Chương 20

"Dọa sao ?" Trịnh Hiệu Tích lại trợn tròn đôi mắt vốn đã tròn, tuy rằng những người này là sát thủ trình độ trung bình nhưng một cậu trai nhìn qua yếu đuối như vậy tại cảnh tượng này lại nói thế, thật sự có một chút chấn động.

Không đợi cậu nói chuyện, Tuấn Chung Quốc trực tiếp đi vào sân bắn, tùy tay cầm lấy một khẩu súng, không có một động tác dư thừa, ngay cả nhắm cũng không có, trực tiếp "Bang bang banh" mấy phát, sau đó ném súng đi, lại đi hướng đến sân vật lộn.

Trịnh Hiệu Tích trợn to mắt nhìn tấm bia bắn trước mắt, nuốt nuốt nước miếng,"Một... Một vết đạn !"

Đúng vậy, trên mặt bia chỉ có một vết đạn, nói cách khác, Tuấn Chung Quốc bắn mấy phát hoàn toàn bắn ở cùng vị trí, một chút chếch đi cũng không có, hơn nữa khoảng cách bắn kia thật sự cũng không tính là gần, Trịnh Hiệu Tích sững sờ phun ra một câu,"Người biến thái thứ hai ra đời..." Người thứ nhất không cần phải nói, hiển nhiên là Kim Thái Hanh, Kim Thái Hanh ở trong lòng bọn họ gần như là không gì không làm được, tựa như chuyện bom lần này, sau khi thông báo bọn họ căn bản không lo lắng nữa, nhưng bọn họ lại quên Kim Thái Hanh bây giờ không giống, anh đã có nhược điểm trí mạng.

Đang lúc anh sững sờ lẩm bẩm, đột nhiên nghe thấy sân vật lộn truyền đến một tiếng kêu thảm thiết kinh khủng.

Trịnh Hiệu Tích vội vàng tiến đến, chỉ trong cái nháy mắt, người đàn ông vạm vỡ bị Tuấn Chung Quốc gọi đến toàn bộ các đốt ngón tay đều bị bẻ gãy.

Trịnh Hiệu Tích khóe miệng không ngừng run rẩy, lão đại rốt cuộc nhặt về con quái vật gì a ?

Vốn người đàn ông này đang cùng một người đàn ông khác đánh nhau, nhưng Tuấn Chung Quốc đến gần liền bật ra một câu "Không chịu nổi một đòn" liền thành công chọc giận người đàn ông này, bởi vì hắn thuộc nhóm người có thân thủ tốt nhất, nay bị một tiểu tử thối nói như vậy mặt mũi để đâu nữa ? Cho nên không nói hai lời đã muốn giáo huấn tiểu tử thối không biết sống chết này một chút, cũng không nghĩ chỉ qua một chiêu. Sau đó trong đầu chỉ còn duy nhất cảm giác đau đớn rõ ràng, mà Tuấn Chung Quốc trong lòng còn ôm Tiểu Hùng vững vàng, hai mắt nhìn hắn không mang theo một tia cảm tình, giống như thê thảm của hắn hoàn toàn không lên quan đến y.

"Anh dâu nhỏ..." Trịnh Hiệu Tích đã không biết nên nói cái gì.

"Ách ?" Tuấn Chung Quốc giống như mới hồi phục tinh thần lại, nhưng nhìn người đang thê thảm, dường như lại biết là mình động thủ, vô cùng ngượng ngùng kéo kéo tóc mình, đối Trịnh Hiệu Tích nói,"Tôi không phải cố ý..." Muốn y xin lỗi người đàn ông đó là không có khả năng, vừa mới hắn còn muốn hạ thủ với y tàn nhẫn. Cho dù quên như thế nào nhưng chuyện ở trong lòng sẽ không thay đổi, này cũng như nữ giúp việc trước kia tuy rằng bắt nạt y nhưng đều không sao, y căn bản không để ở trong lòng, nhưng nếu vừa rồi thân thủ y kém, khả năng sẽ bị tên đàn ông kia đánh chết, cho nên đối với bộ dáng thê thảm hiện tại của hắn, y đương nhiên cho rằng đó là trừng phạt xứng đáng.

Người chung quanh một trận mồ hôi lạnh, người ta bị y chỉnh thảm như vậy, y hiện tại cư nhiên lộ vẻ mặt vô tội nói y không phải cố ý ?

"Anh dâu nhỏ... Chúng ta vẫn là mau đi ra đi, bằng không lão đại tìm không thấy anh sẽ sốt ruột đó !" Nếu tiếp tục để cho y đi xuống phía dưới nữa, không biết nơi này sẽ bị y làm rối thành bộ dáng gì nữa đây !

Anh dâu nhỏ ? Nghe Trịnh Hiệu Tích gọi như thế, hơn nữa thân thủ mới vừa rồi của Tuấn Chung Quốc, người vây xem vô cùng im lặng, cũng không dám nhiều lời, trong mắt mang theo một tia sợ hãi.

Tuấn Chung Quốc nghe lời đi hướng đến cửa, miệng lại nói,"Tôi có nói với Hanh, anh ấy sẽ không lo lắng." Y có lưu lại tờ giấy nhưng là Kim Thái Hanh có thấy hay không lại là một chuyện khác.

Trịnh Hiệu Tích dẫn theo y trở lại biệt thự, vừa đến cửa liền nghe thấy tiếng nói chuyện ở đại sảnh.

Phác Chí Mân có chút lo lắng hỏi,"Lão đại, anh thật sự phải làm như vậy ?"

Kim Thái Hanh quay đầu bảo Lãnh Nguyệt Tâm đi tìm Tuấn Chung Quốc trở về, sau đó mới quay đầu nói,"Vì sao không ?"

"Anh không lo lắng làm cậu ấy sợ sao ?" Phác Chí Mân rõ ràng không sao đồng ý, thủ đoạn lão đại lúc trước cậu nhìn thấy còn cảm thấy sợ, huống chi là Tuấn Chung Quốc ?

"Đây là cậu ấy phải chấp nhận, tôi sẽ kéo cậu ấy cùng xuống địa ngục !" Giọng nói có chút lạnh lẽo lại lộ ra kiên định không được phép nghi ngờ. Anh sớm đã hiểu được Tuấn Chung Quốc cùng anh một chỗ phải trải qua những chuyện tàn khốc, song lúc anh đem cậu ôm vào trong lòng, anh liền quyết định vĩnh viễn không buông tay, chỉ như thế mới có thể để cho y thích ứng thế giới tàn khốc này, trải qua chuyện lần này lại khiến anh vốn có một chút do dự đều đánh tan.

Mà người vốn nên sợ hãi lúc này lại lộ ra tươi cười ngọt ngào vọt vào trong lòng anh, không ngừng xoay đầu nhỏ,"Em muốn ở cùng Hanh !" Y bây giờ rất vui vẻ, bởi vì vừa rồi y phát hiện hóa ra y cũng rất lợi hại, y sẽ luôn luôn ở cùng anh, không cho anh bị thương, y sẽ bảo vệ anh !

Ôm cơ thể nhỏ nhắn của cậu, Kim Thái Hanh trên mặt tuyệt mỹ vốn lạnh lùng lại lộ ra mỉm cười, hơi thở ác ma tản ra hai mắt cư nhiên nháy mắt trở nên dịu dàng như nước, người xem sửng sốt đến mất hồn.

Ai... Bọn họ vẫn là chưa thích ứng lão đại dịu dàng a ! Thấy Kim Thái Hanh trực tiếp ôm Tuấn Chung Quốc hướng đi ra ngoài, Phác Chí Mân nhíu mày, lão đại xem ra là quyết tâm, cậu bây giờ trong đầu không ngừng truyền tin là, Tuấn Chung Quốc bị dọa điên rồi, lão đại thương tâm quá độ cũng điên rồi.

Đang lúc cậu "lo cho nước lo cho dân", Trịnh Hiệu Tích tay vỗ trên vai cậu dọa cậu nhảy dựng, thiếu chút nữa theo bản năng cho anh một quyền.

Trịnh Hiệu Tích cười đến vẻ mặt quỷ dị, ngữ khí cũng lạ quái,"Anh em, yên tâm đi ! Chúng ta bây giờ phải đi chứng kiến người biến thái thứ hai ra đời !" Nhìn ánh mắt Phác Chí Mân có chút mờ mịt, Trịnh Hiệu Tích vẻ mặt cười gian, trong lòng vô cùng kích động, thật muốn nhìn cảnh tượng lão đại bị dọa ngốc một chút a ! Ha ha...

Phác Chí Mân nhìn khuôn mặt cậu tươi cười ghê tởm, liền đẩy cậu ra, vỗ vỗ âu phục thủ công cao cấp trên người, bạc môi tức muốn người chết không đền mạng phun ra ba chữ,"Bệnh thần kinh !" Sau đó đuổi kịp theo Kim Thái Hanh.

Trịnh Hiệu Tích hừ lạnh một tiếng,"Nói tôi bệnh thần kinh ? Xem cậu một lát xấu mặt như thế nào !" Cũng đi theo lên.

Mọi người lại đi đến biệt thự bên cạnh kia, trải qua phân biệt vân tay, phân biệt đồng tử, đến khi camera chụp ảnh bọn họ, bên trong có người tạm thời đóng cửa chính có tia hồng ngoại, lại qua vài trạm mới tiến vào biệt thự.

Tuấn Chung Quốc ngoan ngoãn ôm Tiểu Hùng tựa vào trong lòng Kim Thái Hanh, thật vất vả đứng ở đại sảnh biệt thự, bĩu môi oán giận nói,"Thật phiền phức !"

Trịnh Hiệu Tích kéo khóe miệng, thật phiền phức nhưng vẫn là không ngăn được lão nhân gia người a ! Cậu lo lắng có nên hướng lão đại đề nghị trang bị hệ thống an toàn một lần nữa hay không, nhưng nghĩ nghĩ, kỳ thật sân huấn luyện này cũng không phải quan trọng như vậy, vẫn là quên đi, dù sao trên đời này người biến thái hẳn là không nhiều như vậy.

Kim Thái Hanh hôn lên trán y một cái, ôm y hướng đến một căn phòng, phòng rất lớn nhưng cũng không xem là thoải mái, vì phòng này nhìn qua giống nhà tù hơn.

Trong phòng giam mười mấy người, đều bị đánh đập trên giá, có nam có nữ, có già có trẻ, còn có Lâm Phái San Tuấn Chung Quốc chán ghét.

Hết chương 20.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip