Chương 78
Kim Thái Hanh nhẹ nhàng nhíu mày, không chút để ý nói,"Đừng xem em ấy như ngu ngốc, em ấy tự biết nhận xét !" Lúc trước anh đối xử với Điền Chính Quốc, chưa bao giờ mang theo quan điểm này, mặc dù có khi anh cảm thấy y bộ dáng ngây ngốc rất đáng yêu. Thích bắt nạt y một chút nhưng anh chưa bao giờ xem y như kẻ ngốc, sự thật chứng minh, y rất thông minh. Ngốc của y đơn giản là y tin tưởng anh, ỷ lại anh nên anh nói cái gì y liền tin.
Điền Chính Quốc hung hăng gật đầu, bất mãn nhìn Vũ Văn Lạc chu miệng nói, "Chính Quốc không phải ngu ngốc."
Thấy anh ta còn muốn nói gì, Kim Thái Hanh lòng tốt lên tiếng nhắc nhở, "Vũ Văn tổng tài đã bỏ lỡ hơn nửa ngày hẳn là có rất nhiều chuyện cần phải xử lý !"
Nghe vậy Vũ Văn Lạc nhíu mày, anh quả thật có rất nhiều chuyện cần xử lý, dưới tay anh cũng không có nhân tài như Phác Chí Mân. Hơn nữa cho dù có nhân tài như vậy, anh chỉ sợ cũng không thể yên tâm mà đem toàn bộ công ty giao cho người khác.
"Chính Quốc ngoan đừng chạy loạn, anh xử lý xong việc sẽ chơi với em được không ?" Điền Chính Quốc nhìn anh một cái, gật đầu.
Nhìn bóng dáng Vũ Văn Lạc rời đi, Điền Chính Quốc dựa vào trong lòng Kim Thái Hanh, sau đó lại lập tức ngồi thẳng lưng, y thiếu chút nữa đã quên trong biệt thự này còn có rất nhiều người làm a !
Xem diễn như vậy nhưng những ngày kế tiếp chỉ sợ không yên bình, nhưng thái độ xem Vũ Văn Lạc có lẽ sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của y.
Trên bàn cơm, Điền Chính Quốc im lặng ngồi bên cạnh Kim Thái Hanh ngoan ngoãn ăn, bộ dáng ăn rất ngon, nhưng khẩu vị có chút không tốt lắm. Lúc nãy Lục Mạn Nhã và Vũ Văn Lạc lại cãi nhau một trận nhưng vẫn không có kết quả, nhìn Điền Tịch Nhan sắc mặt khó coi, Điền Chính Quốc một chút cũng không cảm thấy đồng tình. Đồng tình với cô ta, không bằng đi đồng tình với ăn xin thì hơn !
Hơn nữa từ trong ánh mắt cô ta và Lục Mạn Nhã y thấy có điều gì đó. Hy vọng hai người đừng làm chuyện gì sai, nếu không, sẽ không còn biết hối hận là gì nữa !
Buổi sáng ngày hôm sau, Vũ Văn Lạc nhìn Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cùng lúc xuất hiện, nhịn không được nhíu mày, nếu là người không biết còn nghĩ rằng bọn họ mới là vợ chồng !
"Kim tổng, tôi có chút chuyện muốn nói với anh !" Vũ Văn Lạc thật sự không muốn để cho Điền Chính Quốc cùng Kim Thái Hanh ở cùng một chỗ, nhưng Điền Chính Quốc vẫn cứ thích dính lấy anh ta, anh lại không thể ép hai người tách ra. Trong lòng có chút hối hận mình sơ ý, lúc trước không nên để Chính Quốc nhận anh trai này, anh hẳn là nên bỏ thêm chút thời gian ở cùng Chính Quốc, nói vậy, có lẽ hiện tại người Chính Quốc dính lấy chính là anh.
Kim Thái Hanh thản nhiên liếc mắt anh ta một cái,"Tôi có việc muốn ra ngoài. Nếu là việc riêng, tôi cảm thấy không có gì để nói. Nếu là việc công, tôi hiện tại kêu Phác Chí Mân trở về !" Tuy Phác Chí Mân trắng đêm chưa về nhưng anh cũng không có gì phải lo. Vì lúc trước cũng như vậy, lúc không có chuyện gì anh sẽ không hạn chế tự do của cậu ta, nói đến cùng là do bọn họ hoàn toàn tín nhiệm nhau. Đương nhiên có vinh hạnh này cũng chỉ có năm người kia mà thôi.
Ngày hôm qua nhận được điện thoại của Kim Thạc Trân, Lãnh Nguyệt Tâm đã bị đưa đến biệt thự, cho nên anh hôm nay tính dẫn theo Điền Chính Quốc đi xem.
Vũ Văn Lạc sắc mặt trầm xuống nhưng lại không nổi giận. Đầu tiên Kim Thái Hanh là đối tượng hợp tác của anh, nói như thế nào vẫn là phải nể mặt anh ta vài phần. Thứ hai Chính Quốc khẳng định sẽ giúp Kim Thái Hanh, anh nếu trở mặt với Kim Thái Hanh, chỉ sợ Chính Quốc sẽ chán ghét anh ! "Chính Quốc cũng muốn đi sao ?"
Điền Chính Quốc gật đầu,"Tôi muốn đi chơi với anh trai !"
Vũ Văn Lạc nhíu mày,"Chính Quốc, bên ngoài có rất nhiều người xấu, Chính Quốc ở trong nhà được không ?
"Không được !" Điền Chính Quốc chu miệng nói,"Anh trai sẽ bảo vệ tôi. Ở nhà mới không tốt, anh trai đi rồi người xấu nhất định sẽ bắt nạt Chính Quốc !"
Vũ Văn Lạc mày nhíu càng chặt, Chính Quốc là nói mẹ sao ? Thái độ mẹ đối với Chính Quốc quả thật không tốt, tình hình hiện tại chỉ sợ lại không thích Chính Quốc. Anh lại không có thời gian cùng Chính Quốc, Chính Quốc như vậy chỉ sợ thật sự sẽ chịu ủy khuất.
Tuy không muốn nhưng Vũ Văn Lạc không thể không đồng ý Điền Chính Quốc ra ngoài cùng Kim Thái Hanh,"Kim tổng, tôi có chút chuyện muốn thảo luận với Phác Chí Mân !" Tuy anh cũng có số điện thoại của Phác Chí Mân nhưng dù sao Phác Chí Mân hiện tại tiêu biểu cho Tuyệt Thế, hiển nhiên vẫn là công và tư rõ ràng một chút thì tốt hơn.
Kim Thái Hanh gật đầu,"Tôi sẽ bảo cậu ấy trở về !" Sau đó kéo Điền Chính Quốc ra ngoài.
Điền Chính Quốc bĩu môi, tình yêu của Vũ Văn Lạc đối với y thật là quá nhỏ bé. Không muốn y cùng người đàn ông khác ở cùng một chỗ nhưng anh ta cũng không bỏ công việc xuống để ở cùng y. Biết thái độ Lục Mạn Nhã đối với y không tốt, anh ta cũng không vì một chút ủy khuất của y mà chống đối Lục Mạn Nhã. Nhưng lúc Lục Mạn Nhã tạo áp lực với anh ta, anh ta sẽ không làm mình chịu ủy khuất, sẽ phản kháng đến cùng, tựa như chuyện lúc trước cưới y vậy.
Anh ta yêu y, nhưng không suy nghĩ mọi chuyện vì y.
Lục Mạn Nhã nhìn bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt lóe lên, liếc mắt nhìn Điền Tịch Nhan một cái, hơi cười cười.
Tiếng chuông di động vang lên không ngừng, rất phiền lòng. Phác Chí Mân sờ soạng nửa ngày mới lấy ra di động, nhắm hai mắt ấn nút nghe,"Uy" Thanh âm giọng mũi nồng đậm, vừa nghe chính là bộ dáng chưa tỉnh ngủ.
Nhưng vừa nghe đến thanh âm Kim Thái Hanh lại lập tức tỉnh táo. Ngồi dậy, nghe Kim Thái Hanh nói xong, biết không có chuyện gì lớn mới nằm lại sô pha, xoa thái dương, khó chịu nhíu mày, trả lời một câu,"Tôi lập tức trở về !"
Tắt điện thoại, lắc đầu ngồi dậy mới phát hiện Trịnh Hiệu Tích nằm trên mặt đất, nhìn chai rượu lung tung lại nhìn tủ rượu cách đó không xa, suy nghĩ Trịnh Hiệu Tích tỉnh lại thấy sẽ có vẻ mặt thế nào.
"Ngô..." Tiếng rên đau khổ kéo Phác Chí Mân về. Tầm mắt nhìn lại phát hiện Trịnh Hiệu Tích cuộn thành một đoàn, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra, tựa như rất đau khổ.
Phác Chí Mân trong lòng cả kinh, thấp rủa một tiếng,"Hiệu Tích, tỉnh tỉnh !" Đưa tay vỗ mặt Trịnh Hiệu Tích lại hoàn toàn không có phản ứng. Phác Chí Mân nhíu mày, nhấc anh lên kéo vào phòng tắm.
Nước lạnh như băng vẩy lên người, Trịnh Hiệu Tích rốt cục tỉnh táo, nhưng có chút lảo đảo. Phác Chí Mân đỡ lấy anh, lo lắng hỏi,"Cậu không sao chứ ?"
"Không có việc gì...,..."
Phác Chí Mân do dự nói, "Nếu không tìm bác sĩ tâm lí thử xem ?"
Trịnh Hiệu Tích lắc đầu,"Không có việc gì, tôi lâu rồi không có gặp ác mộng. Tối hôm qua có lẽ uống quá nhiều !"
"Ai cho cậu uống nhiều hơn tôi ?" Thất tình là anh không phải sao ?
Vừa định đỡ Trịnh Hiệu Tích đi ra ngoài lại phát hiện biểu tình anh có chút không đúng,"Làm sao vậy ?"
Trịnh Hiệu Tích nhíu mày,"Đau bụng !"
Phác Chí Mân hết chỗ nói, người uống say cả nửa ngày lại không có gì, còn người bồi rượu lại xảy ra vấn đề. Đỡ Trịnh Hiệu Tích ngồi xuống sô pha, Phác Chí Mân trực tiếp gọi cho Mẫn Doãn Kỳ.
Mẫn Doãn Kỳ kiểm tra cho Trịnh Hiệu Tích một chút, sau đó lạnh giọng nói,"Về sau chút chuyện nhỏ này không cần gọi tôi đến ! Cho cậu ta uống thuốc dạ dày là được rồi."
"Uy, Tiểu Kỳ, anh của em thật sự không có việc gì sao ?" Không cần phải nói, người thích thêm chữ "Tiểu" ở trước tên người khác đương nhiên là Kim Ái Nhi, cũng không biết cô sao có thể xuất hiện cùng Mẫn Doãn Kỳ.
Tiểu Kỳ ? Phác Chí Mân nhìn mắt Mẫn Doãn Kỳ sắc mặt khó coi, trong lòng xem như cân bằng. Ít nhất Tiểu Mân so với Tiểu Kỳ dễ nghe hơn ! Tiểu Kỳ ? Gã sai vặt ?
Mẫn Doãn Kỳ nghiêm mặt không nói lời nào, Kim Ái Nhi trừng mắt nhìn anh một cái. Nói thầm,"Lạnh như băng, thật sự là mất mặt !"
Mẫn Doãn Kỳ có chút nghiến răng nghiến lợi,"Vậy phiền đại tiểu thư cô đừng đi theo tôi nữa !"
"Không được ! Mỗi lần nhìn anh biến sắc em có cảm giác rất thành công. Cho nên em vẫn muốn đi theo anh !"
Trịnh Hiệu Tích nhìn Kim Ái Nhi, lại nhìn Mẫn Doãn Kỳ, vẻ mặt nghi hoặc. Ái Nhi không phải thích Chí Mân sao ? Sao nhanh như vậy đã thay lòng ? Nghĩ liền hỏi, trực tiếp lại sảng khoái.
Kim Ái Nhi nghiêm túc nói,"Em rất thích Tiểu Mân, cũng rất thích Tiểu Kỳ."
Trịnh Hiệu Tích mồ hôi lạnh,"Vậy em thích ai hơn ?"
Kim Ái Nhi bĩu môi nói,"Anh, anh đừng lo. Em là muốn tìm người để gả mình đi, bọn họ đều là người chồng được đề cử. Đúng rồi, Tiểu Tuấn cùng Tiểu Trân cũng không tệ đâu ! Anh, có muốn đăng ký một vị trí không ?"
"Không cần !" Trịnh Hiệu Tích run khóe miệng. Có tuyển chồng như vậy sao ?
Mẫn Doãn Kỳ lạnh giọng,"Lần sau uống ít chút." Tuy lạnh giọng lãnh khí nhưng quan tâm trong đó cũng rất rõ.
Trịnh Hiệu Tích lúc này mới chú ý tới những chai rượu lộn xộn trên đất. Mắt tròn trừng càng tròn, sững sờ nhìn. Sau đó máy móc quay đầu nhìn về phía tủ rượu, trong đó chỉ còn lẻ loi một chai rượu.
Phạm Bảo Nhi đưa tay đẩy Mẫn Doãn Kỳ, nhỏ giọng hỏi,"Anh của em làm sao vậy ?" Sao bộ dáng giống như bi phẫn muốn chết ?
Mẫn Doãn Kỳ thản nhiên phun ra bốn chữ,"Kích thích quá độ !"
"Phác Chí Mân, tôi muốn giết cậu !"
Phác Chí Mân nghiêng người tránh thoát một đòn của cậu, nhắc nhở nói "Hơn phân nửa đều là tự cậu uống !"
Trịnh Hiệu Tích thu tay lại, bực mình ngồi xuống. Đúng vậy ! Hơn phân nửa đều là tự anh uống. Ai bảo anh đưa rượu cho cậu ta uống, anh nhìn đau lòng a ! Để cậu ta uống thôi thì tốt hơn là để anh uống ! Cho nên kết quả chính là như vậy. Rượu của anh a ! Ngẫm lại cũng cảm thấy đau lòng.
Hết chương 78
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip