không gọi được, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với anh của em rồi hả?
Jeon Jungkook vừa lo lắng vừa sợ hãi, em run hết cả người lên rồi bật khóc chạy ra tiệm thuốc của chị Shin mà hỏi chuyện.
"Chị chẳng biết nữa Kookie ơi, Tae nó không có nói gì với chị hết."
"Nuna ơi...huhu...Taehyungie bỏ em rồi...hic...ạ?"
"Không có đâu mà ha, mau nín nào, Kookie à."
Shin Haeun nghe xong cũng phát hoảng, nhất thời không biết phải làm sao trong khi em cứ đứng khóc mãi thôi. Mấy ngày nay không thấy nhóc con họ Jeon loanh quanh ở khu này cũng thấy lạ, nghe hắn bảo em về bên nhà với ba làm cô thấy nhớ gì đâu, giờ em quay lại chưa kịp mừng đã nhận được chuyện bất ngờ rồi.
"Em phải đi tìm anh ấy...Taehyungie không có bỏ em đâu mà."
Em lau nước mắt nắm chặt hai quai cặp quay người chạy đi, mặc kệ tiếng gọi của chị Shin. Cứ đâm đầu chạy vậy thôi chứ có biết hắn đang ở đâu đâu, trong đầu luôn nghĩ rằng Kim Taehyung đã gặp phải điều gì mới bỏ đi như vậy, lại gặp khó khăn nhưng chẳng chịu nói với em đây mà.
"ĐỒ ĐÁNG GHÉT ANH ĐANG Ở ĐÂU VẬY HẢ?"
Jeon Jungkook chạy một mạch ra tới tận cảng để kiếm hắn, đêm nay không có ai ở lại đây làm việc hết nên xung quanh rất tối và yên ắng. Em chạy ra bờ biển mà gào lên, bất lực lại ngồi bệt xuống mà khóc, mệt quá đi mất, hai chân em nó bủn rủn ra hết rồi đây này. Taehyungie đang ở đâu sao không ra cõng em? Sao hắn lại nỡ để em ngồi khóc một mình thế này?
"Taehyungie...em nhớ anh nhiều lắm...anh ở đâu mau về với em đi mà."
"Giận em chuyện gì...hức...hức...sao không chịu nói ra với em chứ?"
Từ ngày về bên nhà ở là không khi nào em không nhớ đến anh người yêu tuyệt vời của mình hết, từng cử chỉ đến lời nói đều là thứ em luôn nghĩ đến để giúp bản thân được ngủ ngon hơn. Cũng tự khóc rồi tự nín, tự an ủi rằng sớm thôi sẽ quay về với vòng tay của hắn mà, cứ ngỡ là hôm nay được hắn ôm vỗ mình ngủ nhưng lại không thấy hắn đâu cả, Taehyungie bỏ em đi thật rồi...
"Không có đâu, không được nghĩ anh ấy như vậy, chắc anh đang bận việc ở đâu đó thôi rồi sẽ sớm về với mình mà."
Bàn tay nhỏ đưa lên lau đi nước mắt trên mặt rồi phủi mông đứng dậy, phải lạc quan lên, phải luôn vui vẻ thì khi hắn trở lại mới vui theo em được. Cho dù bao lâu đi chăng nữa thì em vẫn sẽ chờ, một ngày hay một tuần hay...thậm chí là một năm thì em vẫn sẽ chờ ngày hắn quay về. Em tin là sớm thôi, Kim Taehyung không bao giờ để em đợi lâu đâu.
"Ngày mai Taehyungie sẽ về, chắc chắn là vậy."
Bây giờ em nên về nhà tắm rửa, ăn cơm thật nhiều vào, học bài cho tốt, để khi hắn về em sẽ khoe mọi thứ rồi được hắn khen giỏi, em thích được khen nhất mà. Taehyungie không thích em ra cảng đâu, nhất là đi một mình vào trời tối thế này, em ngoan và nghe lời lắm, với lại hắn cũng không muốn thấy em khóc nữa, Jungkookie luôn phải cười nhiều lên vì em là đáng yêu nhất trên đời.
Nói vậy thôi chứ sao em yên tâm cho được đây. Chẳng biết hắn đang ở đâu, đã đi đâu, làm cái gì, tại sao lại không chịu liên lạc với em thì bớt lo lắng kiểu gì, cứ hễ nghĩ tới là em sốt ruột đến mất cả ngủ, đầu óc cũng mất tập trung vào bài tập, lên lớp bị nhắc nhở miết khiến giáo viên muốn mời cả phụ huynh lên nói chuyện luôn mà.
Với hi vọng rằng hắn vẫn còn làm ở ngoài cảng nên vừa học xong em lại chạy ra tìm tiếp.
"Ủa mới hôm qua Taehyung nó vừa lên tàu nhà ông Song để ra biển rồi mà? Nhóc Kim chưa có nói với em nữa sao?"
Chị Jang còn bất ngờ nữa huống chi là em, đùng một cái hắn bỏ cái cảng này đi xa, không ai biết đến khi nào mới quay lại, chuyến tàu nhà họ Song mà đi thì lâu về lắm.
"Jungkook à...Jungkook...em sao thế? Có muốn uống gì không?"
Em thừ người ra chẳng buồn đáp lời chị Jang, cứ thế thẫn thờ bỏ đi. Hai ngày nay em nhận một đống tin tức gì về hắn thế này? Sao mọi chuyện lại đột ngột vậy chứ? Vậy là Kim Taehyung bỏ em đi thật rồi, vì mọi hôm có đi đâu cũng đều nói cho em biết nhưng lần này thì không. Taehyungie của em không bao giờ giấu em điều gì hết, im lặng mà đi như thế chắc hẳn rất chán ghét em, hay do em phiền phức đến cuộc sống của hắn quá nên hắn mới làm thế, tất cả là do em nên mới vậy đúng không?
Jeon Jungkook về nhà nhốt mình ở trong phòng, không ăn không uống không đi chơi không học bài, điện thoại cũng tắt nguồn, quyết cách biệt với thế giới bên ngoài. Hiện tại em chẳng biết khối cảm xúc trong người mình đang như thế nào nữa, buồn lắm nhưng em không khóc được, giận lắm nhưng em không trách Taehyungie được. Em chỉ muốn gặp hắn và hỏi nguyên nhân tại sao hắn lại đối xử với em như thế, sao hết yêu em rồi mà không chịu nói ra?
Cả căn phòng tối om với thân ảnh mệt mỏi đang thu mình vào một góc tường, em dằn vặt đến mức cắn móng tay chảy cả máu, từng lớp da bong ra nhưng em chẳng cảm thấy đau cứ vậy mà đưa răng ra cắn sâu hơn. Không dám giận Kim Taehyung vì em cứ nghĩ là do bản thân mình hư nên mới xảy ra cớ sự như bây giờ, là do em không ngoan mới khiến hắn chán ghét, chẳng giúp gì được cho Taehyungie lại còn đem biết bao phiền phức đến nữa.
"Em xin lỗi...em xin lỗi...Taehyungie."
Từ lúc bước vào nhà thì em liên tục lầm bầm "em xin lỗi" rất nhiều lần, biết thừa là hắn sẽ chẳng nghe thấy được đâu nhưng em vẫn cứ nói. Phải làm sao đây? Em nhớ anh Taehyung quá rồi, biết tìm hắn ở đâu bây giờ? Nhỡ hắn đi và không bao giờ về nữa thì em ra sao đây, có thể quay lại để nghe em nói lời xin lỗi một lần thôi được không?
Nhưng mà Jeon Jungkook yêu Kim Taehyung rất nhiều, nhiều đến nỗi hiện tại em muốn hoá điên lên luôn đây, em không thể tin có một ngày mình đánh mất đi một người tuyệt vời như thế. Đúng thật là em có hay làm hắn buồn, em lớn tiếng, cãi lời, giận dỗi, thế nhưng hắn đã từng nói "không bao giờ anh giận em" còn gì. Với cả có nhiều lần em đòi bỏ hắn đi nữa cơ, ấy vậy mà em có làm thật đâu, sao lần này hắn chưa nói gì mà thẳng thừng đến vậy?
Bảo em quên Taehyungie kiểu gì đây? Hắn tự cắt đứt với em chả lẽ em lại còn cố chấp vào cái đoạn tình cảm này? Quên một người thật sự rất khó, lại còn là mối tình đầu, mất bao lâu để quên đi một người?
Kim Taehyung mà em đã đặt nhiều tâm tư cảm xúc, cũng như bao mơ ước về một tương lai hạnh phúc, căn nhà nhỏ với mảnh vườn vừa đủ để em có thể đào đất trồng cà rốt. Sáng mở mắt thấy gương mặt đẹp trai đấy, nhắm mắt vào hắn cũng đi thẳng vô giấc mơ giúp em ngủ ngon hơn, người luôn vì em mà làm bất cứ chuyện gì, chiều chuộng em nhưng không khiến em hư, cùng nhau xây lên cuộc sống ấm áp nhất. Tất cả đều nằm trong trí tưởng tượng của Jeon Jungkook em, cứ ngỡ từng điều mà cả hai đang trải qua đều là bàn đạp để mong muốn của em được hình thành, chưa gì nữa thì nhân vật chính đã tự rút lui.
Hiện tại là mùa đông, Kim Taehyung không ở bên để ủ ấm cho em sao? Không định cùng em đi nghịch tuyết, đi ăn kem dưới trời lạnh, không chịu nắm tay nhau đi dạo phố hả? Thời gian nghỉ đông này em biết phải làm gì đây? Bao nhiêu kế hoạch thú vị còn chẳng kịp nói ra đã bị phá vỡ hết rồi. Mùa xuân rồi mùa hạ cũng là hai mùa mà em chưa từng được trải qua cùng với hắn, và cả khi mùa thu trở lại có mang Taehyungie của em về cùng luôn không?
Cái mùa mà lá vàng ngập sân trường, đôi ta gặp nhau dưới ánh nắng nhẹ, hắn đã trao em nụ cười ấm áp. Có những cái hẹn, có lời hứa, dưới ánh trăng đã cùng thổ lộ tình cảm cho đối phương. Nơi cảng biển có tiếng sóng biển rì rào đấy nữa, nơi nuôi người thương của em lớn, nơi hẹn hò đầu tiên của cả hai, nơi em chứng kiến lần đầu hắn khóc, những con đom đóm xinh đẹp hắn bắt cho em. Công viên rồi quán thịt nướng đơn giản, vườn dưa leo rồi đồi hoa, em nhớ hết đấy. Và nhất là căn nhà trọ nhỏ vô cùng gọn gàng sạch sẽ, trên chiếc giường gỗ em và hắn đã cùng ôm nhau thủ thỉ đủ chuyện trên đời, giờ đây mọi thứ vẫn còn đó chỉ có điều hình bóng em muốn gặp đã đi mất rồi.
Một đêm thức trắng đầy khó khăn với em, cứ trân trân đôi mắt sưng húp nhìn vào khoảng không trước mặt với những đầu ngón tay đã vương chút máu. Đầu óc mông lung toàn "Taehyungie" cùng liên tục nói lời xin lỗi đến hắn, em lạnh đến run cả người nhưng chẳng còn tâm trí đâu để mò lên giường tìm chăn ấm mà cuộn vào, vì em không cảm nhận được hơi ấm nào bằng vòng tay của hắn cả.
Không còn tâm trạng đâu khiến em suy nghĩ kĩ lại mọi chuyện, luôn nghĩ rằng là hắn đã ghét mình lắm rồi nên mới bỏ đi như vậy. Nếu em có thể bình tĩnh mà ngẫm lại thì sự việc sẽ đi theo một hướng tích cực hơn, những điều hắn làm, những lời hắn nói, mọi thứ hắn dành cho em thì nguyên nhân của sự rời đi này đâu phải như thế. Taehyungie thương em nhiều biết bao nhiêu, em hiểu được mà đúng không, sao lại cứ đặt nặng cái điều tiêu cực đấy vào bản thân mình vậy?
Jeon Jungkook chưa từng là điều phiền phức của Kim Taehyung. Người con trai nơi cảng biển ấy luôn một lòng che chở, bảo vệ, dung túng cho em, dù em có làm điều gì sai thì hắn vẫn đứng ra nhận hết lỗi về mình trước và nhẹ nhàng nhắc nhở em. Thế nên, xin em hiểu cho quyết định này của hắn, mọi thứ Taehyungie làm đều là vì Jungkookie. Hãy sống thật tốt, luôn vui vẻ, giữ gìn sức khoẻ đợi đến ngày hai ta gặp lại, hắn sẽ đường đường chính chính đến nhà ba Jeon tìm người yêu nhỏ của mình.
.........
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip