Chương 16
Kim Thái Hanh vẻ mặt vẫn lạnh như băng,"Lãnh Nguyệt Tâm ! Ném ra !"
"Kim tổng... Kim tổng..." Thanh âm xa dần, Lãnh Nguyệt Tâm đem Doãn Hi An sau khi kéo ra ngoài, làm hết phận sự rồi đứng ở phía sau hai người, mặt không chút thay đổi.
Kim Thái Hanh vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, an ủi,"Được rồi, đừng tức giận..." Cậu ghen anh tự nhiên cao hứng, nhưng lại khiến anh thấy đau lòng.
Tuấn Chung Quốc bĩu môi, rất mất hứng oán giận nói,"Đều do Hanh lớn lên xinh đẹp như vậy !"
Kim Thái Hanh cứng đờ, trong mắt tất cả đều là bất đắc dĩ,"Bé cưng, không thể dùng xinh đẹp để hình dung người đàn ông !"
Tuấn Chung Quốc đang muốn trả lời lại bị tiếng chuông di động cắt ngang, Kim Thái Hanh lấy di động ra, vừa thấy thì nhíu nhíu mày, ấn nút nghe,"Uy ?"
Nghe điện thoại xong, Kim Thái Hanh nhìn về phía Tuấn Chung Quốc,"Bé cưng, về nhà trước được không ?"
"Hanh về cùng em không ?"
"Uh."
Tuấn Chung Quốc gật gật đầu,"Được !"
Trở lại biệt thự, liền thấy biệt thự bình thường có chút lạnh lùng hôm nay lại náo nhiệt hơn, trên sô pha phòng khách ngồi bốn người đàn ông dung mạo khác nhau lại xuất sắc như nhau.
Trong đó một người ở bệnh viện đã gặp qua là Mẫn Doãn Kỳ, con ngươi đen thâm thúy, ngũ quan tuấn mỹ, trên mặt không có biểu tình gì, nhìn qua lạnh như băng.
Còn có một người đã gặp trên tần số có gương mặt trẻ con, Trịnh Hiệu Tích, bộ dạng rất đáng yêu, trên mặt cười mỉm.
Hai người khác Tuấn Chung Quốc đều chưa gặp qua, bốn người này là tứ đại đường chủ của U Minh Điện, Tuấn Chung Quốc không biết hai người còn lại kia là Phác Chí Mân cùng Kim Nam Tuấn.
Phác Chí Mân một bộ dáng play boy phóng đãng không so đo tính toán, mà Kim Nam Tuấn còn lại thì tao nhã, khí chất nhã nhặn.
Kim Thái Hanh trực tiếp ôm Tuấn Chung Quốc ngồi xuống trên sô pha, đem cậu an trí trên đùi mình. Tuấn Chung Quốc ôm Tiểu Hùng, im lặng tựa vào trong lòng anh, có chút tò mò đánh giá mọi người.
Mà bốn người cũng đều tò mò đánh giá Tuấn Chung Quốc, ngay cả Mẫn Doãn Kỳ cùng Trịnh Hiệu Tích gặp qua cậu trong mắt cũng đầy tò mò, có thể làm cho lão đại động tâm thật sự là không đơn giản ! Nhưng hôm nay chỉ sợ có trò hay để xem rồi !
Nhìn thấy mấy người này trong mắt vui sướng khi người gặp họa, Kim Thái Hanh nhíu nhíu mày, ngay sau đó liền nghe thấy một thanh âm nũng nịu vang lên,"Điện chủ..."
Một cô gái có gương mặt xinh đẹp, dáng người nóng bỏng cùng Kim Thạc Trân đi ra. Kim Thạc Trân là quản gia của Kim Thái Hanh đồng thời cũng là người của U Minh Điện, thân phận cũng không thấp hơn so với tứ đại đường chủ. Mà cô gái còn lại này là con gái của đại trưởng lão Lâm Nhung, Lâm Phái San. Cô thích Kim Thái Hanh cũng không phải một hai ngày, đây là chuyện mọi người đều biết.
Lâm Phái San thấy Kim Thái Hanh ôm một cậu trai sắc mặt liền thay đổi, sau đó nháy mắt lại khôi phục bình thường, liếc mắt đánh giá Tuấn Chung Quốc một lượt, trong mắt tất cả đều là tình thế bắt buộc.
Mọi người nhìn Kim Thái Hanh cùng Tuấn Chung Quốc, lại nhìn Lâm Phái San, ngay cả Mẫn Doãn Kỳ cũng có vài phần chờ mong, tuy rằng tính cách cậu có chút lạnh như băng nhưng ở trước mặt người một nhà thì tốt hơn rất nhiều.
"Hanh, chị gái đó không có bộ dáng xinh đẹp như anh !" Thanh âm mềm mại ngọt ngào vang lên trong đại sảnh im lặng.
"Bé cưng..." Con ngươi u lam thâm thúy bất đắc dĩ nhìn người trong lòng, lại nhấn mạnh,"Không thể dùng xinh đẹp để hình dung người đàn ông !"
"Vì sao ?" Anh rõ ràng cũng rất xinh đẹp a !
"Bởi vì anh không thích !"
"Nga... Em đây về sau không nói..." Lại nhìn Lâm Phái San liếc mắt một cái, Tuấn Chung Quốc nhíu nhíu mày, cậu không thích cô gái này.
Những người khác sớm đã hoàn toàn cứng ngắc, giống như bị dừng hình ảnh, thật sự là không thể tin nổi ! Lão đại ghét nhất bị người ta nói anh bộ dáng xinh đẹp, cậu trai này lại nói ! Này không phải trọng điểm, trọng điểm là... cậu cư nhiên còn sống ! Hơn nữa lão đại còn đối với cậu dịu dàng như vậy, lão đại khi nào thì học được dịu dàng ? Bọn họ sao không biết ?
Trịnh Hiệu Tích tốt hơn một chút, dù sao lúc trước đã chứng kiến qua một lần, hiện tại không mất mặt như vậy. Nhìn ba người kia đang ngu ngơ cậu thật muốn lớn tiếng cười nhạo một phen, nhưng tình hình bây giờ dường như không thích hợp.
Kim Thạc Trân ngược lại không có phản ứng đặc biệt gì, mà Lâm Phái San bên cạnh cậu sắc mặt cũng rất khó coi. Kim Thái Hanh vốn không quan tâm sắc mặt cô như thế nào, nhẹ vỗ về sợi tóc mềm mại của Tuấn Chung Quốc, nhìn về phía mọi người, lạnh giọng hỏi,"Xảy ra chuyện gì ?"
Kim Nam Tuấn ôn nhuận mở miệng,"Lão đại, lần hành động này của chúng ta rất bí mật nhưng Phi Ưng bang lại đột nhiên xông ra, chúng ta bị thương không ít người, chúng tôi đều hoài nghi có nội gián !" Tuy rằng bộ dáng ôn nhuận như cũ, nhưng có thể thấy được anh thật sự nghiêm túc.
Phác Chí Mân bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ nhưng trong mắt cũng không ngừng hiện lên tinh quang, trong vui cười mang theo tia lo lắng,"Chúng tôi tra được Phi Ưng bang tìm tới Ám Dạ!"
Ám Dạ cùng U Minh Điện có chút không giống nhau, U Minh Điện các phương diện đều có liên quan lẫn nhau nhưng Ám Dạ đơn giản là một tổ chức giết người. Tuy rằng hành động nhỏ bé nhưng trong giới nhân sĩ đều biết duy nhất tổ chức Ám Dạ có thể so sánh với U Minh Điện.
Mà Dạ đế đầu lĩnh Ám Dạ bản thân là sát thủ xuất sắc nhất, từ lúc lộ diện tới nay, chỉ cần hắn muốn giết người, cho dù là lãnh đạo cấp cao của quốc gia hay tên ăn xin đều không có đường thoát. Sau khi đầu lĩnh Ám Dạ tiền nhiệm qua đời liền do hắn tiếp nhận chức vụ đầu lĩnh, sau đó rất ít khi ra tay.
Mà lần này Phi Ưng bang ra giá trên trời, muốn mời Dạ đế tự mình ra tay nhưng Dạ đế không nhận. Tuy rằng Dạ đế không nhận nhưng Ám Dạ cũng nhận nhiệm vụ này.
Tuy tin năng lực của Kim Thái Hanh nhưng bọn họ vẫn muốn nhắc nhở anh cẩn thận một chút, dù sao bây giờ còn có một Tuấn Chung Quốc, xem ra lão đại khá coi trọng cậu.
"Uhm, đã biết." Nhìn Tuấn Chung Quốc ngáp một cái, bộ dáng mệt mỏi rã rời, Kim Thái Hanh mím môi nói,"Chuyện nội gián mau chóng điều tra cho rõ." Nói xong, một tay ôm lấy Tuấn Chung Quốc hướng đi lên lầu.
"Điện chủ..." Lâm Phái San không cam lòng mình cứ bị xem nhẹ như vậy.
Tuấn Chung Quốc mất hứng hừ một tiếng, mà Kim Thái Hanh ngay cả một ánh mắt cũng không cho cô, hận cô thiếu chút nữa răng cắn phải môi.
Kim Thái Hanh dịu dàng đặt Tuấn Chung Quốc ở trên giường, hôn lên trán cậu một cái,"Mệt mỏi thì ngủ một lát..."
Tuấn Chung Quốc nhìn anh, bĩu môi nói,"Hanh, cô gái kia thích anh, em không thích cô ta!"
Kim Thái Hanh khóe miệng giơ lên, đáy mắt mang đầy sự ôn nhu,"Đứa ngốc, anh chỉ yêu em, sẽ không thích cô gái khác !"
Nghe vậy Tuấn Chung Quốc đưa tay ôm lấy anh, lộ ra một nụ cười ngọt ngào,"Ân, Hanh là người của em !"
Kim Thái Hanh ánh mắt lóe lên,"Bé cưng, anh bây giờ còn chưa phải của em nga !"
"Không được, rõ ràng chính là của em !" Tuấn Chung Quốc cánh tay chặt thêm một ít,"Anh nói chỉ yêu em !"
Kim Thái Hanh cúi đầu nhẹ nhàng dán lên môi cậu, nhẹ giọng nói,"Bé cưng, chúng ta phải làm một chuyện sau đó anh mới là của em."
"Chuyện gì ?"
Bàn tay to nhẹ vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cậu, trong mắt mang theo một tia lửa nóng, thấp giọng nói,"Anh dạy cho em được không ?"
Nhìn vẻ mặt của anh, Tuấn Chung Quốc do dự một chút nhưng vẫn gật đầu, Kim Thái Hanh đứng dậy đóng cửa lại,"Răng rắc" một tiếng khóa lại, sau đó trở lại trên giường, bạc môi rất nhanh áp lên cánh môi phấn nộn của cậu.
Tuấn Chung Quốc trừng mắt nhìn, anh không phải nói muốn dạy cậu sao ? Sao lại hôn cậu ?
Hết chương 16.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip