30.
06 - 10 - 2023
"Tiên sư anh, tôi mà biết anh để Jungkook nó buồn một ngày nào nữa là tôi vụt cho đấy nhá."
"Dạ, dạ, vâng, vâng, cháu biết rồi ạ, dạ cháu nhớ rồi ạ."
Vừa ăn tối xong cái em bảo dẫn hắn đến nơi này vui lắm, tưởng đâu chỉ có đôi ta, ai ngờ em đưa hắn đi gặp hai bà cháu bé Won để nói việc phải lên Seoul học tập và sinh sống một thời gian. Jungkookie ở trong nhà chơi trò tô màu với Chaewon còn hắn ở ngoài nghe bà mắng cho một trận nên thân, cái tội bỏ em đi lâu nè ha, dám làm Jungkook của bà buồn bã nè ha. Cứ ngồi khép nép dạ dạ vâng vâng theo lời bà nói, lâu lâu còn quay người vào nhìn qua cửa sổ cầu cứu em nữa, em ham tô màu quá chẳng thèm để ý đến hắn luôn.
"Lên trên đó lo mà chăm sóc thằng bé cho tốt vào, nó gầy lắm rồi đấy, để tôi phải bắt xe lên là cậu liệu hồn."
"Dạ rõ, Kim Taehyung này hứa nhất định sẽ chăm Jungkookie thật kĩ càng, bà yên tâm ạ."
Bà cười vui vẻ đưa tay vỗ một cái bốp vào bả vai hắn, đau nha nhưng miệng vẫn cười ha hả với bà vậy thôi. Khen hắn quá trời khen, nào là đẹp trai sáng sủa, cao ráo khoẻ mạnh, cũng khen hiền lành ngoan ngoãn lễ phép mặc dù mới tiếp xúc với hắn lần đầu, chắc nghe em kể lại đấy mà, ngại ghê. Cũng chẳng dám ở chơi lâu, để bà với bé Won đi ngủ sớm nữa, đợi em ra rồi cả hai nắm tay nhau cúi chào người lớn cho đàng hoàng.
"Được rồi, hai đứa giữ gìn sức khỏe, Jungkook nhớ cáo với bà khi Taehyung nó làm con buồn nghe chưa?"
"Anh Taehyung không được làm oppa của em khóc đâu đấy, Won sẽ không tha cho anh đâu nha."
"Anh hứa, nhất định sẽ không làm oppa của Won khóc đâu mà."
Kim Taehyung đưa tay xoa lấy chỏm đầu bé Won rồi quay sang nhìn em cười, một nụ cười mang ẩn ý về một cuộc sống hạnh phúc sau này, em tin Taehyungie đúng chứ người yêu nhỏ? Một gia đình nhỏ ấm áp, có em và hắn, đơn giản thôi nhưng đầy đủ những gì em cần và nhất là tình thương - thứ em luôn mong muốn. Đêm về ôm nhau ngủ, thủ thỉ đôi câu chuyện thần tiên cùng Jungkookie, sáng cùng nhau thức, cùng nhau vệ sinh cá nhân, cùng nhau ăn sáng, mọi việc đều có sự góp mặt của đôi ta, đó là tất cả mà cả hai đang nghĩ đến.
"Em còn tạm biệt ai nữa không Jungkookie? Để anh bị la một thể luôn nè."
"Hết rồi ạ."
Hết bà cháu bé Won rồi đến chị Shin, mà chị Shin là la hắn đến tận hai lần rồi, đã vậy còn bị đánh cho nữa chứ. Taehyungie biết lỗi của mình mà, mọi người nhẹ nhàng với hắn thôi nha, lúc đó bất đắc dĩ quá nên mới phải làm vậy, đây cũng hối hận lắm đó.
Còn ba Jeon, Doyoon với Chanwoo nữa. Biết hắn sợ nên em cũng chẳng dám nói ra, dù gì họ cũng đâu có ở đây, mốt mấy người đó về cùng một lượt là hắn nghe mắng đã đời luôn, cho chừa.
"Jungkookie biết anh sợ điều gì nhất không?"
"Hở? Điều gì khiến anh sợ vậy ạ? Nói ra đi em sẽ loại bỏ nó cho anh."
Em đang tung tăng cầm que thịt nướng đi trước, nghe hắn nói vậy cái là quay người lại không đi nữa, dùng bàn tay còn lại bám vào người hắn ngay, ánh mắt lo lắng nhìn thẳng đôi mắt dịu dàng kia.
"Em đấy, anh sợ mất em, chẳng biết sống sao nếu không có em bên cạnh nữa."
Tông giọng của Kim Taehyung trầm khàn đi thấy rõ, hắn bước lên dang tay ôm lấy em vào lòng mình thật chặt, cơ thể Jeon Jungkook dần mềm đi tựa hẳn vào lồng ngực hắn không nói gì. Cả hai cứ giữ nguyên tư thế đó bên vệ đường rất lâu, anh lớn bận bao trọn người mình yêu trong vòng tay, còn em nhỏ cũng thích được ôm lắm nhưng cũng thích thịt nướng lắm nên phía sau lưng hắn em vẫn đang gặm que thịt ngon lành. Nghe tiếng em nhai, hắn cười cười rồi buông em ra, nắm tay em đi dạo đêm tiếp, tuy là em không có đáp lại lời hắn nói nhưng hi vọng em sẽ hiểu nỗi sợ này.
Ai biết được ba Jeon có về rồi mang em đi khỏi hắn hay không?
"Taehyungie này, đừng sợ nữa nha, không có chuyện đó đâu, em thương anh nhiều mà."
Em cười ngây ngốc đưa que thịt xiên cho hắn, mua cả hũ cho người ta vậy sao ăn hết được đây? Không khí đang vui mà cứ nói mấy chuyện không đâu không à, gì mà sợ mất em chứ, em ở đây, Jungkookie mỗi ngày luôn bám sát vào Taehyungie đây mà, mất là mất thế nào? Ai dám đưa em đi, ai dám bắt cóc em, chả lẽ hắn lại đứng yên nhìn em rời xa vòng tay của mình mà không định làm gì sao?
"Được rồi anh cảm ơn, em ăn đi."
Jeon Jungkook bĩu môi nhảy chân sáo đi trước, lâu lâu em nhớ ra chuyện gì vui vui liền quay người lại kể cho hắn nghe.
"Dạ đúng ạ, cái bài em mới đàn cho Taehyungie nghe sáng nay đó."
"Em sáng tác dành riêng cho anh á? Thật hả Jungkookie?"
Thấy người ta giỏi thì mau khen người ta đi chứ, trố mắt ra đấy làm gì nữa? Có biết em thích được khen lắm không? Ấy vậy mà hắn chỉ đứng thừ người ra mà nhìn em, xúc động không nói lên lời. Hắng giọng một cái rồi chợt cất tiếng hát, bài hát bốn câu đó hắn đã thuộc nằm lòng khi hôm qua mới vừa nghe có hai lần.
"Uầy, Taehyungie hát đúng với hay quá ta, giọng ấm thật đấy."
"Anh thuộc mà, hay không? Tối nay em đệm đàn cho anh hát nha."
"Dạ, ngay bây giờ luôn đi."
Kim Taehyung gật đầu quỳ một gối xuống trước mặt em, bạn nhỏ hiểu ý liền đổ ầm cả thân người lên tấm lưng đó và chuẩn bị phóng tên lửa thôi. Hắn đưa hai cánh tay ra sau đỡ lấy cặp mông kia rồi đứng dậy xóc em hẳn hoi lên, dặn em phải ôm mình chặt vào vì Taehyungie chạy nhanh lắm đấy. Mặc bản thân mệt vì đường về nhà có chút xa nhưng không sao, em nằm gọn trên lưng mình cười khoái chí thế kia thì hắn có nhọc tí cũng thấy sung sức lại ngay, là lý do khiến em vui thì hắn có đổ bệnh liệt giường cũng phải đứng dậy mà đùa cùng em.
Ngày mai em sẽ cùng Taehyungie lên Seoul rồi, đây là thời điểm cuối ngày duy nhất được ở lại Busan, em sẽ nhớ nơi này thật nhiều đấy, gắn bó từ nhỏ đến lớn, biết bao kỉ niệm buồn vui, và còn là nơi đã cho em gặp được hắn. Nhất là cái cảng biển kia, thật chẳng muốn xa một chút nào, Kim Taehyung yêu nó, em cũng đem lòng mến. Em nghĩ hắn cũng không nỡ đâu, từ bé đến giờ chỉ biết luẩn quẩn quanh vùng biển này chứ đã khi nào hắn bỏ nó đi đâu bao giờ, nhưng lần này là vì em, mọi thứ hắn tưởng chừng sẽ không bao giờ thực hiện được thì hiện tại đều đã làm, cũng vì đặt Jeon Jungkook lên hàng đầu.
"Anh ơi, mọi người yêu nhau có giống chúng ta không ạ?"
Em cứ thấy mình được Taehyungie nâng niu yêu chiều quá mức, có phải ai yêu vào rồi cũng thương đối phương như cái cách mà hắn đã dành cho em hay không? Lần đầu yêu nên em chả hiểu tình yêu là gì hết, có lúc em băn khoăn thứ tình cảm em đang có đây có gọi là yêu chưa, nhưng chắc chắn một điều rằng em thương Taehyungie của em rất nhiều.
"Anh không biết nữa Jungkookie ơi, có lẽ cũng giống chúng ta đó."
Kim Taehyung nằm bên lẳng lặng nhìn em đang hát trong lòng mình đến ngẩn cả người ra, mãi đến khi em cất tiếng hỏi mới giật nhẹ đuôi mắt trả lời em. Mà đây cũng có biết yêu là gì đâu, đây cũng là lần đầu mà em ơi, nhưng hắn biết thương, hắn thương nhỏ xinh của hắn.
"Doyoon bị Chanwoo la suốt ngày đó ạ, cậu ấy thật hư, toàn kiếm chuyện chọc cho Chanwoo tức điên lên thôi."
Jungkookie không tin là người khác cũng có tình yêu giống hắn và em đâu, hai đứa bạn của em chẳng mấy khi được hoà bình. Mỗi lần Chanwoo gọi điện về là thấy kể tội của Doyoon mãi không hết, anh cứ ngứa tay ngứa chân bày đầy đồ ra nhà xong rồi lại cất lung tung beng làm cậu kiếm mãi chẳng ra, hỏi sao không bực. Đã vậy khi đứng nói hết cả hơi mà tên đáng ghét kia cứ ngơ cái mặt ra nhìn cậu rồi cười, thiệt nhiều lúc muốn đá về Hàn liền cho rồi.
"Có phải thằng bé đang muốn được sự chú ý từ Chanwoo không nhỉ?"
"Sao ạ? Ờ ha...Chanwoo cả ngày chỉ biết ăn với học thôi, bữa Doyoon có kể với em là cả ngày chẳng buồn nói chuyện với cậu ấy nữa cơ."
Nghĩ cũng tội, Park Chanwoo đó giờ là vậy mà, tiếp thu bài hơi chậm nên cậu ấy chăm chỉ lắm chứ ai mà lười biếng như Hong Doyoon. Vậy thì em phải dành một buổi để tâm sự mỏng với đứa bạn của mình thôi, đâu thể bỏ bê nửa kia như thế được.
"Jungkookie, em ngủ rồi sao?"
"Hưmm..."
Coi đấy, rõ ràng là đang nằm nói chuyện với hắn say sưa mà giờ ngủ quên lúc nào chẳng biết. Nom cái mặt thấy ghét chưa kìa, chiếc miệng khi vào giấc mộng cứ đũn ra y như những lúc giận dỗi hắn chuyện gì vậy, đè ra cắn cho một phát bây giờ. Thôi, vậy đau em nhà hắn lắm, khóc cho rồi lại dỗ không kịp nữa, người gì mà đáng yêu quá thể đi, Kim Taehyung rất thích ngắm vẻ ngoài bé con này của cục cưng đó nha.
Ngày mai còn phải lên Seoul sớm nữa mà giờ gần sáng rồi hắn chẳng chịu đi ngủ gì hết, vỗ em yên giấc xong xuống giường loay hoay xem đã chuẩn bị mọi thứ cho em đầy đủ hay chưa. Từ mỗi bước đi đến cái mở cửa cũng phải thật nhẹ nhàng, chỉ có mỗi đèn ngủ là được bật thôi đấy, sợ em thức dậy, còn không dám thở như bình thường nữa đây. Lo ngày mai đi đường xa em mệt, sữa bánh đầy balo rồi nhưng sao thấy vẫn thiếu thiếu, nghĩ mãi chẳng ra đành lên phòng lấy vài chiếc kẹo mút bỏ vào cho xong.
"Hic..."
Đang mò mẫm mấy cái vớ chân cho em trong hộc tủ đột nhiên tiếng của em trên giường làm hắn giật mình vội quay người đi lại. Kim Taehyung tá hoả khi thấy em đang khóc, nước mắt đầy mặt em rồi, có gọi cũng chẳng mở mắt ra cho hắn hỏi chuyện nữa, cứ nhắm nghiền cau mày mà thút thít thôi.
"Ngoan nào ngoan nào, Taehyungie ở đây với em, không khóc."
Tung chăn chui tọt vào bên trong ôm lấy em rồi xoa lưng an ủi, em ngủ nhưng em nghe được hắn nói gì đó, do muốn mở mắt ra mà mở không nổi thôi. Tự nhiên khi nãy em mơ Taehyungie lớn tiếng với mình, cũng là lần đầu tiên thấy hắn như vậy nên em sợ, em sẽ khóc nếu bị ai quát vào mặt đấy. Jeon Jungkook thuộc kiểu người không bao giờ biết nhịn ai, dám mắng em thì cho dù em có sai cũng quyết cãi thắng mới thôi, nhưng nếu đó là Taehyungie thì em không dám như thế đâu.
Kim Taehyung đau lòng khi dỗ mãi mà em không chịu nín, cũng chẳng chịu thức dậy để hắn an ủi. Ngày mới yêu em, hắn vẫn thường mơ chuyện không vui lúc đang ngủ rồi khóc vậy thôi, nên hắn đoán được chút ít lý do em đang khóc là gì rồi. Tội em của hắn quá đi mất, ngoan như vậy mà toàn gặp chuyện gì đâu không, trách mình chẳng giúp gì được cho em.
Mãi một lúc em mới nín, sụt sịt vài tiếng rồi úp nguyên gương mặt đầy nước vào lồng ngực kia. Vừa thương vừa lo em khó thở nên hắn chẳng dám ôm em chặt, chỉ dám đưa tay lau đi hàng nước mắt hai bên má với xoa lưng đều đều cho em dễ ngủ hơn thôi. Chẳng rõ em đã mơ thấy điều gì nữa nhưng hắn rất giận bản thân mình, bao lần nhìn em khóc lại không làm gì được ngoài việc dỗ và dỗ.
"Taehyungie xin lỗi em nhiều lắm Jungkookie, anh chưa thể mang lại sự an tâm cho em, đúng không?"
..........
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip