Chương 125
Nhưng bây giờ Phác Chí Mân lại nói Vũ Văn Lạc đã là kẻ thù của anh làm cô không khỏi có chút lo lắng mục đích của Vũ Văn Lạc rốt cuộc là gì.
Phác Chí Mân nhìn cô hỏi, "Ngoại trừ Vũ Văn Lạc thì còn có những người khác đến tìm cô không ? Vũ Văn Lạc có nhắc tới cái gì khác không ?"
Mạc Mạc nhíu mày suy nghĩ, do dự nói, "Không có... Đúng rồi, sau khi em đáp ứng Vũ Văn Lạc thì Vũ Văn Lạc gọi điện thoại nói anh ta cần một ít thuốc. Đối phương hình như là hỏi anh ta muốn làm gì, anh ta bảo đối phương đừng để ý. Anh ta còn nói, dù sao đối với bọn họ chỉ có lợi chứ không có hại !"
Trong mắt Phác Chí Mân xẹt qua một tia trầm tư, sắc mặt càng lạnh hơn. Xem ra người trò chuyện với Vũ Văn Lạc chính là Hắc Diễm bang, không nghĩ tới người bày ra chuyện này cư nhiên không phải Đoạn Phi Ưng, mà là Vũ Văn Lạc !
Kỳ thật nơi này là do Vũ Văn Lạc cho người ta tìm ra, chuyện này Hắc Diễm bang quả thật không biết. Vũ Văn Lạc biết Trịnh Hiệu Tích nếu rơi vào trong tay Hắc Diễm bang thì chắc chắn phải chết là không thể nghi ngờ. Cậu ta hiện tại chỉ là nghĩ tạo ra chút chuyện cho U Minh Điện để cho cậu ta có cơ hội để thở. Cậu ta đã biết Phác Chí Mân và Trịnh Hiệu Tích có quan hệ, cậu ta cũng biết Tuyệt Thế đều do Phác Chí Mân làm chủ, nếu Trịnh Hiệu Tích xảy ra chuyện gì Phác Chí Mân nhất định không có tâm trạng tiếp tục đối phó tập đoàn Vũ Văn. Kỳ thật cậu ta cũng hy vọng Trịnh Hiệu Tích chết đi, như vậy U Minh Điện tất sẽ bị đả kích, Hắc Diễm bang sẽ thừa dịp cơ hội đối phó U Minh Điện, có lẽ U Minh Điện sẽ biến mất, Kim Thái Hanh sẽ vĩnh viễn không có ngày trở mình. Nhưng cậu ta lại nhớ đến tình cảm trước kia của mình và Phác Chí Mân. Tuy Phác Chí Mân lén gạt cậu ta về quan hệ của Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc nhưng bọn họ đều tự có lập trường, cũng không thể hoàn toàn trách Phác Chí Mân. Lúc trước bọn họ cũng là thật tình đối xử với nhau cho nên cậu ta liền bảo Mạc Mạc đem Trịnh Hiệu Tích đến kho hàng này, về phần Mạc Mạc sẽ đối phó Trịnh Hiệu Tích như thế nào vậy mặc cho số phận đi ! Cậu ta cũng coi như không làm thất vọng Phác Chí Mân, sau đó liền xem như hoàn toàn là kẻ thù rồi !
Sắc mặt Phác Chí Mân âm u lạnh lẽo, Vũ Văn Lạc ! Trịnh Hiệu Tích nhìn anh hỏi, "Mẫn Doãn Kỳ đâu ?" Cậu như vậy thật sự rất khó chịu a !
Phác Chí Mân đưa tay kéo cậu ta vào trong lòng, nói, "Tôi đã sớm thông báo cho Mẫn Doãn Kỳ, hẳn là sẽ nhanh đến !"
Trịnh Hiệu Tích nhẹ nhàng gật đầu. Thật sự là không có sức làm động tác cong môi kiêu ngạo, cũng không có bảo Phác Chí Mân buông cậu ra, tựa vào trong lòng Phác Chí Mân so với nằm trên đất lạnh như băng vẫn tốt hơn !
Mạc Mạc nhìn hai người lại gần gũi thân thiết, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại, "Chí Mân... Anh... Anh gạt ta..." Mạc Mạc không ngừng lắc đầu, trong mắt đều là không thể tin. Sẽ không, Chí Mân nhất định không phải gạt cô, anh ta chỉ là đang tội nghiệp Trịnh Hiệu Tích. Đúng, nhất định là như vậy !
Phác Chí Mân nhìn về phía cô, trong mắt mang theo một tia sát ý. Mà Mạc Mạc đang đắm chìm trong suy nghĩ nên không có phát giác.
Đột nhiên người đàn ông té trên mặt đất không hề có động tĩnh chợt nhúc nhích. Phác Chí Mân nhíu mày, "Hắn sao còn chưa chết ?"
Trịnh Hiệu Tích nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhíu mày nói, "Hình như là sức của tôi không đủ nên ấn sai rồi. Hẳn là kim gây mê !"
"Kim gây mê ?" Phác Chí Mân biến sắc. Trịnh Hiệu Tích kỳ quái nhìn anh, "Làm sao vậy ?"
Biểu tình Phác Chí Mân có chút quái dị, may mắn nói, "Cũng may tôi đến đây !" Nhìn ánh mắt dò hỏi của Trịnh Hiệu Tích, Phác Chí Mân yếu ớt nói, "Tôi đã quên nói cho cậu biết kim gây mê kia có thể có chút vấn đề !"
"Vấn đề gì ?"
"Khụ khụ... Chính là... Tôi không cẩn thận làm đổ cái chén..."
Trịnh Hiệu Tích kỳ quái nhìn anh, làm đổ cái chén và kim gây mê có quan hệ gì ? Đang nói liền thấy tên đàn ông thô tục kia lảo đảo đi tới. Ánh mắt Phác Chí Mân lạnh lùng, tên đàn ông thô tục kia dừng lại, có chút sợ hãi, không dám tới gần nữa nhưng lại nhìn Trịnh Hiệu Tích thèm nhỏ dãi. Sắc mặt Phác Chí Mân lại khó coi.
Trịnh Hiệu Tích nhìn phản ứng của tên đàn ông thô tục kia, bộ dáng hưng phấn rõ ràng chính là trúng thuốc nào đó, liên hệ đến Phác Chí Mân nói làm đổ cái chén, sắc mặt Trịnh Hiệu Tích có chút quái dị nhìn về phía Phác Chí Mân, "Chí Mân, cậu sẽ không..." Còn trẻ như vậy lại không được sao ? Cần ăn loại thuốc này ?
Khóe miệng Phác Chí Mân run rẩy, "Cậu nghĩ cái gì vậy ?" Anh cũng không thể nói anh vốn là muốn chỉnh cậu ta ! Kết quả bởi vì cậu ta đột nhiên xuất hiện nên anh không cẩn thận làm đổ cái chén. Sau đó bởi vì có chuyện xảy ra bị cắt ngang nên ngày hôm sau anh đã quên chuyện đó, cho nên liền trực tiếp đem mấy cây kim châm kia cất vào đồng hồ, anh cũng là mới nhớ tới.
Trịnh Hiệu Tích hình như ý thức được cái gì, ánh mắt nguy hiểm nhìn anh. Phác Chí Mân lấy lòng cười cười, anh không phải là không hạ thủ thành sao ?
"Chí Mân..." Mạc Mạc hoảng sợ lên tiếng cắt ngang vẻ mặt đưa tình của hai người, hóa ra tên đàn ông thô tục kia không dám tới gần Trịnh Hiệu Tích nên liền xoay qua đuổi tới Mạc Mạc.
Phác Chí Mân quay đầu nhìn thoáng qua, biểu tình rất lạnh lùng. Đột nhiên cảm giác cổ tay siết chặt, quay đầu liền thấy biểu tình trên mặt Trịnh Hiệu Tích có chút thống khổ, trong lòng cả kinh, "Hiệu Tích......"
"Chí Mân... Cứu em..." Mạc Mạc né tránh tay vươn đến của tên đàn ông thô tục kia nhưng hắn quá mức hưng phấn, lực mạnh rất dọa người, cô vốn đẩy hắn không ra.
Nhìn khóe miệng Trịnh Hiệu Tích tràn ra một giọt máu tươi, Phác Chí Mân biến sắc, "Hiệu Tích..." Tại sao có thể như vậy ? Không phải mới vừa còn tốt lắm sao ? Phác Chí Mân quay đầu nhìn về phía Mạc Mạc, biểu tình trên mặt có chút dữ tợn, "Cô rốt cuộc hạ thuốc gì hả ?"
Nhìn ánh mắt Phác Chí Mân hận không thể giết cô, trong lòng Mạc Mạc lạnh như băng, cũng đã quên giãy dụa. Cô vốn không có nghĩ muốn hại chết Trịnh Hiệu Tích, thuốc kia là Vũ Văn Lạc đưa cho cô, Vũ Văn Lạc nói chỉ là thuốc làm cho người ta sau khi hôn mê thì toàn thân vô lực mà thôi.
Trịnh Hiệu Tích cầm lấy tay Phác Chí Mân, có chút khó khăn mở miệng "Không có việc gì..."
Nhìn người đàn ông đang đuổi theo cô, trong lòng một trận ghê tởm. Lại nhìn Phác Chí Mân, nếu như vậy thì bọn họ cùng chết đi !
Phác Chí Mân như có cảm giác ngẩng đầu nhìn cô một cái, sau đó cũng không trốn, chỉ là ôm Trịnh Hiệu Tích chuyển hướng, chắn cho Trịnh Hiệu Tích. Tay Mạc Mạc run lên, nước mắt lại từ khóe mắt trào ra. Lúc trước anh có thể không để ý tánh mạng cứu cô, bây giờ anh lại vì một người khác làm như vậy.
Trịnh Hiệu Tích thiếu chút nữa bị Phác Chí Mân tức chết, "Phác Chí Mân, cậu điên rồi ! Tôi còn chưa có chết đâu ! Khụ khụ..." Lần này là thật sự hộc máu, chỉ là không biết bị chọc tức hay là vì tác dụng của thuốc.
"Anh..." Súng trên tay rơi xuống mặt đất, Mạc Mạc nhìn vết máu trên tay giống như một chút cảm giác đau cũng không có. Chỉ là ngẩn ra, vì sao ? Cô chỉ muốn ở cùng anh một chỗ mà thôi, vì sao không được ? Ngay cả chết cũng không được sao ?
"Anh... Anh làm sao vậy ?" Kim Ái Nhi sốt ruột chạy tới, nhìn bộ dáng Trịnh Hiệu Tích rất lo lắng, "Tiểu Kỳ !"
Mẫn Doãn Kỳ tiến lên xem xét một lượt, nhét một viên thuốc vào trong miệng Trịnh Hiệu Tích, sắc mặt ngưng trọng nói, "Lập tức đi bệnh viện !"
Phác Chí Mân cũng là mất bình tĩnh, hoàn toàn rối loạn, nếu không cũng đã sớm đưa Trịnh Hiệu Tích đến bệnh viện. Tình huống như vậy, không đến bệnh viện thì cứu như thế nào ? Tuy y thuật của cậu có chút quỷ dị nhưng cũng không có thần kỳ giống như trong tiểu thuyết võ hiệp, có thể trực tiếp cho Trịnh Hiệu Tích một viên thuốc giải độc là xong việc !
Hết chương 125
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip