Chương 110
Sắc mặt Kim Thái Hanh lạnh lùng, trên người lộ ra một tia sát khí, Tân Vũ không nhịn được lui về phía sau một bước. Trong lòng cảm thán, không hổ là điện chủ U Minh Điện !
Điền Chính Quốc đưa tay vỗ vỗ tay bên hông cười nói, "Năm trăm vạn ? Tôi thật đáng giá a !" Kỳ thật nếu là những người khác ra tay chỉ sợ không cần tốn nhiều tiền như vậy, nhưng muốn Ám Dạ ra tay chi phí đương nhiên phải cao một ít.
Có lẽ là Vân Thiên cự tuyệt làm cho Điền Tịch Nhan phẫn nộ rồi ? Cho nên mới tìm tới Ám Dạ. Điền Tịch Nhan này chính là một đại tiểu thư cả ngày không có việc gì, cư nhiên lại hoang phí năm trăm vạn mua mạng của y, thật đúng là không tiếc. Chắc hẳn còn có công lao của Đồng Uyển Dao.
Điền gia ! Món nợ này vẫn là nên từ từ tính, cứ bắt đầu từ Điền Tịch Nhan đi !
Điền Chính Quốc khoát tay nói, "Cô đi tìm Tiểu Trân đi !"
Lúc trước Tân Vũ điện thoại không chỉ nói cho y biết cô ấy đem bằng chứng Lục Mạn Nhã ám sát y giao cho Vũ Văn Lạc, cũng kể khổ với y cô ấy để ý Kim Thạc Trân. Nhưng vì Ám Dạ cần chỉnh đốn gấp cho nên không có thời gian cho cô ấy theo đuổi.
Ám Dạ dù sao cũng không phải tổ chức bình thường, mặc dù Vân Huyên làm chủ lâu như vậy nhưng trụ sở vẫn còn. Tuy thời gian không lâu nhưng hiện tại Ám Dạ cũng dần dần trở lại quỹ đạo, nếu đã không sao đương nhiên có thể nói chuyện yêu đương.
Tân Vũ lại không giống Diệp Hạm thẹn thùng như vậy. Cười quyến rũ, trong mắt đều là khó xử, không biết Kim Thạc Trân có biết mình đã bị người ta nhớ thương hay không ?
Nhìn Tân Vũ đi xa, Điền Chính Quốc mới nhìn Kim Thái Hanh, vẻ mặt vô tội hỏi, "Hanh, anh hẳn sẽ không để ý nga ?"
Dù sao y cũng không phải bị anh thu phục, anh hẳn là không ngại thủ hạ của y câu mất hai thủ hạ đắc lực của anh chứ !
Kim Thái Hanh đưa tay xoa nhẹ đầu y cười nói, "Đó là tự do của bọn họ !"
Tuy tứ đại đường chủ cùng Kim Thạc Trân là người của anh nhưng cũng không phải bán mình, anh sao có thể không cho phép người ta yêu đương ?
Bệnh viện Mẫn thị
"Phác Chí Mân ! Cậu muốn mưu sát a !" Trịnh Hiệu Tích không biết nói gì nhìn người dính chặt mình. Làm ơn ! Anh là đang bị thương a !
Phác Chí Mân lần này thật sự rất say, hoàn toàn xem thường Trịnh Hiệu Tích rống giận mà chỉ ôm anh ngủ.
Trịnh Hiệu Tích gỡ tay cậu ta nhưng vốn không gỡ ra. Nhìn Phác Chí Mân nhắm chặt hai mắt, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, "Ngu ngốc !" Anh không nghĩ tới mình biến mất vài ngày Phác Chí Mân lại ngay cả chuyện tìm chết cũng làm ra. Chẳng lẽ đi theo lão đại lâu quá lâu cho nên bị ảnh hưởng sao ?
"Cốc cốc..."
"Anh... Là em !"
Trịnh Hiệu Tích lên tiếng, "Vào đi !"
Kim Ái Nhi nhìn bộ dáng hai người đang ôm cùng nhau thì cười đến ái muội, Trịnh Hiệu Tích liếc xem thường, "Ái Nhi..."
Kim Ái Nhi cười nói, "Hóa ra Tiểu Mân cũng là chim nhỏ nép vào người nha !" Không phải sao ? Phác Chí Mân ôm chặt thắt lưng của Trịnh Hiệu Tích, đầu tựa vào vai anh, một bộ dáng chim nhỏ nép vào người.
Trịnh Hiệu Tích đầu đầy hắc tuyến. Nhìn Phác Chí Mân, chim nhỏ nép vào người ? Người này mà cũng có lúc ngoan thật ! Nhìn vẻ mặt Kim Ái Nhi ái muội, Trịnh Hiệu Tích không thể không nhắc nhở, "Ái Nhi, em có phải đã quên chính sự hay không ?"
"A ! Đúng rồi, em là có việc muốn thông báo cho Tiểu Mân nhưng bây giờ nhìn anh ấy thế này..."
Trịnh Hiệu Tích nhíu nhíu mày "Chuyện gì?"
Kim Ái Nhi trực tiếp đem ý Kim Thái Hanh nhắn cho Trịnh Hiệu Tích, sau đó xòe tay ra, "Em đi tìm Tiểu Kỳ !"
"Cậu không sao chứ ?" Trịnh Hiệu Tích nhìn bộ dáng Phác Chí Mân giống như rất khó chịu thì có chút lo lắng, cậu ấy rốt cuộc uống bao nhiêu ? Thấy thế nào cũng là bị nặng hơn so với anh.
Phác Chí Mân xoa đầu, nhíu mày nói, "Đau đầu !"
Trịnh Hiệu Tích cười nói, "Đáng đời !" Sau đó nhấn nút gọi ở bên giường, trực tiếp thúc giục Mẫn Doãn Kỳ nhanh chóng đến đây.
Mẫn Doãn Kỳ thật phiền chết, mấy người này thật là không phúc hậu. Biết rõ anh bề bộn nhiều việc nhưng mỗi lần có chút biến động nhỏ đều thúc giục anh đến, "Không chết được ! Tôi phải về biệt thự, các cậu ở đây nghỉ ngơi cho tốt !" Lão đại còn chờ anh kiểm tra thân thể giúp anh dâu nhỏ a !
"Tê... Phác Chí Mân ! Cậu lại phát điên cái gì a ?" Trịnh Hiệu Tích rất hoài nghi anh cả người bị thương có thể càng dưỡng càng nghiêm trọng hay không !
Phác Chí Mân thả lỏng một chút lực đạo, trầm giọng nói, "Trịnh Hiệu Tích, mạng của cậu là tôi cứu, không có sự cho phép của tôi không cho phép chết !"
"Cậu nghĩ rằng tôi muốn chết a ?"
Phác Chí Mân hung tợn nhìn cậu, "Cậu muốn ăn đòn có phải không ?" Cư nhiên dám làm trái anh !
"Được được ! Tôi không chết là được rồi chứ gì !"
Hai người nằm yên lặng, Trịnh Hiệu Tích đột nhiên hỏi, "Anh dâu nhỏ sao không đến thăm tôi ?"
Phác Chí Mân quay đầu nhìn về phía cậu, có chút chua nói, "Anh dâu nhỏ vì sao phải tới thăm cậu ? Cậu đừng quên, bây giờ anh dâu nhỏ mang thai !" Hơn nữa cho dù không mang thai thì sao nhất định phải tới thăm cậu ta ? Có anh ở đây cậu ta còn bất mãn cái gì ?
Trịnh Hiệu Tích kỳ quái nhìn anh, đưa tay sờ trán của anh, vẻ mặt hoài nghi hỏi, "Phác Chí Mân, cậu không phát sốt chứ ?"
"Trịnh Hiệu Tích !"
Trịnh Hiệu Tích liếc mắt nhìn anh rồi thản nhiên nói, "Vân Phong Khinh có đồ muốn tôi giao cho anh dâu nhỏ !"
"Vân Phong Khinh ?"
"Đúng vậy ! Nếu không phải Vân Phong Khinh cứu tôi một mạng thì tôi thật sự thịt nát xương tan ! Tê... Cậu nhẹ chút !" Trịnh Hiệu Tích có chút bất đắc dĩ, Phác Chí Mân động một chút liền ôm anh thật chặt, e là vết thương của anh thật sự sẽ càng ngày càng nghiêm trọng !
Phác Chí Mân vội vàng buông tay ra, "Không có việc gì chứ ?"
Trịnh Hiệu Tích tức giận nói, "Không chết được !"
Phác Chí Mân nhíu mày, đột nhiên tiến đến ngửi ngửi trên người cậu, "Hiệu Tích, trên người cậu là mùi gì ?" Làm sao có thể trở nên thơm như vậy ? Hơn nữa giống như mùi trên người phụ nữ.
Trịnh Hiệu Tích nâng cánh tay lên ngửi ngửi, nhíu mày nói, "Hình như là mùi trên người Vân Phong Khinh." Trong biệt thự của Vân Phong Khinh có một loại hoa mà anh chưa từng gặp qua, giống như mùi hương này. Trên người Vân Phong Khinh hình như cũng mang theo mùi này.
"Cái gì ?!" Phác Chí Mân không bình tĩnh !
Trịnh Hiệu Tích đưa tay xoa lỗ tai, "Cậu làm sao vậy ?" Lỗ tai cũng sắp bị chấn điếc rồi !
Trong mắt Phác Chí Mân đều là nguy hiểm, "Thành thật khai báo ! Cậu và Vân Phong Khinh làm cái gì ?"
Trịnh Hiệu Tích đẩy anh ra, "Bệnh thần kinh !" Anh còn chưa nghi ngờ cậu ta và Mạc Mạc như thế nào vậy mà cậu ta cư nhiên nghi ngờ anh và Vân Phong Khinh ? Thật là bệnh mà !
Đúng rồi, ngày hôm qua Mạc Mạc cũng ở đó, cuối cùng bọn họ dường như đều đã quên cô ta !
Phác Chí Mân cúi đầu rầu rĩ nói, "Hiệu Tích, tôi biết là tôi một bên tình nguyện kéo cậu xuống nước, nếu cậu hối hận... Tôi đây..."
Trịnh Hiệu Tích đạp một cước qua, "Ai nói tôi hối hận ?"
Phác Chí Mân giống như càng thêm khổ sở, cười khổ nói, "Cậu cho tới bây giờ cũng chưa có nói yêu tôi. Tôi biết cậu chẳng qua là đồng tình với tôi mà thôi, nhưng tôi không muốn sự đồng tình của cậu. Nếu cậu không thương tôi... Tôi..."
Trịnh Hiệu Tích nhìn bộ dáng anh thương tâm muốn chết liền tức giận quát, "Phác Chí Mân cậu bệnh thần kinh a ! Cậu làm sao đáng giá tôi đồng tình chứ ? Ai nói tôi không thương cậu ?"
Khóe miệng Phác Chí Mân giương lên, ôm cậu ấy cọ cọ, vẻ mặt ái muội nói,"Hiệu Tích, tôi biết cậu yêu tôi yêu đến không thể tự kềm chế, cậu không nói tôi cũng biết. Tôi nhất định sẽ không bội tình bạc nghĩa với cậu, cậu yên tâm đi."
Trịnh Hiệu Tích oán hận trừng mắt vẻ mặt đắc ý của người nào đó, có chút nghiến răng nghiến lợi. Quả nhiên, Phác Chí Mân đã khôi phục lại vẻ không đáng yêu như thường rồi !
Bởi vì Trịnh Hiệu Tích chưa thích hợp xuất viện nên Phác Chí Mân cũng ở lại trong bệnh viện. Nhưng thật ra anh cũng không quên nhiệm vụ Kim Thái Hanh giao cho anh nên trực tiếp đem phòng bệnh của Trịnh Hiệu Tích trở thành văn phòng.
"Cốc cốc..."
Trịnh Hiệu Tích tựa vào giường, cầm một quả táo nhàn nhã cắn. Nghe tiếng đập cửa trực tiếp gọi, "Phác Chí Mân, mở cửa !"
Phác Chí Mân từ trong đống văn kiện ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Cậu không đi mở sao ?" Anh rất bận có biết không ?
"Tôi bị thương !" Cũng không biết là ai không cho cậu xuống giường !
Hết chương 110
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip