#[5] : Nhất định phải đợi ta trở về!

Chuyện của Mèo

...

Tiết trời dần trở lạnh, sức đề kháng của Chính Quốc vốn dĩ đã rất yếu nay lại càng trở nên trầm trọng. Lông mao Chính Quốc bắt đầu rụng đi, thân người nhỏ bé chỉ còn vài mảng loan lổ không đủ để sưởi ấm Chính Quốc qua khỏi cái rét đêm nay. Điền Chính Quốc khó khăn thu người, cực nhọc dụi mình vào ổ chăn nhưng chẳng khá hơn, Chính Quốc bất chợt kêu lên một tiếng dài.

"Meowww."

Mấy nay chủ nhân tất bật sớm tối vì công việc ngày một chồng chất, vị chủ nhân đáng kính của Tại Hưởng rời khỏi nhà khi mặt trời chưa kịp ló dạng, về đến nhà là lúc đã rạng sáng, lâu đến nổi Tại Hưởng tưởng như hắn đã quên mất trong nhà có người, ngày qua ngày cứ nằm ườn ra sofa mà lười biếng.

Ngôi nhà bỗng chốc trở nên thật ảm đạm. Kim Tại Hưởng từ mái hiên nhà Muội muội chó Ngao bật nhảy bay sang, hắn cong người ngáp dài một cái sau đó phủi mông đi về phía sofa, không quên liếc Chính Quốc nơi ổ chăn vài giây rồi chép miệng.

"Đến giờ này mà cậu còn ngủ ư? Lười biếng đến thế là cùng!"

Ôi, kiếp mèo cũng như kiếp người, có nhiều thứ tưởng chừng ngay trước mắt nhưng trong khoảnh khắc lại biến mất như chưa từng xuất hiện. Tại Hưởng từ hôm vứt đi vòng cổ đó, cũng chẳng buồn đếm xỉa đến lũ mèo cao sang, vọng tộc ngoài kia chê cười hắn vì một con mèo hoang mà gỡ bỏ phẩm chất thanh cao.

Nực cười làm sao, thanh cao chính là phẩm chất, vốn dĩ không phải chỉ đơn giản định hình trong một món đồ vật, nên nếu nói vì Chính Quốc mà Tại Hưởng trở thành phế phẩm tầm thường thì quả thật ngu xuẩn.

Tại Hưởng biết hắn đang làm gì, và có lẽ hắn cũng biết trong lòng hắn Chính Quốc thuộc vị trí nào.

Bạn cùng phòng chăng?

Tại Hưởng ta đây cũng không thèm bận tâm.

Chiếc hộp đen thường ngày vào khung giờ này sẽ phát chương trình thế giới động vật, nhưng chẳng hiểu sao Tại Hưởng lại không có hứng thú, hắn nhiều lần liếc sang ổ Chính Quốc nhưng lại không thấy động tĩnh. Có chút hụt hẫng, Tại Hưởng kêu "meo meo" vô nghĩa rồi vươn người tắt bấm điều khiển.

"Chính Quốc."

Suy nghĩ và hành động của hắn quả thực đang vả nhau bôm bốp, trong lòng nói không quan tâm nhưng vừa mở miệng ra liền gọi "Chính Quốc" nhỏ nhẹ, thanh mảnh đến mức lũ chim ngoài sân thượng cũng phải rùng mình mà bay đi. Xem ra Kim Tại Hưởng cũng có ngày hôm nay! (⌒▽⌒)

Tai mèo của Chính Quốc theo thường lệ, khi nghe Tại Hưởng gọi đến mình sẽ lập tức dựng đứng, múa qua múa lại phấn khích. Tuy vậy, đã hơn một trăm giây, Chính Quốc không hề phản ứng. Tại Hưởng mi mắt cảm giác như có cả tấn đá đang đè lên, hắn nhăn mặt thành một đường dài, răng nanh tự khi nào cũng trở nên ngứa ngáy.

"Này, ta gọi ngươi đấy!"

Lại không có tiếng trả lời.

Kim Tại Hưởng thuở từ lúc sinh ra đến nay, chưa từng trải qua loại cảm giác bị khinh thường. Huống chi Điền Chính Quốc chỉ mới quen chưa đầy một tháng lại dám làm ngơ hắn, quả gan của tên nhóc này có phải vì uống nhiều sữa mà trở nên lớn rồi không?

Phóng nhanh xuống đất, Tại Hưởng khó ở chạy đến bên ổ chăn Chính Quốc, móng mèo túm lấy mảnh khăn mỏng tanh vứt qua một bên.

"Chính--"

Tại Hưởng giật mình, ánh mắt ngập tràn sửng sốt. Thân người Chính Quốc trước mặt hắn đang không ngừng rung rẩy, khuôn mặt hằn rõ nét đau đớn. Tại Hưởng trong phút chốc không biết phải làm gì, vô thức chạm tay vào người cậu, trực tiếp cảm nhận cái lạnh thấu xương.

"Chính Quốc! Ngươi làm sao thế này???"

Bát sữa cạnh bên không động đến một giọt, bộ lông trắng sáng thường ngày nay từng đợt thi nhau bay lên, cả một góc phòng tràn ngập lông mao của Chính Quốc, như vừa có mùa công anh ghé sang.

Đối với mèo, lông mao cũng như áo, ngoài việc mang màu sắc đặc trưng còn có tác dụng sưởi ấm. Rụng lông nhiều như Chính Quốc là điều đáng báo động, cậu nhóc có thể sẽ mãi mãi ở trong mùa đông lạnh giá nếu như việc này không dừng lại.

Kim Tại Hưởng lúc trước sống trong cửa hàng thú cưng, từng nhìn thấy người bạn cùng lứa với mình vì bệnh mà ra đi. Tại Hưởng đối với cậu ta cũng không phải dạng bạn bè hay đặc biệt gì nhưng cùng ở một nơi, cũng thành ra người quen.

Nhìn Chính Quốc đau đớn, Tại Hưởng tưởng chừng như bản thân đang chứng kiến chuyện đó thêm một lần nữa. Lòng khẩn trương như lửa đốt, Tại Hưởng dùng răng kéo ổ chăn của mình sang nơi Chính Quốc, cố tạo thêm nhiều hơi ấm cho cậu nhưng có vẻ như không có tác dụng.

Tại Hưởng luống cuồng chạy khắp nhà, cơ hồ chẳng hiểu bản thân đang làm gì, Tại Hưởng chợt nhớ đến sữa nhưng lại không biết mở bếp để nấu nước, nhớ nơi tủ thuốc chủ nhân để đâu nhưng lại không biết thuốc nào dành cho mèo. Chưa bao giờ hắn cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

"Hưởng..."

"Ta ở đây."

Chính Quốc khẽ mở mắt, tai mèo rũ rượi cụp xuống đáng thương, khó khăn cất lên một tiếng. Kim Tại Hưởng lập tức phóng đến bên cậu, dùng cả thân người bao lấy Chính Quốc, ổ chăn bỗng chốc trở nên chật hẹp.

Cảm nhận được hơi ấm, Chính Quốc thả lỏng người, an ổn dụi đầu vào lòng Tại Hưởng, Chính Quốc khịt mũi nhè nhẹ sau đó tiếp tục ngủ thiếp đi, tiếng kêu dịu lại phần nào. Kim Tại Hưởng mặc cho bản thân bất tiện, vẫn nằm yên không cử động. Ánh mắt kiêu ngạo thường ngày trông thật ôn nhu, tự bao giờ nanh vuốt của Tại Hưởng đã không còn sắc bén, Kim Tại Hưởng trước giờ chỉ nghĩ đến bản thân, nay đã thay đổi rồi ư? ( ' ▽ ' )ノ

"Ngươi sẽ ổn thôi."

Trời tuyết trắng xoá.

Ngôi nhà rộng lớn.

Hai con mèo đang cuộn người vào nhau. Một đang bị bệnh và một đang không biết phải làm gì để chăm sóc người bệnh.

Bất giác trong tâm cảm thấy thật bình yên.

___

Trời bắt đầu tối dần, chủ nhân vẫn chưa về. Kim Tại Hưởng nhìn Chính Quốc trong lòng mình đang liên tục run rẩy, không có dấu hiệu thuyên giảm. Hắn đang thực sự hoảng sợ, toàn thân nóng như lửa đốt. Chỉ tầm hai canh giờ nữa, nếu tình trạng cứ thế tiếp tục Chính Quốc có lẽ sẽ không qua khỏi.

Chính Quốc rất phiền phức, siêu cấp phiền phức. Nhưng, chính Điền Chính Quốc đã khiến cuộc sống của Kim Tại Hưởng trở nên sinh động.

Và hắn không ghét cậu như người khác lầm tưởng.

Chợt nhận ra, Điền Chính Quốc đối với hắn thật quan trọng, Kim Tại Hưởng quyết định không thể nằm yên ở đây chờ ai đó đến giúp đỡ. Hắn sẽ tự mình cứu lấy Chính Quốc, sẽ không để Chính Quốc chịu thêm đau đớn, dù chỉ một giây.

Kim Tại Hưởng rời khỏi ổ chăn, trước khi đi, hắn cố dùng sức đẩy máy sưởi nhỏ về phía Chính Quốc gần thêm một chút, phủ lên người cậu vài mảnh vải bông, đến khi chắc chắn không còn thứ gì có thể ủ ấm sót lại mới an tâm quay lưng.

"'Ngươi nhất định phải đợi ta về! Bằng không, ta sẽ không gọi tên ngươi một lần nào nữa! Điền Chính Quốc!"

Ngoài kia, tuyết vẫn rơi dày, phủ trắng cả lối đi. Kim Tại Hưởng chui ra bằng cánh cửa nhỏ xíu nơi cửa chính, gió tuyết luồn qua lông mao lạnh thấu xương, nhưng khuôn mặt Tại Hưởng vẫn bình lặng và đầy kiêu ngạo, nét mặt đó có thể còn lạnh hơn cả trời tiết, hắn chính là đang đi tìm người, đừng có hòng ngăn cản! (♯`∧')

Người duy nhất có thể cứu Chính Quốc chỉ có thể là anh ta!

Chính là ngươi!

Dòng người ngày một đông đúc, nền tuyết trắng xoá ngập tràn bước chân người và mèo.

Một bước, hai bước và Kim Tại Hưởng biến mất.

...

________

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip